2. Beyond the ocean

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Childe x Aether

🐳☀️

Childe muốn đấu với Aether một trận nữa, nhưng mà...

❂❂❂

Aether không nán lại Ngân hàng Bắc quốc lâu sau lời hứa hẹn về một vài buổi tỉ thí trong tương lai với Childe. Thật lòng mà nói thì ngay lúc này cậu sẵn sàng đập hắn một trận ra trò vì cái tính ương bướng, che giấu vết thương lẫn thân phận với em trai Teucer. Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, kia là quyết định của Childe, Aether không can thiệp được. Hắn linh hoạt, song cũng khá cố chấp một vài chuyện. Có lẽ chỉ trông chờ vào tương lai khi Childe tìm được cách điều chỉnh dần dần suy nghĩ của Teucer rằng anh trai bé là một người làm đồ chơi có tiếng.

Paimon đã mệt lử lại còn đói vì bay đi bay lại khắp Liyue, bèn rủ Aether cùng đến Vạn dân đường ăn một bữa thịnh soạn. Dù gì họ cũng mới nhận được thù lao kha khá. Ấy thế mà Aether lại bảo Paimon cứ đi một mình. Thật hiếm khi cậu để tạo vật biết bay đó nắm quyền kiểm soát túi tiền. Paimon còn chưa kịp kinh ngạc thì cái bụng sôi lên khiến cô bé bay vụt đi luôn.

"Ăn xong cứ về nhà trọ Vọng Thư nhé Paimon!", Aether gọi với theo.

"Biết rồi!", Paimon vừa bay vừa đáp lớn.

Aether quay người, thẳng tiến đến nhà thuốc Bubu.

Baizhu nghe những yêu cầu của Aether xong, cảm thấy thật lạ lùng. Nhà lữ hành trước giờ chỉ mua hoa thanh tâm và túi lưu ly, lần này lại cần những món khác hẳn, công dụng cũng không giống. Nếu không phải vì thuốc lành tính thì Baizhu sẽ tò mò hơn về đơn thuốc của Aether.

Chàng trai tóc vàng rời tiệm thuốc một quãng dài mới nhận ra mình còn chưa biết địa chỉ nơi cần đến, thế là cậu lại lóc quay trở lại Ngân hàng Bắc quốc.

Childe vừa thả áo khoác ngoài xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Linh cảm của một chiến binh cho biết người đến không mang sát ý, và cũng vừa đến giờ của bữa tối, hắn ung dung ra mở cửa, chờ hầu gái mang đồ ăn vào.

Ngoài dự đoán, hiện diện trước mặt Childe lại là Aether. Họ mới tạm biệt cách đây không lâu mà thôi. Childe thấy cậu cầm theo túi lớn túi nhỏ. Hắn còn có thể ngửi thấy hương thảo dược thoang thoảng nữa. Tuy ngạc nhiên, nhưng Childe lại thấy rất vui. Lần đầu nhà lữ hành tự tìm đến hắn đấy.

"Sao em biết chỗ này?", hắn thốt ra một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn. 

Aether nheo mắt nhìn người đối diện như nhìn một thằng đần.

"Tôi cũng biết đi hỏi nhân viên trong Ngân hàng Bắc quốc vậy". Với việc nhà lữ hành thường ghé nơi đó gặp Quan chấp hành thứ mười một, lại thêm hắn hay gọi Aether là "cộng sự", nhân viên dưới quyền hắn không hề ngại mà đưa ra địa chỉ.

Childe khựng lại, rồi cười lên ha ha, còn đưa tay gãi gãi gáy. Aether đảo mắt. Cậu không ngờ là hắn cũng có lúc tỏ ra ngốc nghếch trước người không phải em trai mình như thế này. 

