𝟸𝟶 • 𝙷𝚊𝚛𝚛𝚢 𝚙𝚛𝚎𝚏𝚎𝚛 𝚌𝚊𝚗𝚍𝚢 𝚝𝚘 𝙳𝚛𝚊𝚌𝚘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Sảnh Đường vẫn nhốn nháo ồn ào như mọi khi.

Bên dãy bàn nhà Huflepuff, có vài nữ phù thủy sinh ngồi thành một hàng dài, rôm rả buôn dưa lê, nước bọt bắn văng tung tóe, tay vung vẩy liên tục trông hết sức oai phong. Chuyện áo của mấy người này size bao nhiêu, nam sinh mà bọn họ đêm ngày thầm thương trộm nhớ, chuyện tình tay ba giữa Fawcett, Stebbins và một cô nhóc năm nhất nào đó, chỉ sợ cả Đại Sảnh đã nghe được không sót lấy một chữ.

Có tiếng Latisha Randle thét lên kinh hãi, một chiếc vớ xám xịt hôi rình đang nổi lềnh bềnh trong bát súp củ cải của nó. Cả dãy học sinh nhà Ravenclaw vẫn chúi mũi vào cuốn sách, mặc kệ sự đời.

Dãy bàn nhà Gryffindor bất ngờ phát ra tiếng nổ lớn, theo sau là một tràng cười ngặt nghẽo không có điểm dừng. Thằng quỷ Seamus Finnigan lại thực hành bùa chú. Ai cũng nghi nó đang có tham vọng muốn phá hủy cái trường này.

Không khí trong trường thật ồn ào náo nhiệt, hoàn toàn trái ngược với cái khung cảnh bình yên đang âm thầm bao phủ lấy toàn bộ đất trời.

Tất thảy mọi thứ. Mặt hồ tĩnh lặng êm ả trong veo. Bãi cỏ rậm rạp một màu xanh ngắt. Rặng mâm xôi tim tím đỏ hồng, mọc lưa thưa hai bên con đường bụi đất mù mịt.

Vạn vật đều bắt đầu khoác lên mình một màu áo mới, cái màu sắc yên ả, êm đềm của tháng 10 tĩnh lặng.

Tháng 10 nhẹ nhàng bước tới, màu sắc của những vạt nắng ấm áp, len lỏi trong những khóm cỏ dại rậm rạp, hình như lại vàng hơn một chút.

Tháng 10 lặng lẽ ghé thăm, trên nền trời xanh thăm thẳm, những đám mây mập mạp trắng hồng, trông thật giống đàn cừu đang nhởn nhơ gặm cỏ, hình như lại đông đúc hơn một chút.

Tháng 10 dịu dàng đi qua, làn gió heo may nhè nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng dịu ngọt, hình như lại lạnh hơn một chút.

Tháng 10 ngập ngừng tiến tới, hình như... Draco lại thích Harry nhiều hơn một chút...

Draco ấn miếng thịt bít tết tái vô họng rồi cố gắng nuốt xuống. Nhưng khổ nỗi, dường như có một bức tường lớn thiệt lớn đang chắn ngang họng hắn, không cho thức ăn đi xuống bao tử.

Cổ họng của hắn bị tắc nghẽn, giống như suy nghĩ của hắn hiện tại vậy. Khuôn mặt nhăn nhó tức giận của Harry hôm nào vẫn luôn lượn lờ trong tâm trí hắn.

Harry ghét bỏ hắn đến vậy. Nếu bình thường là người khác thì chắc chắn hắn đã "đường mày mày đi, đường tao tao đi" từ lâu lắm rồi. Riêng với Harry, hắn lại dây dưa mãi không dứt.

Đã tự hứa với bản thân là không thương người ta nữa, nhưng rốt cuộc hằng đêm lại không thể ngừng nhớ về người ta, ngước nhìn lên bầu trời lại vẽ bóng hình của người ta lên những đám mây. Hắn tự thấy bản thân mình rất chi là ngốc nghếch, ngốc ơi là ngốc, ngốc nhất quả đất... à không, ngốc nhất cái dải ngân hà này luôn.

