Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lưỡng lự được một chút thì Severus cũng miễn cưỡng mà đẩy cửa bước vào. Tay vẫn bế bé con, mắt thì quan sát một vòng quanh căn tiệm nhỏ cũ kỹ.

  Căn tiệm này vẫn giống như in ngày đầu tiên ông bước vào, không một chút thay đổi. Bốn phía vẫn là những chiếc hộp chữ nhật dài được xếp chồng lên nhau, cao lên đến tận cái trần nhà gỗ. Ở giữa là cái quầy gỗ nhỏ nhắn, dưới chân vẫn là cái sàn gỗ tưởng chừng như đã mục nát đó. Nhưng cũng may là nó chẳng còn bám đầy bụi như lần đầu ông đến nữa, nếu không thì chỉ sợ tiểu Harry nhà ông sẽ chẳng bao giờ chịu bước vào đâu.

  Nghĩ đến đây, ông nhẹ cúi đầu xuống mà quan sát Thiên thần nhỏ vẫn đang được mình bồng trên tay. Và lần này thứ ông thấy không phải là ánh mắt lãnh đạm ban nãy nữa. Phải, ông hoàn toàn chắc chắn mình đã thấy được ánh nhìn tràn ngập sự thích thú trong đôi ngươi Lục bảo xinh đẹp của cậu.

  Nó khiến ông trái tim ông một lần rung lên mãnh liệt. Đôi mắt xanh của cậu như một thứ chất kích thích vậy, nó khiến ông thập phần mê luyến mà muốn đắm chìm , nhưng lại chẳng dám sa vào quá sâu để rồi bị nhấn chìm trong si mê.

  "Con muốn xuống"- Chất giọng trong trẻo laji êm tai của Harry một lần nữa vang lên, thành công đá bay mớ biểu cảm thất thần của cha đỡ đầu.

  "À...Được"- Severus có chút bất ngờ nhưng lại nhanh chóng thả tiểu Thiên thần nhỏ xuống. Cố gắng điều hoà nhịp tim và tinh thần của bản thân trở lại bình thường.

  Đôi chân nhỏ vừa chạm đất thì ông đã thấy cậu đưa bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp lên mà gạt cái mũ chùng đen tuyền xuống, để lộ gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Đôi mắt to tròn long lanh của cậu đảo quanh một vòng căn tiệm, sau đó lại nhìn về phía ông, cậu nhẹ nghiêng đầu, tựa như vô tình lại hữu ý để lộ phần cổ quyến rũ, cậu nhẹ giọng hỏi

  "Không có ai ở đây sao?"

  "À.."- Câu hỏi nhỏ của cậu thành công đánh tan mớ suy nghĩ không đứng đắn đang dần hình thành trong đầu Severus. Nè đừng có mà phán xét ông, ai mà có thể cưỡng lại được mị lực của tiểu Harry cơ chứ, và ông không phải là ngoại lệ đâu.

  "Để ta ki-"

  'Rầm...bộp..bộp–'

Chưa kịp để ông nói hết thì một chuỗi âm thanh bừa bộn đã vang lên, và ông thú thật là nghe nó hơi đau đớn đó.

  "Ồ! Xem chúng ta có ai ở đây nào, cậu Severus, đũa phép của cậu có vấn đề gì sao?"- Sau mớ âm thânh không được hay ho cho lắm kia là sự xuất hiện của một ông lão đã tầm 100 tuổi, với râu tóc bạc phơ và cái mắt kính tròn cũ kỹ che đi đôi mắt gần như trắng dã. Vừa xuất hiện thì ông ta nhanh chóng tuôn ra một tràn dài như 'nuốt đĩa', và nhận lại được là một ánh nhìn không mấy thiện cảm từ vị Giáo sư Độc dược kia.

  "Hừ, gọi tôi là Snape, và hôm nay tôi đến để mua đũa phép cho con trai tôi"- Severus hừ lạnh, sau đó cũng không quên chỉnh lại cách xưng hô thân thiết quá mức của lão Ollivander.

  "Con trai?"- Ông Ollivander nhíu mày đầy nghi hoặc, lại một lần nữa cất giọng, nhưng lần này thanh âm ông phát ra lại tràn ngập sự băn khoăn.

  "Chào ông, cháu là Harry"- Cậu không biết từ khi nào đã xuất hiện đằng sau ông Ollivander, nhẹ giọng lễ phép mà nói.

  Ông lão mở to đôi mắt trắng dã kinh ngạc, theo phản xạ mà lập tức xoay người.

   "Con đã ở đây từ khi nào?"- Giọng nói ông Ollivander bất giác mà trở nên đầy sửng sốt. Ông chưa từng gặp trường hợp nào như vậy trước đây, ông đã luôn tự tin mà nói rằng mình là người cảm nhận được ma thuật tốt hơn bất cứ ai. Vậy mà ngay trong khoảnh khắc này, ông không hề cảm nhận được ma lực và sự tồn tại của ai ngoài Severus.

