chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Mẹ của Yoongi.

_____

Anh đọc xong tin nhắn với tâm trạng vô cùng bấn loạn không cầm nổi cả điện thoại nữa, tay anh run run nhấn vào nút gọi.

Chuông điện thoại reo đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Nó hiểu anh đang suy nghĩ gì và rất lo cho anh tâm trạng cũng rối bời không kém nhưng phải có gắng giữ lại một ít lí trí để giải quyết vấn đề.

" Chú nói rõ anh nghe rốt cục là có chuyện gì tại sao mẹ ....."

Giọng anh nghẹn ngào, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi cũng lên tiếng.

/ Em cần anh giữ bình tĩnh, đừng để lộ chuyện này ra cho ai biết. Bác gái vừa mới mất hôm qua bị sao thì em không rõ, em đang đưa bác ấy về nhà của em ở ngoại ô hòng tránh sự chú ý/

" Anh sẽ qua đó ngay"

/ Không được!!!/

Nó quát lớn vào điện thoại, cái chết của mẹ ruột anh vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nếu anh xuất hiện ngay lúc này bên cạnh bà ấy mọi chuyện có thể sẽ bại lộ và đến tay kẻ thù.

" Nhưng tại sao chứ?"

Anh gần như sắp khóc xen lẫn cảm giác tức giận.

/ Doãn Khởi! Xin anh, em cần anh bình tĩnh và hãy ở lại Trung Quốc, em sẽ thu xếp, chuyện này vốn không hề đơn giản vài ngày nữa sau khi ổn thoả em sẽ đón anh qua. Bây giờ anh phải diễn, diễn như chưa có chuyện gì xảy ra một vài ngày nữa em sẽ đón anh qua được chứ?/

" Anh....anh sẽ cố"

Anh buông điện thoại xuống mà như người thất thần, không dám tin vào những thông tin mà mình vừa nghe. Đôi mắt đỏ hoe nhìn xa xăm vô hồn.

Nam Tuấn từ trong nhà đi ra định ngắm cảnh cho khoay khoã vì đám em của gã đang rất háo hức khi nghe bà Mân kể chuyện định quay sang cầu cứu thằng bạn ai dè nó hùa theo đám kia luôn và niềm hi vọng của anh dập tắt hoàn toàn khi ông anh cả nhà mình cũng nhập bọn. Thấy anh ngồi thất thần ở đó, gã lo lắng chạy đến hỏi.

" Doãn Khởi! Anh sao thế? Anh khóc à?"

Gã vưa nói vừa lau những giọt nước mắt đọng tại khoé mắt anh, anh nhẹ nhàng tránh né rôi cố gắng trấn tĩnh mình mà nói chuyện một cách bình thường nhất có thể.

" À không....không có gì đâu cậu không cần phải lo đâu, tại tôi xem phim cảm động quá nên khóc thôi mà"

" Thật không?"

Làm sao mà tin được chứ, anh bình thường đã là một người lạnh lùng không thể nào có chuyện xem phim mà khóc được chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

" Thật chứ"

Thôi tạm gát qua một bên, nếu anh muốn nói thì đã nói rồi không phải mắc công hỏi như thế này.

" Ừm, chúng ta vào nhà đi"

Gã khoác vai anh đi vào nhà. Anh đang cố gắng bình tĩnh nhất có thể đúng thật nếu mất bình tĩnh thì bí mật càng dễ bại lộ càng nguy hiểm cho anh hơn.

Suốt cả buổi nói chuyện anh cố gắng cười tươi nhất có thể, nhìn vào thì có vẻ là bình thường nhưng nếu nhìn kĩ thì không quá khó để nhận ra đôi đồng tử màu nâu đang bị báo trùm bởi một màu đen u ám, cho dù anh có cười tươi đến đâu thì sự căng thẳng và lo lắng không thể nào biết mất hoàn toàn được. Và đương nhiên những điều đó hoàn toàn lọt vào mắt của cả sáu người kia.

_____

Anh quay trở lại thư phòng nhà mình cố gắng giải quyết những việc còn dang do trong suốt một tuần qua, nhưng ánh không thể nào tập trung vào công việc trong khi đang rất lo cho mẹ. Mẹ là người yêu thương anh nhất, mẹ thay cả ba chăm sóc anh mẹ luồn dành điều tốt nhất cho anh. Trong gần hai năm qua anh đã không nghỉ gì tới mẹ mà cứ lo cho công việc của mình, không biết mẹ ở Mĩ sống có tốt không? Ba có làm gì ảnh hưởng xấu đến mẹ không? Ông ta lúc nào cũng nghĩ cho mình mà quên đi vợ con.

Anh còn nhớ như in những kí ức kinh khủng khi chỉ là một cậu bé năm tuổi, tuy bên ngoài ba anh luôn tỏ ra là một người có trách nhiệm với gia đình anh cũng đánh giá ông là một mẩu đàn ông lí tưởng nhưng thực chất ông ta chỉ tạo ra cho mình một cái danh, hữu danh vô thực và đó cũng chỉ là tưởng tượng của những người ngoài. Có ai biết ông ta đã đối xử tệ với mẹ anh như thế nào? Có ai biết được ông ta ghét anh ra sao? Có ai biết được rằng ông ta là một người trăng hòa ngày nào cũng dắt một cô về nhà? Đúng thật! Chả ai biết. Chỉ có mẹ con anh biết và âm thầm chịu đựng.

Lúc trước danh xưng Min gia được nhắt đên như là một gia tộc lớn đầy quyền lực nhưng đến thời ba anh cái danh tiếng đó lại dần lụi tàn theo thời gian, sau khi công ty ở Hàn hoàn toàn sụp đổ ông quyết định trở về Mĩ và li hôn với mẹ anh lúc anh mười tuổi, đáng ghét thay quyền nuôi dưỡng anh lại là của ông ta.