Ờ, hắn ngốc kinh khủng khiếp.

Thích ai không thích, lại đi thích một thằng con trai. Con trai thì làm sao mà bố mẹ hắn chấp nhận được, cho dù cưới về rồi thì sinh con đẻ cái kiểu gì? Gia tộc Malfoy cao quý, thuần huyết bao đời nay của cha hắn, chỉ vì một lần dại trai của thằng con quý hóa này mà bị tuyệt diệt sao? Lucius Malfoy chắc chắn sẽ không chấp nhận, không bao giờ chấp nhận.

Thích ai không thích, lại thích đúng cái thằng mặt cứ bắt gặp hắn là cái mặt lại sưng sưng sỉa sỉa, điệu bộ thì cau có gắt gỏng như chó cắn ma. Xem ánh mắt của cậu mỗi khi bắt gặp cái bản mặt hắn kìa, ai nhìn vào còn tưởng nhà hắn đang nợ nhà cậu vài chục kí gạo.

Thích ai không thích, lại đi thích cái người chẳng coi hắn ra cái đinh gì, một cái liếc mắt còn chẳng thèm cho hắn.

Thích ai không thích, lại thích, lại thương đúng cái người chẳng thương mình...

Harry Potter! Nhà mi tồi tệ lắm! Tồi hơn cả cái chữ "tồi", tệ hơn cả cái chữ "tệ".

Nhưng hắn lại không tài nào buông bỏ được, lỡ thương người ta mất rồi, lỡ trao tim cho người ta mất rồi, giờ muốn đòi lại đâu có dễ.

Vừa mới nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới liền. Tên đáng ghét chết tiệt đấy bây giờ mới chịu dậy, vật vật vờ vờ như con ma bước về phía dãy bàn nhà Gryffindor.

Nhìn cái quả đầu lởm chởm như bãi cỏ lâu ngày không tỉa tót kìa, trông nhếch nhác chết đi được. Rồi cả cái bọng mắt thâm quạnh đấy nữa, dạo gần đây lão Dumbledor cho phép mang gấu trúc đến trường à. Cả đời hắn chưa từng thấy con gấu trúc nào dễ thương đến thế.

Pansy Parkinson ngồi ngay bên cạnh Draco, nhấm nháp miếng bánh táo nướng cháy cạnh, điệu bộ ra chiều tận hưởng món ăn ngon. Nó vô tình bắt gặp khuôn mặt ngây ngẩn của Chồn simp... à nhầm, Chồn sương, bị nhuộm đỏ chẳng khác gì một quả mâm xôi. 

- Mày đang nhìn cái gì vậy? 

- Harry Potter._ Blaise nhanh nhảu đáp, trả lời thay cho cậu thiếu tử nhà Malfoy. Tay gã khẽ xoay xoay cái thìa bạc óng ánh, còn cười khinh khỉnh, điệu bộ trông rất giống mấy gã trai hư đểu cáng.

- Nó thích cái thằng bốn mắt kì cục ở bên nhà Gryffindor đó. 

- Đừng có gọi Harry là "thằng bốn mắt kì cục"!_ Draco bắn một tia nhìn giận giữ về phía Blaise. 

- Nhưng chính mày là người đã gọi Harry như vậy trước mặt nó mà?_ "Gã trai hư" cười ranh ma, nhanh chóng phản bác lại "gã si tình".

- Nhân cách thứ hai của tao làm đó... 

- ... 

 - Vậy là mày thích cái thằng "kính đít chai" đó hả?_ Pansy chấm chấm miệng bằng chiếc khăn ăn trắng muốt, kết thúc bữa điểm tâm bằng một câu nói đầy tính móc mỉa. 

 Rồng nhỏ đã tính lao đến giật lấy cái khăn ăn, siết cổ con nhóc mặt chó này thật chặt. Nhưng ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu hắn có một phần nghìn giây thôi, bởi vì biệt danh "kính đít chai" quỷ quái ấy... cũng là do hắn đặt. 