  "Thằng bé đi cùng với ta, ông Ollivander"- Thu hết biểu cảm kinh ngạc của ông lão kia vào mắt, Severus không nhanh không chậm mà trả lời cái câu hỏi mà ông biết Harry sẽ chẳng bao giờ để tâm. Đừng hỏi ông vì sao mà ông biết được, chỉ cần nhìn nụ cười tự mãn đầy kiều diễm đang nở rộ trên môi tiểu thiếu gia nhà Potter thì hiểu. Cậu vẫn luôn thích trêu đùa người khác.

  "Nhưng làm sao m-" - Vẫn giữ nguyên đôi mắt mở lớn và thái độ có phần kinh sợ đó, ông Ollivander cố gặn hỏi. Nhưng có vẻ sự việc tốn thời gian này khiến tiểu thiếu gia nhà Potter không hề hài lòng chút nào.

  "Con đến để mua đũa phép"- Giọng nói  lành lạnh của Harry cắt ngang câu hỏi của người phù thủy già và cậu dường như chẳng còn bận tâm tới việc lễ phép gì gì đó nữa.

  "Đ..được"- Ollivander bất giác không kìm chế được mà lắp bắp. Đừng hỏi ông vì sao, sẽ không ai có thể giữ được bình tĩnh trước khí tức hùng mạnh đầy uy quyền này đâu

  Nói xong, ông Ollivander gấp gáp mà bước vào sâu hơn trong tiệm mà tìm cái thước dây của mình, đồng thời cũng cố gắng ổn định lại tinh thần của bản thân.

  Hiện tại ở sảnh của căn tiệm này chỉ còn lại hai cha con Severus và Harry. Ông len lén nhìn sang phía cậu, sau đó lại thở dài ngao ngán. Không những Harry nhà ông thích trêu đùa mà còn rất thích đe doạ người khác nữa, vô cùng thích thú mà nnhinf người khác bị xoay như chong chóng. Đôi lúc ông thực sự thắc mắc tiểu Thiên sứ nhà mình học được cách áp chế người khác từ đâu.

  Còn riêng về phần Harry, tuy cậu cảm thấy khá thích thú và vui vẻ trước việc trêu chọc một Bậc thầy kỳ cựu trong việc làm nên những cây đũa phép đầy quyền năng. Nhưng có một thứ khác lại cuốn hút cậu hơn thế nhiều...

  Khoảng chừng 2 phút sau thì bóng dáng ông Ollivander xuất hiện, nhưng lần này là với một cái thước trên bàn tay già nhăn nheo của ông.

  Chẳng cần ông nói gì thêm, Harry nhẹ nhàng bước lên phía trước, giơ tay phải lên và chờ đợi. Nhưng có vẻ ông lão với mái tóc bạc trắng kia chẳng hiểu được ý cậu gì cả, bằng chứng là việc ông ấy vẫn đang đực mặt ra mà nhìn chăm chăm vào cậu chẳng rời mắt.

  "Ông không đo sao?"- Harry hơi mất kiên nhẫn mà nói. Nè làm ơn đi đây là nghề của ông ấy và bây giờ cậu- một đứa trẻ 5 tuổi phải nhắc cho một ông lão đã hơn 100 tuổi về những việc ông ấy cần làm trong khi đó là cái nghề mà ông ấy đã làm hơn nửa cuộc đời mình sao?

  "À..à..được"- Ông Ollivander có chút lúng túng trước giọng nói lạnh băng của cậu nhưng cũng rất nhanh chóng mà hoàn thành nhiệm vụ của bản thân.

  Ông bắt đầu đo chiều dài tay của cậu, khoảng cách từ bàn tay cho tới khuỷn tay....

  Trong lúc ông Ollivander vẫn đang cắm cúi mà đo thì Severus lại để ý ánh mắt của tiểu Harry. Từ khi ông thả cậu xuống thì đôi lúc cậu lại liếc sang một góc nhỏ của căn tiệm, có khi lại như bây giờ, nhìn chằm chằm vào cái góc nhỏ đó, chẳng buồn rời mắt. Điều này làm ông thực sự hiếu kỳ, thứ gì có thể thu hút cậu như vậy?

  "Có chuyện gì sao Harry?"- Do dự một chút rồi Severus cũng nhẹ giọng mà hỏi cậu.

  Tiếp theo đó, Severus thấy Harry bất ngờ đưa tay phải lên mà chỉ thẳng vào góc trái của căn tiệm nhỏ - nơi mà cậu vẫn luôn quan sát từ lúc nãy.

  "Là nó"- Tay của cậu vẫn giữ như vậy, nhưng lần này đã thu hút được sự chú ý của ông lão chủ tiệm.

