Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cạch'

Theo thanh âm nặng nề của chiếc cửa gỗ, Harry cũng lặng lẽ thở ra một hơi dài, tựa như đã giải quyết hết mọi muộn phiền, lại giống như việc gì cũng chưa làm.

Cước bộ vững chãi, tiểu thiếu gia Potter không nghĩ nhiều mà bước chân vào phòng tắm. Tấm gương vừa vỡ nát hôm qua đã được thay mới, cậu liếc nhẹ mắt đánh giá một chút. Là 1 cái gương mới tinh xảo được ếm thêm bùa chống vỡ và kháng ma thuật, từng viền cạnh đều được mài nhẵn tới hoàn hảo, ánh lên tia sáng lóng lánh chói mắt tựa như một khối pha lê tinh khiết.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Harry từ lúc nào đã đứng dưới vòi hoa sen, để từng tia nước mạnh mẽ nện thẳng vào đầu mình, cậu nặng nề nhắm mắt bình tâm.

Cuộc trò chuyện ban nãy với cha đỡ đầu là do cậu quá gấp gáp, cậu biết rõ điều đó nhưng vẫn không kiềm được mà nói ra. Mọi thứ có thể được giải quyết một cách nhẹ nhàng hơn nhưng hiện tại cậu không muốn trì hoãn thêm nữa. Cha Severus ảnh hưởng quá lớn đến cậu, dù đã cố gắng phủ định tầm quan trọng và vị trí của cha đỡ đầu trong lòng mình không biết bao nhiêu lần đi nữa, cuối cùng vẫn là không thành công. Bởi trong thâm tâm cậu vô cùng thấu triệt, Severus Snape là người quan trọng nhất của cậu.

Vì vậy nếu như không giải quyết xong chuyện này với cha đỡ đầu cậu căn bản sẽ không thể nào tập trung toàn diện vào việc đọc sách và nghiên cứu của bản thân. Do đó cậu chỉ đành đẩy hết mọi việc còn lại cho cha Severus, mặc dù đó không phải giải pháp tốt nhất nhưng cậu mặc kệ, coi như đây là lời xin lỗi cho những tháng ngày thờ ơ của ông đi.

Nghĩ tới đó, lòng cậu không khỏi thắt lại, từ ngực dâng lên một cỗ khó chịu mơ hồ. Từ ánh mắt lãng tránh, hành động vô tâm đó của ông khiến cậu bây giờ nhớ lại vẫn muộn phiền không yên...

Cứu Thế Chủ lắc lắc đầu, cố tránh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ngày càng trôi đi xa. Người thừa kế nhà Potter từ từ mở mắt, rồi ngẩng đầu để từng dòng nước lạnh buốt tát thẳng vào mặt mình, cậu hít vào một hơi rồi tắt nước. Sau lần này, chắc chắn sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, cậu tin tưởng cha đỡ đầu sẽ không phạm phải một sai lầm tới hai lần.

Những chuyện qua rồi thì nên cho qua thôi...

Khoác lên mình chiếc áo tắm bằng bông nhỏ nhắn trắng muốt đã được chuẩn bị từ trước, Harry bước ra khỏi nhà tắm, chân trần bước trên lớp thảm lông mềm mại.

Chuyện của Voldemort và cha Severus đều đã giải quyết xong, trái tim cậu cũng đã bình ổn hơn rất nhiều. Đây chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để đọc 'nó'

Đánh mắt sang cái tủ bên cạnh giường, cước bộ cũng theo đó tăng dần. Harry với tay cầm lấy cuốn sách trên đầu tủ được đặt bên cạnh cái đèn ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc bìa màu xanh ngọc tinh tế đã hằn lên những bút tích của thời gian. Tay cậu khẽ run lên khi một lần nữa chạm vào dòng chữ màu vàng kim ở trang bìa, cậu có thể cảm thấy lòng ngực mình đang run rẩy vì háo hức.

Từ khi sở hữu nó, luôn có một nguồn ma lực nào đó luôn liên tục hối thúc cậu mở quyển sách ra, và cậu biết đó là ma thuật của chính cuốn sách, điều này càng cho thấy khối tri thức mà cậu đang cầm trên tay đây có bao nhiêu đặc biệt và vĩ đại. Harry hít sâu vào một hơi để áp chế cảm giác hồi hộp không ngừng dâng lên trong lòng, không biết đã bao lâu rồi cậu chưa cảm thấy thế này, Harry có thể cảm thấy huyết nhục mình sôi lên sùng sục, cảm giác này tựa như khoảnh khắc năm ấy cậu chạm tay vào cây đũa phép của cuộc đời mình.

Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Harry từ từ lật ra trang bìa, mảnh giấy da dê đầu tiên dần hiện ra trước mắt cậu với dòng chữ nắn nót được viết vô cùng cẩn thận, ngay ngắn

'Chào mừng, người thừa kế Potter'

Ánh mắt cậu lăn dài trên hàng chữ ấy, và vào lúc Harry còn chưa kịp dứt mắt, đột nhiên cuốn sách thoát ly khỏi tay cậu, vẫn ở trạng thái mở ra như ban đầu, bay lên một khoảng ngang mặt cậu rồi cứ như thế mà lơ lửng trên không.

Chẳng để Cứu Thế Chủ kịp ngỡ ngàng, từ trong cuốn sách bất ngờ xuất vô vàn những dãy cổ ngữ dài màu vàng kim không ngừng tỏa sáng, bên cạnh đó một vòng tròn ma thuật khổng lồ bỗng hiện ra ngay dưới chân cậu, đường kính muốn bao quát và nuốt trọn cả căn phòng.

Harry mở to mắt chứng kiến cảnh tượng đầy hùng vĩ mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây.

'Như thế này cũng quá ngoạn mục rồi!!'- Đứa Bé Sống Sót không kiềm được mà cảm thán trong lòng

Các dòng văn tự vàng rực ấy bắt đầu vây quanh cậu, mang theo dòng đới lưu ma thuật đầy cổ xưa, chúng giống như một cơn lốc nhỏ, cuốn lấy Harry vào trong, kéo cậu lên trên không trung. Theo sự chuyển động của từng dòng ma thuật đang vờn quanh cơ thể Tiểu thiếu gia Potter, cái áo tắm bằng bông trắng tuyết cũng theo đó mà không ngừng phấp phới, cơ thể cậu cứ như thế mà lơ lửng trên không.

Ánh mắt Harry hoàn toàn bị thu hút bởi mấy cái dòng cổ ngữ đang không ngừng tỏa ra ma lực cường đại kia. Nó sự kết hợp hoàn hảo giữa cổ ngữ và ma pháp, tuy không ngừng xoay quanh cậu nhưng lại không hề làm cậu bị thương hay tổn hại chút nào. Rõ ràng, người tạo ra bùa chú xác nhận huyết thống này đã hao tổn không ít thời gian, ma lực cùng tâm trí. Phải biết nếu muốn một bùa chú tồn tại trong khoảng thời gian dài thì không chỉ phải dùng một lượng lớn ma thuật, mà còn bắt buộc phải tập trung tinh thần. Ý chí và khát khao của Phù thủy càng mạnh thì uy lực của bùa chú càng cường đại và trường tồn lâu dài theo thời gian. Mà quyển sách đang lơ lửng trước mặt cậu đây, niên đại ít nhất cũng là vài trăm năm...

Nghĩ tới đó, Cứu Thế Chủ không khỏi nuốt nước bọt một phen, trong lòng càng thêm nhộn nhạo. Hiện thời cậu tới nhắm mắt cũng chẳng dám, sợ bản thân bỏ lỡ điều gì.

Cố khiến tâm tình mình bình ổn lại, Harry tập trung ánh mắt vào các dòng chữ đang chạy loạn trong không khí. Tuy không thể hiểu hết toàn bộ, nhưng Cứu Thế Chủ vẫn có thể hiểu được sơ qua

'Ma thuật xác nhận huyết thống'

'Tinh hoa của những tri thức cổ đại'

'Nơi khởi nguồn của sức mạnh gia tộc'

'Chào mừng, Người thừa kế -.............-'

Nhìn vào khoảng chữ được để trắng trước mặt, Harry không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cố gắng áp chế đôi tay mảnh khảnh đang khẽ run lên. Sau đó không hề do dự mà điều động ma lực tập trung vào đầu ngón tay tinh xảo của bản thân.

