Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tách ra khỏi Severus, Harry bắt đầu quan sát một vòng căn tiệm nhỏ bé này, đây hình như là tiệm sách duy nhất ở Hẻm Xéo, nó có thiết kế khá đặc biệt, tuy có hơi không được rộng rãi lắm nhưng bù lại nó có khá nhiều thể loại sách làm cậu hứng thú.

Nhìn xung quanh một hồi thì ánh mắt cậu bất chợt dừng lại ở quầy sách Sinh vật Huyền Bí, đương nhiên là ở thư viện Potter cũng có loại sách này, nhưng có lẽ là nó chưa có đầy đủ các loại sinh vật vừa được phát hiện gần đây.

Harry thả nhẹ cước bộ mà đi đến bên quầy sách Sinh vật Huyền Bí, trên kệ có khá nhiều sách, mà đa số cậu chưa từng thấy trước đây. Với tay lấy đại một cuốn sách bìa xanh từ trên kệ, nó là một quyển sách trông khá là mới, có vẻ là một loại sách vừa mới được phát hành. Ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu cứ nhẹ nhàng mà lật từng trang giấy, đôi ngươi xinh đẹp không hề dứt ra khỏi cuốn sách.

Nhưng sau khi đọc được vài trang thì cậu lại bất ngờ mà đóng nó lại, thở dài trong lòng, hôm nay chắc chắn là một ngày vất vả, cuốn sách lúc nãy dường như chỉ kể ra tên, hình ảnh, những việc nó có thể làm được và cách chống lại nó. Hoàn toàn không có thông tin gì về lợi ích cũng như cách thu thập những vật liệu quý hiếm từ chúng.

Nó hoàn toàn không hề giống như những cuốn sách của trang viên Potter, nó không được nghiên cứu chuyên sâu và phân tích rõ ràng. Nhìn quanh cái kệ sách một lần nữa, lại thở dài, có lẽ cậu không nên mong đợi gì nhiều ở tiệm sách nhỏ bé này. Đặt cuốn sách lúc nãy lên kệ, lần này cậu lại chọn cho mình một cuốn sách da màu nâu nhìn có vẻ như là một cuốn sách cổ, tay trái cậu cầm lấy cuốn sách, tay phải thì từ tốn lại lật từng trang sách.

Chẳng biết cậu đã đọc được gì, nhưng sau đó Harry liền đóng sách lại, hàm răng trắng xinh đẹp nghiến chặt như muốn nghiền nát tất cả mọi thứ, phép thuật trong cơ thể cậu đang sôi sục lên từng hồi. Và cậu thậm chí chẳng buồn mà kìm chúng lại, lực lượng ma thuật cường đại cứ thế mà phóng thích ra ngoài, mặc kệ những thứ xung quanh bắt đầu có dấu hiệu rung rinh bất ổn.

Ma thuật được rèn dũa từ nhỏ của Harry cứ thế mà đè ép cả căn tiệm nhỏ, khiến nó ngột ngạt mà đáng sợ hơn bao giờ hết. Và đương nhiên, Severus Snape hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng ma thuật của cậu cứ lãng vãng trong không khí, nó như muốn nghiền nát tất cả thành tro bụi, tới cả ông cũng đã bắt đầu choáng váng, khó thở.

Chẳng suy nghĩ gì nhiều, Severus nhanh chân mà bước về phía cậu, nếu cứ tiếp tục thế này thì cả căn tiệm Phú Quý Và Cơ Hàn sẽ bị Harry làm cho đổ nát mất thôi. Severus với tốc độ nhanh nhất mà lại gần nơi có lực lượng ma thuật rõ rãng và mạnh mẽ nhất, cậu từ nãy đến giờ vẫn đứng đấy không một chút động đậy, tay cậu vẫn nắm chặt cuốn sách da màu nâu kia, ông thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két từ phía cậu. Cơ thể ông phút chốc trở nên cứng đờ, ông đang có chút sợ hãi cùng lo sợ, trong đầu thì lại hiện ra thật nhiều câu hỏi. Điều gì có thể khiến tiểu Harry của ông giận dữ đến vậy? Điều gì có thể khiến tâm trạng đọc sách của cậu xấu đi? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Còn về phía Harry, tuy đã nhận ra Severus đang đứng gần mình từ lâu nhưng cậu lại chẳng buồn thu liễm một chút nào. Phải, cậu đang không vui và đừng ai bắt cậu kìm nén sự giận dữ của mình.

"Chúng hoàn toàn giống nhau!"- Sau một khoảng thời gian im lặng, cuối cùng cậu cũng đã lên tiếng, nhưng giọng nói của cậu lại thập phần âm trầm, đáng sợ và nó đã thành công kéo người cha đỡ đầu còn đang vật lộn với những câu hỏi rối ren ở bên kia ra khỏi mớ suy nghĩ mơ hồ.

