Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Tỏ tình

_____

" Em thích anh"

Anh chợt khựng người với câu tỏ tình kia, không phải chứ có Thạc Trấn là mệt rồi giờ còn thêm Nam Tuấn, nếu họ còn dây dưa có thể họ sẽ gặp họa. Chỉ đơn giản những người liên quan đến anh có thể sẽ bị liên lụy và anh không muốn điều đó. Con đường anh đi bao trùm màu sắc u tối anh cũng không mong muốn có ai đồng hành chỉ làm khổ người khác.

" Không phải chỉ mình em. Cả mấy người kia đều như thế"

Hả?. Gã đến gần anh kéo anh vào lòng trong sự bài xích của anh, nhưng chính cả bản thân anh cũng không thể hiểu có phải là mình đang chấp nhận thằng nhóc này không mà chẳng có một chút cảm giác chán ghét.

" Doãn Khởi, trước đây thật ra thì em đã từng gặp anh. Anh rất ngây thơ, phải nói là hơi ngốc một chút * cười nhẹ* nhưng rất ngạo mạn, ấn tượng ban đầu của chúng ta thật sự không tốt. Bây giờ kể từ khi gặp lại anh anh đã trở thành một con người khác, thông minh sắc sảo mặc dù hơi đanh đá một chút nhưng phải nói là em đã cảm nắng từ lần gặp thứ hai"

Cũng là lần gặp giữa Min Yoongi tôi và Kim Nam Tuấn cậu.

Tình yêu sét đánh sao? Hoang đường.

" Nam Tuấn"

Nghe tiếng anh gọi gã bỏ anh ra ngồi đối diện với anh.

Khoảng thời gian ở cạnh họ đủ lâu để một thứ xúc cảm không tên nào đó xuất hiện, thích thì thích nhưng  không thể chắc chắn được, tình yêu đã để lại một vết thương trong anh nhưng có thể đối với họ là ngoại lệ.

Anh thật sự vui khi cầm dép trên tay mà đuổi theo Chí Mẩn mỗi lần hắn ghẹo anh, thật sự vui khi có thể đấu vỏ mồm với Kim Tại Hưởng, thật sự vui khi được chơi cùng Chính Quốc, anh thích cảm giác yên bình khi thưởng thức một tách cà phê mang hương cam thảo nhẹ nhàng và càng thích hơn khi được ngồi uống cạnh một người tràn đầy năng lượng như Hạo Thạc hay cách mà Thạc Trấn chăm sóc anh mỗi lần bị thương.

Và giờ đây chính là nụ hôn của Nam Tuấn khó chịu nhưng không có nghĩa là anh chán ghét hay bài xích.

Gã nhìn anh nở nụ cười dịu dàng.

" Anh không cần vội, em muốn theo đuổi anh và chắc chắn em sẽ làm điều đó, nhưng em cần sự chấp nhận của anh thôi"

Anh trầm ngâm, ánh mắt dán xuống đôi bàn tay đang ôm chặc cái gối của mình.

" Tôi cần thời gian.."

Gã lại cười ôn nhu, tiến đến mà ôm anh còn cưng chiều mà hôn lên mái tóc xám khói một nụ hôn nhẹ.

" Ít nhất thì nó không phải là lời từ chối"

....

Đúng như dự đoán anh hầu như tránh mặt gã cả tuần, trừ khi cả hai cùng nhau đến gặp đối tác hay trở về phòng khoảng thời gian còn lại chẳng nói với nhau lấy một câu nào.

..... Tiếng chuông điện thoại của Nam Tuần vàng lên khi gã đang chăm chú vào màn hình máy tính, là ông anh của gã  đang call video.

/ Sao rồi? Chú mày có làm gì Khởi Khởi của anh không đấy, cả tuần này không gọi cho anh mày lấy một cuốc/

Ông anh cả đang ngồi trước cái màng hình lớn gặm nho kế bên còn có bóng dáng của Tại Hưởng và Chính Quốc.

" Cái gì mà Khởi Khởi của anh. Không có chuyện gì đâu em rất fair play... Chỉ mới tỏ tình thôi"

Đâu dây bên kia nho đã văng tung tóe kèm theo ba ánh mắt kinh ngạc ghim muốn lủng màng hình máy tính bên này.

/ What the heo? Không được đánh lẻ nghe chưa, cẩn thận không anh mày bóc vé sang cho chú mày vài cú đấy/

Hai đưa nhỏ bên cạnh gật gù đồng tình với anh cả.

" Em lên công ty đây, tạm biệt ".

.....

Đêm Paris hôm nay không nhộn nhịp như mọi khi, nó tĩnh lặng và huyền ảo đến lạ kì, đường phố Paris xinh đẹp là kì với những chiếc đèn neon đầy màu sắc lẫn vào những hàng cây chạy dọc theo con đường nổi bậc lên điềm nhấn chính là tháp Eiffel sáng rực cả quảng trường.