Chủ căn phòng nép qua một bên, nhường đường cho Aether tiến vào. Hắn nhìn theo dải tóc vàng của cậu, tâm trí vẫn chưa dứt khỏi hình ảnh nhà lữ hành ngẩng cao đầu nhìn mình vừa nãy. Trông Aether thật bé nhỏ làm sao, ánh mắt sáng trong, còn thế giới và kinh nghiệm của cậu thì lại hết sức rộng lớn. Và đó cũng là một lý do khiến Childe muốn tái đấu với Aether.

Ha... nhưng bây giờ đâu phải là lúc nghĩ tới chuyện đánh đấm chứ.

Childe tiếp tục hỏi, "Vậy em đến đây có chuyện gì?"

Aether đặt mấy túi đồ lên bàn, nhìn quanh căn phòng đẹp đẽ một chốc rồi mới trả lời.

"Mùi máu của anh mỗi lúc một nồng đấy".

Mắt Aether lia xuống hông Childe. Chiếc áo sơ mi đỏ của hắn dính một đốm thẫm là minh chứng không thể rõ ràng hơn cho lời nói của cậu. Aether không muốn Paimon có mặt nơi này cũng vì lý do đó, con bé trông vậy chứ rất nhát gan, thấy máu là không chịu nổi. Còn cái tên đứng trước mặt cậu đây thì lì lợm thật đấy.

Childe tiến lại gần Aether, đột nhiên cầm lấy một lọn tóc cậu mà vân vê. Gã Quan chấp hành thích thú nhìn đối phương khẽ giật mình nhưng không hất tay hắn ra. Có lẽ Aether sợ động đến chỗ đau của hắn.

"Chậc, bị em phát hiện rồi".

Aether thở hắt ra. Bây giờ cậu mới gỡ tay Childe ra, tất nhiên là rất nhẹ nhàng.

"Bớt ương bướng đi Childe. Anh có thể chết một cách rất nhảm nhí đấy".

Hắn nhún vai đầy vẻ coi thường lời khuyên của nhà lữ hành, "Tôi là một chiến binh, và đây là một trong những cách tôi khiến bản thân mình mạnh hơn. Nỗi đau sẽ chẳng còn là gì khi thân thể chai sạn với nó. Vết thương cỏn con này có thấm tháp bao nhiêu đâu chứ?"

Aether trân trối nhìn Childe. Cậu cứ ngỡ như mình vừa ăn một cái tát đau điếng. Ít ra thì Childe có thể làm bộ làm tịch, khách sáo mà cảm ơn để cậu yên tâm ra về, nhưng hắn lại làm ngược lại. Aether hiếm khi nổi giận, nhưng hôm nay thì khác. Cậu thực sự lo lắng cho Childe, kẻ đã đánh đấm khắp nơi cả ngày hôm nay, từ làm bài "khảo sát" với đạo bảo đoàn, so tài với tân binh, cho tới xử lý thủ vệ di tích. Và giờ thì nghe xem hắn nói gì kìa.

Aether thậm chí đã định nấu vài món kiểu Mondstadt cho hắn thay vì mua mấy món ăn sẵn có ở Liyue bởi nhớ ra người đến từ Snezhnaya này vẫn chưa quen dùng đũa. Bây giờ thì chắc không cần nữa rồi. Dẫu gì khu nhà này cũng có đầu bếp riêng mà.

Nhà lữ hành siết nắm tay, mím môi, xoay người, một mạch tiến về phía cửa.

"Vậy, chúc mau khỏe", Aether để lại một câu trước khi rời đi, không nhìn Childe thêm nữa. Đáng lẽ cậu nên đi ăn với Paimon rồi cứ thế mà nghỉ ngơi luôn hơn là đến thăm kẻ không biết điều này. Aether luôn hiểu "lý tưởng" của Childe, thế nên cậu cũng mong hắn hiểu tấm lòng của mình. Thôi được rồi, đành xem như cậu ích kỷ mà đòi hỏi một chuyện vô lý từ người như Childe vậy. 