 - Không phải việc của mày... 

 - Rồi sao? Có tên trộm nào đó đột nhập vô nhà mày rồi khoắng sạch hết mớ đồ đạc hả? Cái mặt trông bí xị phát khiếp._ Pansy tiếp tục phun nọc độc, bàn tay thành thục gấp gọn cái khăn ăn.

 - Tao đã bảo không phải việc của mày... 

 - Không. Tên trộm chỉ khoắng độc trái tim của nó đi thôi._ Blaise hành hạ miếng bánh bông lan đang ăn dở nhờ sự giúp đỡ của cái thìa bạc, cười hềnh hệch trông rất thiếu đấm.

 Draco chẳng nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, quan sát đôi giày da bóng lộn mới mua với ánh nhìn vô cùng chăm chú, trông không khác gì điệu bộ của các nhà khoa học đang nghiên cứu những vết lồi lõm trên mặt trăng. 

Thằng quỷ mất nết này nói đúng quá! Hắn không phản bác lại được! 

  - Tao cá 50 galleon là thằng Draco đang thất tình._ Pansy chép miệng. 

  - Tao cá 100 galleon là lời con Pansy nói chính xác trăm phần trăm._ Blaise lên tiếng phụ họa. 

  - Tao không có tận 150 galleon để trả cho bọn mày đâu đồ quỷ. 

 Pansy tròn mắt nhìn Chồn simp: 

- Tao chỉ đùa thôi mà mậy! Chuyện thất tình là thiệt luôn hả? 

 - Ừ._ Malfoy lí nhí nói, cái đầu càng ngày càng cúi xuống thấp. 

 - Rồi sao? Sao mà thất tình?_ Pansy chồm người về phía Rồng con, háo hức vểnh tai lên hóng chuyện. 

 Pansy Parkinson chính là như vậy đấy. Loại người đặc biệt thích cười nhạo trên nỗi đau của người khác, đặc biệt hơn là khi "người khác" ấy có tên Draco Lucius Malfoy.

_____

 - Phụt á há há!_ Pansy ôm bụng, đầu gục xuống bàn, mái tóc ngắn đen bóng xõa rũ rượi, che phủ cả khuôn mặt, bả vai không ngừng rung lên, cái miệng cười khúc khích như đang bị ai cù. 

 Draco chán nản ôm lấy mặt, lúc này hắn chỉ muốn chết quách đi cho xong. 

 - À. Nói về Harry mới nhớ... hôm trước tao vừa bắt gặp thằng đấy ở nhà vệ sinh._ Blaise chen miệng vào nói._ Nó hình như đang nói chuyện với Cedric Diggory. 

 - Anh chàng Tầm Thủ đẹp trai nhà Huflepuff đó hả?_ Pansy ngẩng đầu lên, lau vài giọt nước mắt dính trên khóe mắt, trong cuống họng vẫn còn bật ra vài tiếng nấc, nó cười nhiều quá rồi. 

 Draco im lặng nhìn cậu chàng da ngăm, đôi mắt màu xám xanh như đang nói: "Rồi sao nữa?" 

 Sự hồi hộp lẫn tò mò đều được Rồng nhỏ thể hiện hết trên mặt. Blaise nhanh chóng nhận ra, thích thú úp úp mở mở: 

 - Tao đã nghe được vài điều cực kì hay ho... 

 - Mày nói nhanh nhanh lên xem nào!_ Draco nhát gừng, khuôn mặt nhăn lại trông có hơi giống con tinh tinh. 

 - Tao nghe thấy..._ Gã tiếp tục kéo dài giọng, khoái trá nhấm nháp nỗi thấp thỏm trên khuôn mặt của hai đứa bạn.

 - Harry bảo là nó thích ăn kẹo! 

 Draco kêu "Trời", Pansy cũng kêu "Trời". 

 Thiếu gia nhà Zabini nhíu nhíu mày: 

 - Trời gì mà trời? 

