Món ngọt nhẹ nhé!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay Dan Yi mua một bịch trà sữa dâu nha !!!

Em muốn có một ngày thảnh thơi để ngồi uống trà, đọc sách và đặc biệt là DÀNH THỜI GIAN MỘT MÌNH. 

Không phải là em ghét mọi người đâu, chỉ là đôi khi ta cần thời gian một mình và những người bạn của em (aka dàn harem ) thì khá là ồn ào và phiền phức.

Eun Ji Ho luôn nói chuyện với em theo kiểu rất đáng ghét nha. Ổng có cái tật hay nói ngược đó. Cứ hở tí là ông khen em đẹp, em xinh, em dễ thương lắm nhưng Dan Yi "đi guốc trong bụng ông đó nha". Người ta biết thừa ông đang mỉa mai trong lòng mà.

Mà nói chung là dừng ngay cái kiểu đó đi nha không là người ta tưởng thật bây giờ!!

Yoo Cheon Young có thể coi là người "dễ chịu" nhất trong cả nhóm đó. 

Ừ thì em ở đâu thì cậu ta ở đó, nhưng cậu ta kín tiếng lắm, luôn yên lặng mà "ngủ" bên cạnh em thôi. Thỉnh thoảng khi em đang ngồi học thì lại ngơ ngẩn quay ra ngắm khuôn mặt như tạc tượng của Cheo Young này, rồi cũng có khi em ngủ quên mất đó. Khi đó sẽ có một ánh mắt dịu dàng nhìn em rồi làm "gì đó" ý nhỉ ? Nhưng dù có làm gì thì em cũng có biết đâu nhỉ~

Kwon Eun Hyung tuy là người em kính trọng nhất trong tứ đại thiên vương nhưng sự quan tâm, chăm sóc của cậu ấy với em hình như hơi quá thì phải (còn hơn cả mẹ chăm con). Hở tí là cậu không nên làm cái này rồi cậu đừng làm cái kia. Bực mình lắm nhé ! Người ta có phải là con nít đâu mà cứ suốt ngày lẽo đẽo theo sau rồi nhắc nhở này nọ. Ừ thì thi thoảng em hơi lơ đãng mà bỏ nhầm muối vào cà phê thay vì đường, nhưng chúng ta sẽ không nói điều đó ở đây nhé!

À thì có lẽ em không biết đâu, nhưng chỉ có mình em là người được hưởng sự "lải nhải" đó thôi nhé. Suỵt! Đừng có nói! Ai đó đang nhìn tôi "thắm thiết, ân cần, dịu dàng" lắm đó!

Woo Ju In thì phải nói sao ta ? Đúng như cái tên, thi thoảng cậu ấy hành xử giống người ngoài hành tinh lắm! Đôi khi cậu ta sẽ nhân lúc em không để ý mà nhảy chồm ra dọa em tái mét, rồi sau đó quay ra ôm chầm lấy em và nói: " Mẹ đáng yêu nhất!"??? Cũng có lúc cậu ấy hỏi em những câu hỏi thật kỳ lạ. 

Ju In: "Mẹ ơi ~ mẹ là mẹ của con đúng hơm?"

Dan Yi: "Ừ?"

Ju In: " Người ta nói người mẹ luôn yêu con nhất, mẹ nhỉ?"

Dan Yi: "Ừ nhưng sao ?"

Ju In: "Vậy nên trong tất cả mọi người thì mẹ yêu con nhất đúng không?"

Dan Yi~ ngây thơ~: "Tất nhiên rồi!" Hình như có gì đó sai sai nhưng thôi kệ đi. Có lẽ em sẽ chẳng hiểu những ánh mắt lạnh giá của những người nào đó có nghĩa gì đâu nhỉ?

Lee Luda thì như vệ sĩ theo sau em vậy . Đi đâu em cũng gặp cậu ta, đi chợ cũng gặp cậu ta, ra thư viện cũng gặp cậu ta, đi trên đường thì xác xuất 99,99% em sẽ nhìn thấy cậu ta. Câu cửa miệng của cậu ta là :" Mình lại ngẫu nhiên gặp nhau nữa rồi Dan Yi nhỉ?"

Nhưng mà sao em thấy cái ngẫu nhiên của cậu ta hơi nhiều thì phải? Đương nhiên là sau chuyện đó, sẽ luôn có một người đi theo để "bảo vệ" em (theo như những lời mọi người nói). Nhưng tất nhiên, chẳng có ai có đủ khả năng cắt cái đuôi này cả!

Bang Yeo Ryung là người bạn thân nhất của em rồi. Cô ấy giống như một mặt trời nhỏ luôn đem đến nguồn năng lực tích cực cho mọi người vậy. Nhưng nhiều lúc hào quang tỏa ra từ vẻ đẹp của cô ấy khiến em cân nhắc không biết mình có nên mua kính râm hay không. Cô ấy thích dành thời gian bên cạnh em, thích làm nũng em, thích  tán tỉnh em (khiến em tự hỏi phải chăng mình đọc nhầm thể loại? ).  Cô ấy bám dính lấy em như một chú mèo dễ thương vậy. Nhưng chính vì thế mà thỉnh thoảng em lại cảm thấy có chút mệt mỏi, không theo kịp con người năng/tăng động này!

Bang Yeo Dan à ! Em phải nói anh ấy là một người khá trầm tĩnh, hiếm khi chưng ra biểu cảm gì ngoài cái mặt lạnh của anh(tất nhiên ngoại lệ là cô em gái xinh xắn và một người nào đó). Anh luôn tặng em sữa socola mỗi khi gặp mặt. Thật sự là em hay cúi đầu trước mặt anh, không phải vì em sợ đâu mà em lo mình sẽ mất máu vì cái mặt của anh đó. Em vẫn nhớ cái lần em ngất xỉu khi lần đầu nhìn thấy body của anh. Người ta cũng biết ngượng đó, dù đã cố gắng không ngất xỉu để được chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp vô thực ấy.

Nói chung là khi em đang thả mình trong dòng suy nghĩ thì ầm một cái, cánh cửa mở ra, bên ngoài là những gương mặt quá quen thuộc. Em chỉ biết thở dài :"Quả thật mình sẽ không bao giờ thoát khỏi (sự ồn ào của) họ !"

Em nói: "Mọi người có uống trà sữa dâu không, mình đi pha nhé ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net