Yoongi ngày ấy một mực đòi ở lại Hàn, ông ấy cũng thuận theo. Có vẻ ông ta vẫn còn có một chút cái gọi là trách nhiệm khi vẫn chu cấp cho anh hàng tháng. Mẹ anh cũng sáng nước ngoài mở một chuổi nhà hàng cũng chu cấp cho anh thường xuyên. Anh nghe nói bà mình cũn gầy dựng lại được Mịn thị ở nước ngoài nhưng thông tin chính xác thì không rõ.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của anh là tiếng tin nhắn từ điện thoại. Tin nhắn từ twitter là của Thái Bảo.

Em đã thu xếp xong và cũng đã sắp xếp chuyến bay cho anh, lúc 8h30 sáng ngày mai máy bay sẽ cất cánh.


Được anh sẽ chuẩn bị.


Yoong.
Anh phải cố gắng lên.

Em sẽ giúp anh giải quyết mọi chuyện.
...
Cũng đã có thông tin cho cái chết của mẹ anh.

Khi nào anh sáng đây em sẽ nói rõ hơn

Seen.

Cửa thư phòng đột nhiên mở, bước vào là một người con trai với mái tóc màu cam trên tay cầm tách cafe nóng.

Chí Mẩn bước đến đặt tách cafe xuống quay sang nhìn anh, anh cũng thôi bấm điện thoại quay sang hỏi hắn.

" Cậu vào đây làm gì?"

" Em thấy anh không được ổn chỗ lắm, anh có chuyện gì sao?"

Anh thở dài nhìn hắn.

" Không có gì đâu, cậu đi đi"

Chất giọng trầm xen lẫn sự mệt mỏi, anh thật sự không có tâm trạng nhưng lại rất cần nói chuyện với ai đó vào ngay lúc này. Chí Mẩn như hiểu được gì đó hắn đi vòng ra sau kéo anh đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay.

" Anh có chuyện gì thì cứ nói với em đi, dù sao em cũng đã biết anh thật sự là ai. Hãy cho em cùng anh giải quyết vấn đề mà anh đang gặp phải"

Chợt anh thấy khoé mắt mình ươn ướt, rưng rưng như sắp khóc, một Món đại sát thủ tàn nhẫn cũng phải có lúc yếu đuối. Chí Mẩn thấy thế cũng hốt hoảng vô cùng nhanh chóng ôm chầm lấy anh vào lòng, anh khóc nhiều hơn nhưng không ra tiếng nước mắt ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của Chí Mẩn.

" Yoongi, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?"

Thấy anh khóc hắn chợt cảm thấy nhói trong lòng, bàn tay xoa lấy tấm lưng anh hòng an ủi. Anh ngước lên nhìn hắn khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ khiên tim hắn như muốn nhảy ra ngoài vì sự đáng yêu này nhưng đây không phải lúc hắn cần ăn ủi cho anh vơi đi nỗi buồn trong lòng.

" Mẹ...mẹ tôi mất rồi"

" Sao thế?"

Hắn lo lắng hỏi anh.

" Tôi cũng không rõ. Thái Bảo đang ở Mĩ giải quyết ngày mai tôi sang đó"

" Sao chuyện gì cũng có phần của tên họ Ngô đó thế"

" Anh đã đặt vé máy bay chưa?"

" Xong hết rồi".

Hắn lấy khăn tay trong túi mình ra lau đi nước mắt trên mặt anh, dịu dàng nói.

" Ngày mai em đi với anh"

" Không cần đâu"

" Em muốn đi, em cũng muốn giúp"

" Nhưng mà...."

Thấy anh còn e dè hắn vội lên tiếng.

" Yoongi anh biết vì sao em không nói bí mật của anh ra cho ai không?"

Anh khó hiểu nhìn hắn.

" Vì em ngay từ đầu đã muốn giúp anh , chuyện nói ra là một việc vô cùng đơn giản, em có rất nhiều cơ hội để nói với mọi người nhưng em đã nguyện giúp anh là sẽ giúp đến cùng. Vì thế hãy cho em đi theo anh"

Thái độ kiên quyết của Chí Mẩn làm anh có hơi xao động, thôi dù sao người ta cũng có thành ý muốn giúp mà.

" Thôi được rồi, cảm ơn cậu trước"

" Yay!! Cảm ơn anh"

Chí Mẩn lấy điện thoại kêu thư ký của mình đặt ngay một vé máy bay sang Mĩ. Sau khi bỏ điện thoại xuống hắn kéo anh vào lòng mà ôm cho thật chặt.

" Nè buông tôi ra coi"

Anh rất là khó chịu với cái tên tùy tiện này, ôm ông à buồn thì buồn nhưng ông vẫn phải lấy tiền của nhà cậu đấy.

" Cho em ôm đi, coi như anh trả công cho em, giá rẻ như thế anh lời quá rồi còn gì"

Hắn vừa nói vừa vùi đầu vào mái tóc xám khói mềm mượt thơm mùi bạc hà của anh. Mặt anh nổi đầy hắc tuyến bonus thêm mấy cái dấu cộng.

" Phác Chí Mẩn xong vụ này tôi sẽ tính sổ với cậu"

__________________________________

Hình như hơi thiên vị cho Jimin thì phải nhưng mà.  .

Càng được nhiều đất diễn sau này bị ngược sml khửa khửa khửa khửa khửaㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

사 랑 해 요 Các tình yêu nhỏ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net