Đứng trên ban công trong phòng, anh phóng ánh mắt đến cái tháp sáng rực kia, trên tay mân mê ly vang đỏ, khuôn mặt hoà lẫn vào bóng tối được ánh nhẹ lên nhờ ánh sáng chói loá từ đằng xa càng tăng vẻ đẹp sắc sảo ma mị.

Nam Tuấn trở về phòng trong bóng tối khi người về trước chẳng chịu bật đèn phòng, cố gắng lắm chỉ bật được cái đèn ngủ, rồi nhìn bất lực vào công tắt đèn lớn. Gã đảo mắt xung quanh chẳng thấy ai rồi nhìn ra ban công và tiến đến.

Anh xoay lưng về phía gã mải mê chú tâm vào khung cảnh kia mà chẳng để ý đến sự hiện diện của người bạn cùng phòng, gã nhìn anh mỉm cười rồi tiến đến tặng anh một cái backhug.

Anh chỉ giật mình nhẹ chẳng buồn quay lại cũng cảm nhận được người đằng sau là ai thông qua hương nước hoa nhẹ nhưng cuốn hút. Cả hai cứ ôm nhau như thế cho đến khi anh lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

" Tôi cho các người một cơ hội"

Gả bất ngờ bỏ anh ra, anh quay lại hướng ánh mắt nhìn gã, gò má trắng đã ửng hồng với chút rượu thập phần ma mị khiên Nam Tuấn cứ lùng bùng lỗ tay, không biết mình có nghe nhầm hay không? Anh là đang chấp nhận.

Anh chẳng nói gì thêm chỉ đứng đó. Yêu thì anh không chắc nhưng cảm tình thì có, coi như cho mình một cơ hội để có thêm động lực khi mình quá mệt mỏi với những toan tính để trả thù.

" Anh nói thật không?"

Anh gật đầu chẳng nói thêm câu nào. Có ai mà không thấy sự hạnh phúc và phấn khích trong đôi mắt của gã đàn ông hai mươi tuổi đầu chưa biết mùi vị tình yêu. Gã lao đến mà ôm chặc cái con người nhỏ bé vừa cho gã một hi vọng to lớn, dụi dụi vào mái tóc mềm và đặt nhẹ những nụ hôn lên đấy khi anh chỉ cao đền môi gã. Mọi hành động chỉ dừng lại khi có một người bước đến kéo anh ra, ghì chặt vai buộc anh phải nhìn vào mắt người đó.

" Tại Hưởng chú làm gì ở đây thế?"

Nam Tuấn ngạc nhiên nhìn thằng em mình kéo anh ra mà nhìn chằm chằm còn người ta.

" Anh cho anh ấy cơ hội à?"

Dường như anh chàng chưa nghe kỉ cậu trả lời của anh nên có xíu ghen tuông khi nghĩ anh chỉ chấp nhận ông anh ba của mình.

" Cậu trẻ con thật đấy"

Anh chỉ cười nhẹ rồi đẩy tay hắn ra, bước thản nhiên đến tủ quần áo mà soạn đồ để đi tắm. Hắn cũng chưa thật sự thông não bèn quay sang ông anh và nhận được một nụ cười dịu dàng không có chút gì gọi là đắc thắng kèm theo cái gật đầu. Như đã hiểu ra, hắn chạy đến trước mặt anh nở nụ cười hình hộp đáng yêu tiện thể hôn lên má anh một cái.

Anh vẫn chưa hiểu cái gì vừa xảy ra nên cứ mãi nhìn hắn.

" Em biết em đẹp trai. Cảm ơn anh đã cho bọn em cơ hội theo đuổi anh. Tình yêu của anh chính là thứ em trân trọng em sẽ không để anh phải buồn nữa đâu."

Đây là lời hứa từ một cậu nhóc kém anh hai tuổi và có ấn tượng ban đầu với anh không thật sự tốt nhưng sao anh lại cảm thấy ấm áp lắm. Một lời hứa như một lời định ước.

" Cả em nữa, em sẽ không để anh phải buồn hay tổn thương gì cả"

Nhưng liệu nó có được hoàn thành một cách trọn vẹn?.

.....

" Sao anh còn chưa đi nữa, đừng để cục cưng của tôi chờ lâu!"

Người đàn ông anh từng yêu lớn tiếng với anh chỉ vì một đứa con gái mà họ mới quên được một tuần. Thật sự rất đau.

" Anh chẳng gì đối với tôi cho nên..   ..Biến đi!!"

Có phải anh đã sai?.

______

Trailer comeback của Đường ca hay quá mọi người. Không tin lần đầu nghe thử tui đã nghe thêm năm lần đó!!

Dạo này cái gu nhạc tui thịnh hành ghê, hết Winter flower đến
7 ' interlude': Shadow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net