  Cậu vừa dứt lời, một cái hộp dài bằng gỗ tự động như nghe theo sai khiến của cậu mà bay ra khỏi chồng hộp cao vút. Nó phóng nhanh sang chỗ cậu rồi lại giảm dần tốc độ, cuối cùng là yên vị trên đôi bàn tay gầy yếu xinh đẹp của cậu một cách nhẹ nhàng nhất.

  Và lần này không chỉ mỗi ông Ollivander mà cả vị Giáo sư Độc dược kia không hẹn mà cùng nhau bày ra biểu cảm kinh hoảng. Đừng hỏi vì sao họ lại bất ngờ, ĐÓ CHÍNH LÀ PHÉP THUẬT VÔ THANH VÔ TRƯỢNG ĐÓ!!?

  Phải biết là cho dù là một học sinh năm 7 cũng không thể sử dụng nó đến mức nhuần nhuyễn như vậy.

  Tuy đã biết được phần nào thực lực của cậu, nhưng Severus cũng không khỏi ngỡ ngàng, sự việc này hoàn toàn nằm ngoài kỳ vọng của ông về cậu. Một đứa con đỡ đầu, 5 tuổi, sử dụng thuần thục thần chú vô thanh vô trượng, ông còn mong gì hơn thế cơ chứ?!?

  Nhưng nó cũng khiến ông một phần nào đó kinh sợ, kinh sợ sức mạnh của cậu, kinh sợ sự tham vọng của cậu, kinh sợ những việc cậu sẽ làm với toàn bộ Thế giới Phép thuật trong tương lai. Vừa nghĩ tới đây thôi cũng đã khiến ông lạnh cả tóc gáy, cậu bây giờ nhìn chẳng khác gì Chúa tể của ông ngày trước, mạnh mẽ, quyền lực, tàn độc, và....đầy cuốn hút.

  Trong lúc vị Hoàng tử lai kia còn đang thất thần thì ánh mắt ông Ollivander lại trở nên rực sáng. Tuy ông không biết cậu là ai, nhưng cậu chắc chắn sẽ trở thành một trong những phù thủy cường đại của cường đại. Và còn điều gì tự hào hơn việc cây đũa phép mình làm ra lại được sử dụng bởi một phù thủy tối cao cơ chứ.

  "Gỗ nhựa ruồi, lõi là lông đôi phượng hoàng, dài 11 tấc Anh, giá là 7 Galleon"- Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều sau hành động của cậu, ông Ollivander dứt khoát nói. Lần này không thử vung đũa ông cũng biết nó sẽ thuộc về cậu.

  Sẽ không có cây đũa phép nào có thể khước từ một chủ nhân hùng mạnh. Và sẽ không có một phù thủy vĩ đại nào chọn lầm người bạn đồng hành của mình.

  Ông Ollivander vừa dứt lời thì Severus cũng dần thanh tỉnh, cố gắng ổn định suy nghĩ. Severus đặt lên cái quầy gỗ cũ kỹ 7 Galleon, rồi chẳng kịp để ông lão chủ tiệm nói thêm gì, thế là trước ánh mắt ngơ ngác của lão Ollivander ông lập tức nắm tay Harry mà đi ra khỏi cửa, đương nhiên là không quên đội mũ vào cho tiểu Thiên sứ nhà ông. Đừng trách ông quá vội vã, ông vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được cú sốc vừa rồi đâu, và đã sắp trễ giờ ăn trưa mất rồi.

  Thế là Severus dắt Harry đi khỏi, để lại một ông lão với mái đầu bạc phơ và đôi mắt trắng dã bắt đầu trầm ngâm mà suy nghĩ.

  "Có thể cảm nhận rõ các lực lượng phép thuật.....Che giấu và điều khiển ma thuật một cách hoàn hảo"- Ông Ollivander bất giác mà thì thầm, vừa nói ông vừa quay bước vào trong, dần thả nhẹ cước bộ.

  Khi bóng ông khuất dần sau cái vách gỗ, ông nhẹ thì thầm gì đó và nó đã thành công khiến cho toàn bộ sức mạnh pháp thuật còn sót lại của Đứa bé sống sót rung lên mãnh liệt. Sẽ không ai thực sự biết được ông đã nói gì, chỉ biết điều đó sẽ khiến cả Thế giới Phép thuật một phen chao đảo, sẽ là một cú sốc lớn cho toàn bộ tầng lớp Quý tộc

  "Chỉ có thể là....Người Thừa Kế Của Gia Tộc Potter..."

                               [22:45pm 30/9/2020]

-----------------------------------------------------------

  Xin lỗi mọi người nhiều vì lâu rồi chưa đăng chương mới, lý do thì mình cũng đã chia sẻ trên trang cá nhân rồi. Từ giờ thì 2tuần/1chương nha.

  CẢM MƠN MỌI NGƯỜI VÌ ĐÃ ỦNG HỘ. NHỚ NHẤN VÀO ⭐ ĐỂ ỦNG HỘ TINH THẦN CHO MÌNH NHA!!!
  YÊU MỌI NGƯỜI NHIỀU💝

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net