"Hả?"- Severus khó hiểu mà nhìn cậu, sau đó lại nhanh chóng mà vươn tay lấy từ trên kệ xuống hai cuốn sách có bìa khác nhau khác nhau.

Severus xanh mặt, cậu nói đúng, ngoài khác tên tác giả và bìa ra thì nội dung bên trong hai cuốn sách này là giống nhau như đúc.

Vậy là 'xong đời' rồi, ông chưa nghĩ tới trường hợp chuyện này có thể xảy ra, nếu như bây giờ cứ để như thế này thì chắc chắn ngày hôm nay sẽ hỏng mất. Cố gắng điều hòa nhịp thở cũng như bình ổn lại những cảm xúc sợ hãi rối ren trong lòng, ông phải cố gắng cứu vãng tình cảnh này nếu còn muốn đi chơi với bé con của mình.

Hàng chân mày ngày càng nhíu chặt lại, nếu như mọi cuốn sách ở đây đều như vậy thì chẳng phải cậu đã tiêu tốn toàn bộ thời gian trong ngày một cách vô dụng hay sao?

"Harry...Con..bình tĩnh một chút...Hay là chúng ta sang quầy khác được chứ, ta nghe nói ở đây có.....vài cuốn sách quý hiếm về các loại cổ ngữ lâu đời....."- Severus trấn an cậu, phải, bây giờ việc đầu tiên là cố ngăn cho cậu nghiền nát căn tiệm này, mà điểm yếu của cậu....... chính là sách và sự hứng thú về các loại cổ ngữ của Thế Giới Phép Thuật.

'Đúng vậy Harry, em bình tĩnh một chút, chúng ta sang quầy khác xem đi, chắc chắn sẽ có vài cuốn sách thú vị mà. Còn nếu như em có hứng thú với Sinh vật Huyền Bí thì chúng ta có thể cùng nghiên cứu và tìm hiểu với nhau,....có được không...'- Voldemort cũng cố gắng nói thêm vào mà trấn tĩnh Harry, nhưng trong lòng thì lại rối như tơ vò, cũng phải thôi vì nếu như cứ tiếp tục như vậy thì căn tiệm này sẽ thực sự đổ rạp xuống mất.

"Hừ, bọn phù thủy ngu ngốc!"- Harry hừ lạnh mà nói, cậu thực sự không thể nào tin được, bọn chúng nghĩ mình đang viết sách hay tham gia cuộc thi trang trí bìa vậy chứ!! Bọn chúng thậm chí còn không viết đầy đủ những đặc tính cơ bản vào, vậy mà vẫn có người tới mua chúng.

Dứt lời, Harry vô cùng nhẹ nhàng mà thu liễm tất cả lực lượng ma thuật mà mình vừa phóng thích ra ngoài. Căn tiệm nhỏ như vừa thoát ra khỏi Địa ngục, Severus thở hắt ra, cơ thể đang bị đè ép của ông như vừa được giải thoát, hơi thở cũng dần lấy lại được sự ổn định, bây giờ chỉ nghĩ lại đến việc lúc nãy thôi thì cũng đã đủ khiến ông phải run rẩy sợ hãi, ông thật sự không biết là nếu như lúc nãy ông không đến kịp thì căn tiệm này sẽ đi về đâu nữa.....

Voldemort đồng thời cũng thở phào trong lòng, lực lượng ma thuật của cậu quá nguy hiểm rồi, đến cả hắn chỉ là một mảnh hồn phiến cũng có thể cảm nhận được. Nhưng chẳng hiểu sao.......hắn lại có chút tự hào....

Cả căn tiệm cũng dần lấy lại được sự cân bằng, ông chủ cũng dần thanh tỉnh mà ngồi dậy, phải, ông chủ cửa tiệm chính là bị dọa tới mức chân đứng không vững mà ngã lăn ra sàn. Lúc đó ông còn tưởng là thế lực tà đạo nào định đến cướp cái tiệm sách nghèo nàn này nữa chứ.

Và đương nhiên những vị khách ít ỏi còn lại trong tiệm cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, hình như là có vài người còn chẳng ngồi dậy nổi nữa.

[6:15am 2/9/2020]

-----------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người vì đăng trễ 😣

Nhưng mà mình thấy mình viết nó lan man quá, văn phong hôm nay cũng không được ổn lắm nữa. Nhận xét giúp mình với 😢😭

Cảm mơn mọi người đã theo dõi, nhớ Vote để mình có thêm động lực nha. YÊU MỌI NGƯỜI NHIỀU 💖💖💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net