Thật tốt khi về đến nhà trọ Vọng Thư liền thấy ngay những món ăn ngon lành mà Paimon mua về. Con bé đúng là đồng đội tốt. Aether xoa đầu Paimon rồi ăn ngấu nghiến. Dường như cơn giận khiến cậu đói hơn bình thường.

°

Childe nhìn số thuốc và nguyên liệu nấu ăn Aether mang tới mà có hơi ngây ngẩn. Thuốc thì không nói làm gì, nhưng những thứ còn lại... Có lẽ cậu không biết nơi gã Quan chấp hành ở có đầu bếp và đã định nấu ăn cho hắn. Ấy thế mà Childe khiến cậu ra về giữa chừng. Ngẫm lại thì hắn đã có cảm giác Aether hơi giận và thất vọng. Ánh mắt và giọng nói của cậu lúc nói lời tạm biệt không còn sự nhiệt tình, vui vẻ như lúc mới đến.

Gã trai nhận ra mình đã không biết giới hạn giữa thẳng thắn và vô tình. Hoặc nói đúng hơn, Childe dường như đã coi Aether như một người thân thuộc đến mức cho rằng cậu sẽ dễ dàng chấp nhận mọi thứ thuộc về hắn. Nhưng lý nào lại thế được. Và dù cho có gắn bó đến cỡ nào, một lời nói không cân nhắc cũng sẽ phá hỏng tất thảy.

Tiếp cận đối phương như một bước trong kế hoạch lớn, sau đó là đối kháng, rồi lại thành những cộng sự trong vài công việc, đôi ba lần trêu chọc, chẳng biết từ khi nào Childe đã cực kỳ coi trọng Aether, theo nhiều nghĩa. Cho đến hôm nay thì hắn lại thấy hóa ra bản thân cũng không thực sự như vậy, bởi vì hắn vừa hành xử ngu ngốc. 

Tặng Aether một túi đầy mora thì có ổn không nhỉ? Chắc chắn là không rồi.

Chỗ bị đau nhói lên một cái, Childe ngồi thịch xuống ghế, ôm bụng nhăn nhó. Ôi chao, tự dưng lại muốn làm nũng với Aether thật đấy, hắn thầm nghĩ. Nếu cậu còn ở đây thì hẳn sẽ tất bật kiểm tra vết thương cho hắn và dỗ dành. Aether chơi với trẻ con giỏi mà. Rồi sau đó cậu đi nấu một bữa ngon. Ai cũng bảo cậu rất có thiên phú làm bếp. Childe còn chưa được ăn cơm của Aether đây. Ha... tiếc thật đấy.

Mấy hôm sau đó, Childe nhiều lần nhờ người gửi thư tới chỗ Aether, đại khái là muốn hẹn gặp đấu luyện một trận như đã từng nói tới. Có điều hoặc là cậu quá bận với những công việc khắp Liyue hoặc là cậu cố tình tránh Childe, chưa lần nào hắn nhận được sự đồng ý. Có lúc bà chủ Verr Goldet còn phải trả lại thư vì suốt ba ngày liền nhà lữ hành không trở về.

Cậu ấy ghét mình thật rồi, Childe chán nản nghĩ.

Hắn cứ mân mê con cá voi bằng gỗ. Trong mấy cái túi hôm trước Aether mang đến thế mà còn có món đồ chơi này. Nhìn nó hắn lại càng hối hận những lời hôm trước. Childe muốn gặp Aether quá, có điều cậu khó tính thật đấy.

Nhưng hắn là ai chứ, có thử thách nào mà Tartaglia chịu thua đâu.