 - Nghe gì quan trọng không nghe, não mày xứng đáng bị vứt vào danh sách những thành phần đáng cho vào cái vạc độc dược của Giáo sư Snape._ Pansy bĩu môi, nhìn Blaise như nhìn cục mụn đỏ ửng kinh dị thường đến thăm cái trán của nó vào mỗi dịp quan trọng.

 - Lúc ấy cái bao tử của tao còn đang bận chiến đấu với món bánh bích quy mày làm, còn lòng dạ nào mà đi hóng hớt chuyện thiên hạ chứ._ Blaise ra vẻ oan ức, cái bụng của gã từ hôm ấy đến giờ vẫn còn âm ỉ._ Nhưng thông tin tao đưa ra vẫn có ích mà. Draco, nếu Harry thích ăn kẹo đến vậy, sao mày không tặng một bịch kẹo cho nó, coi như là quà làm lành. 

 - Con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim của một người chính là đường dạ dày._ Pansy gật gù cái đầu, tỏ vẻ tán thành. 

 - Tao đến giờ còn chẳng biết mình sai ở chỗ nào đây này. Mà cậu ấy có phải loại người dễ dãi đến mức tha lỗi cho đứa mình ghét chỉ vì được tặng vài bịch kẹo đâu._ Draco nhướng mày, xem chừng cũng không mặn mà gì đối với đề nghị này. 

 - Vậy mày tự làm. Như tao tự làm bánh bích quy cho lũ chúng mày ấy._ Pansy khịt mũi, khoát tay ra vẻ tri thức. 

 - Mày không sợ thằng Harry làm bạn tâm giao với cái nhà vệ sinh suốt ba ngày ba đêm à?_ Blaise lè lưỡi, anh chàng chẳng còn lạ gì khả năng bếp núc của cậu con trai cưng nhà Malfoy nữa. 

 - Giả sử Harry bị ngộ độc thực phẩm mà chui vào bệnh thất ăn dầm nằm dề, chẳng phải thằng Draco sẽ có cơ hội thể hiện tình cảm và sự chân thành của nó bằng cách chăm sóc người ta hay sao? Chắc chắn cậu ta sẽ cảm động phát khóc rồi vác cả tấm thân ra để báo đáp nó._ Pansy cười khành khạch. 

 - Gả cho thằng Draco là hơi bị thiệt thòi đó nha. Cưới được nó về rồi nhớ "chăm sóc" cho tốt._ Bàn tay nâu nâu của Blaise vả bôm bốp vào tấm lưng của Draco, thằng quỷ này kiếp trước có ân oán gì với hắn mà đánh hắn mạnh thế, cứ như mẹ kế đánh con chồng ấy. 

 - Khiếp, đến tay còn chưa được nắm mà đã chuẩn bị đến công đoạn động phòng rồi à?_ Pansy nheo mắt lại, mỉm cười hích hích đầy ám muội. 

 - Đồ khùng! Mày toàn suy nghĩ mấy cái thứ vớ vẩn!_ Malfoy nhảy dựng lên, oánh một phát thật mạnh vào bả vai của cô tiểu thư Parkinson. 

Pansy thích chí, định bồi thêm vài câu nữa. Nhưng thấy cái đầu của "Bạch Kim công tử" sắp nổ tung đến nơi, nó chỉ đành "xì" một tiếng, vẫy vẫy cái khăn tỏ vẻ đầu hàng: 

 - Tao giỡn chơi độc có tí mà mày cứ làm quá lên. 

Blaise thấy câu chuyện bắt đầu trật hướng, vội vã huých khuỷu tay vào hông thằng bạn: 

 - Thế túm lại là mày có làm kẹo cho "bồ tương lai" của mày không? 

Hất mái tóc bạch kim bóng lưỡng, chủ nhân của đôi mắt màu khói lại thẫn thờ liếc nhìn Harry đằng xa xa, còn đang bận rộn đánh vật với ổ bánh trứng đường chocolate to ụ. Hắn khẽ mấp máy môi:

 - Tất nhiên là có.

8:12 PM

18/9/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net