Vậy là cứ mỗi buổi chiều sau khi tan việc ở Ngân hàng Bắc quốc là Childe lại đến nhà trọ Vọng Thư chờ người, còn nếu bận quá sẽ phái nhân viên dưới quyền tới làm thay. Thực ra, nếu không phải vì đang là một Quan chấp hành nghiêm túc, Childe sẽ trực tiếp tới chỗ Aether. Dẫu gì thì hệ thống tìm kiếm thông tin của Snezhnaya vẫn hoạt động mạnh, không khó để biết nhà lữ hành đang làm gì ở đâu. Sau này, mỗi lúc nhớ lại, Childe phải thừa nhận là mình vẫn đã khá lạm dụng chức vụ vì một lỗi lầm ngớ ngẩn. Chỉ có thể nói, vì hắn đã để tâm đến người nọ nhiều quá mà thôi.

Cuối cùng sau gần hai tuần từ lúc gửi đi "chiến thư" lần đầu tiên, Childe cũng gặp được Aether. Cậu trở về với bước chân khập khiễng, tay và eo, thậm chí là trên mặt đều có vài vết xây xát. Childe trân trối nhìn Aether, trong lòng rối như tơ vò. Giờ thì hắn thực sự hiểu cảm giác của chàng trai tóc vàng nắng ngày hôm đó.

Rồi Childe tỉnh ra, gấp gáp hỏi, "Làm sao lại bị thương? Có thấy bất thường gì khác không? Bị bao lâu rồi?". Childe nói liên tục, không nhận ra giọng mình lạc cả đi.

Aether nhăn mặt vì hai vai bị người đối diện bấu chặt. Cậu cố giằng hắn lại, lạnh giọng, "Tôi ổn. Những cái này có xá gì đâu chứ? Tôi còn trải qua những thứ đáng sợ hơn thế này". 

Childe đờ ra.

Nói thật thì nhà lữ hành không giận Childe nhiều như hắn nghĩ. Cậu buồn, bởi vì hắn quá cứng đầu. Chẳng ai lường được biến cố gì sẽ đến trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này, còn hắn thì không phải lúc nào cũng ở những nơi an toàn. Và biết đâu sự ngạo mạn của Tartaglia sẽ hại hắn một ngày nào đó. Childe, à không, Ajax còn có Teucer, Tonia và Anthon. Họ sẽ kinh hoàng thế nào nếu có lúc bất kỳ nào đó nhìn thấy anh trai mình bê bết máu... 

Tuy vậy, Aether vẫn không ngăn được mình đáp trả Childe một cách gắt gỏng như thế. 

Paimon nãy giờ vẫn yên lặng quan sát hai người. Vốn dĩ cũng đã khá mệt, bây giờ nhìn Aether và Childe căng thẳng, con bé cũng không dám nói tiếng nào. Paimon bối rối nhìn nhà lữ hành rồi tới Tartaglia, không biết có nên làm gì không. Hôm nay Aether đã rất vất vả, Paimon chẳng muốn làm cậu khó chịu thêm đâu. Nhưng trông Childe lúc này tội nghiệp quá.

Aether đẩy Childe qua một bên, tập tễnh đi vào nhà trọ.

"Paimon à, cứ ăn rồi đi ngủ trước nhé. Anh nghỉ một chốc rồi sẽ ăn sau".

Paimon gật gật đầu, "Không được nhịn đói đâu đấy".

Aether cười cười, ngoéo tay cam kết với con bé.

Paimon bay xuống bếp, còn nhà lữ hành trở về phòng riêng. Cậu tháo giày, xắn ống quần lên, cẩn thận xem lại vết thương nơi đầu gối. Lúc nãy nhờ có Paimon kéo lại, không thì cậu đã ngã nặng hơn rồi. Thật tình, chỉ vì mải nghe con bé ba hoa mà Aether trượt chân. Chẳng có cái dại nào giống cái dại nào. Còn may là túi hành trang của hai người luôn có thuốc sẵn. Tình hình hiện tại cũng không tệ lắm.

Chỉ có tên cứng đầu kia làm tâm tình cậu tệ đi thôi.

Ôi chao, đã nói là không thèm giận hắn rồi mà.

Tĩnh tâm nào Aether, cậu tự nhủ.

Cốc cốc cốc.

Aether mở cửa, đoán là người đem bữa tối tới.

Childe xuất hiện, trên tay là khay đồ ăn. Trước khi Aether kịp kinh ngạc, hắn đã lên tiếng trước.

"Đừng đuổi tôi mà".

Nhà lữ hành đảo mắt. Nhìn coi ai đang làm bộ dạng chó con trước mặt cậu kìa? À, thì ra là Quan chấp hành Tartaglia cơ đấy.

Và ừ thì... Aether cũng không chịu nổi vẻ mặt đó mà cho phép Childe vào phòng.

Hắn đặt khay lên bàn xong xuôi, xoay người lại nhìn Aether. Cậu vẫn còn đang đứng bên cửa. Thật tình mà nói thì Childe thấy Aether bây giờ như con mèo nhỏ đang lẫy hắn ấy, trong ngoài bất nhất. Rồi mắt Childe dễ dàng quét tới đầu gối quấn băng của nhà lữ hành.

Cứ đà này chắc hắn chẳng bao giờ quên nỗi ngày hôm đó mất. Mọi thứ của Aether hiện giờ không khác gì một đòn trả đũa dành cho Childe, để hắn nghĩ ngợi, để hắn tự dằn vặt.

Sải bước đến bên Aether, Childe cúi người, nhanh như chớp ôm ngang cậu lên. Nhà lữ hành thật nhỏ bé so với hắn, động tác nâng bế chẳng tốn mấy công. Trong lúc cậu còn đang thảng thốt, hắn đã đặt người xuống ghế rồi.

Childe khuỵu gối xuống trước Aether, khẽ chạm tay lên chỗ quấn băng.

"Đau nhiều lắm không?", giọng hắn thấp dần tới nỗi gần như chẳng nghe thấy.

Khi ở nhà bếp chờ lấy đồ ăn, Childe đã trò chuyện với Paimon. Tạo vật biết bay nhỡ mồm nói ra chuyện Aether thăm hỏi mấy vị tiên nhân để xin biết vài phương thuốc chữa thương cho Childe, sau đó còn tự mình đi tìm nguyên liệu. Ha... Aether biết cách làm hắn đau lòng đấy.

"Vài bữa nữa là ổn thôi. Yên tâm, dư sức đánh với anh một trận", Aether cười nhạt.

Childe cầm lấy tay nhà lữ hành, nhẹ vuốt mấy vết đỏ trên đầu ngón tay.

"Tôi biết lỗi rồi, em đừng giận tôi nữa được không?"

Aether thở dài.

"Cũng chẳng giận lâu nổi. Nếu muốn xin lỗi, anh nên coi trọng bản thân mình hơn. Tôi biết anh cần sức mạnh, nhưng điều đó không đồng nghĩa với chủ quan. Nếu anh chai sạn đến mức không nhận ra thân thể đã tổn thương đến cực hạn thì sao? Teucer vẫn còn đang chờ anh mang đồ chơi mới về..."

"...Ừ", hắn nhẹ giọng đáp. "Vậy thì, thuốc em mang về ấy, dạy tôi cách dùng đi". Giờ thì hắn bắt đầu làm nũng.

Aether đảo mắt, hẳn là Paimon làm lộ béng rồi. Cậu còn đang tính lạnh lùng một chút mà.

"Nhé?", Childe nài nỉ, và hôn lên tay Aether một cái thật lâu.

Nhà lữ hành kinh ngạc, khựng người, rồi ngớ ra mà hốt hoảng rụt tay lại, "Làm gì đấy?"

Childe cười như một đứa nhóc, "Bày tỏ thành ý. Rằng tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ cẩn trọng hơn, và tôi muốn em lại vui vẻ gặp mình".

Aether cảm thấy hình như mình không ổn tí nào.

Tất cả là tại ánh mắt tha thiết quá đỗi của Ajax.

°°°

Beyond the ocean - End.

2022.01.30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net