Theo từng cử chỉ chuyển động đầy cẩn thận lại ưu nhã của ngón tay cậu, dòng chữ nắn nót lại thẳng thớm xinh đẹp màu xanh dương sậm dần hiện ra.

'Harry Potter'

Cái tên vừa được viết ra hoàn chỉnh, dòng ma pháp vẫn luôn vây quanh cậu lập tức bùng nổ. Một cỗ ấm áp chảy dọc sống lưng của Đứa Bé Sống Sót, lan tràn ra khắp cơ thể. Cái cảm giác kỳ lạ mà lại thỏa mãn này khiến nhịp thở của cậu càng thêm phần dồn dập. Một lần nữa khiến cho Harry nhớ đến ngày sinh nhật 5 tuổi của bản thân.

Ma thuật của cậu và pháp lực của các dòng văn tự đang không ngừng cộng hưởng, cậu có thể cảm nhận được dòng sức mạnh cổ đại ấy liếm trên da thịt mình, không ngừng kích thích ma lực ẩn sâu trong cơ thể cậu. Tiếp đó từng dòng cổ tự ấy từ bên ngoài xông vào trong cơ thể Harry, đi xuyên qua lồng ngực cậu, tiến thẳng tới lõi ma thuật, chúng va vào nhau sau đó lại cuộn lại dần dần hòa làm một.

Khoảnh khắc đó Harry bỗng thấy lồng ngực mình tràn đầy và căng tức một cách kỳ lạ, như thể có thứ gì đó chực chờ mà tuôn trào. Hô hấp càng ngày càng trở nên nặng nề, cuốn sách vẫn luôn im lặng lơ lửng trước mắt cậu cũng bắt đầu chuyển động

'Phạch phạch phạc-'

Từng trang giấy không ngừng chuyển động, theo tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà lật lên phanh phách như thể có một trận cuồng phong vừa ghé thăm.

Rồi điều gì tới cũng sẽ tới, nguồn sức mạnh ban nãy luôn chực chờ đã thực sự tuôn trào, chính thức nổ tung, vào thời khắc ấy Tiểu thiếu gia nhà Potter bỗng dưng cảm thấy ma lực của mình dồi dào hơn bao giờ hết, không chỉ tràn đầy trong lồng ngực mà còn lan tràn ra khắp cơ thể. Một cảm giác tươi mới nhưng lại đầy sung sướng tràn ngập tâm trí và cơ thể, khiến Harry không kiềm được mà thả lỏng toàn thân.

Cậu cảm thấy cơ thể mình như được gột rửa từ trong ra ngoài vậy...

Nhưng không để cho Harry định thần mà thoát ra khỏi cqis cảm giác lâng lâng kỳ lạ kia , tiếp theo đó ánh sáng chói lòa từ tên của cậu không ngừng tỏa ra, đâm trực tiếp vào đôi Lục bảo sáng trong trên gương mặt. Chẳng hề gây ra bất kỳ đau đớn nào nhưng lại khiến cho Harry dù không muốn nhưng vẫn phải khép mi, nhíu chặt mày.

Đứa Bé Sống Sót không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết đợi tới lúc tầm mắt bắt đầu trở nên rõ ràng thì mọi thứ trong căn phòng đã quay trở về như cũ. Như thể từ nãy đến giờ không hề có chuyện gì xảy ra cả. Căn phòng vẫn im lìm, chân cậu vẫn tiếp xúc vững vàng với mặt đất.

Đôi mắt Lục bảo như được phủ thêm một tầng sương mù đầy mơ hồ, nếu không phải hiện giờ đôi vai cậu còn đang run rẩy, nguồn ma lực mạnh mẽ còn đang không ngừng khuấy động trong từng mạch máu, thì có lẽ Potter nhỏ sẽ thực sự nghĩ rằng chuyện vừa mới xảy ra đây thôi chính là một giấc mơ...

Harry rũ mắt nhìn xuống cuốn sách từ lúc nào đã rơi ngay bên chân mình, đôi mắt Lục bảo khẽ lay động. Cúi người nhặt lấy nó, ngay khi tay cậu chạm vào bìa của cuốn sách, cậu có thể cảm nhận được mối liên kết vô hình giữa cả hai, tựa như cuốn sách này là một phần máu thịt của cậu.

Đứng thẳng thân người, Tiểu thiếu gia Potter một lần nữa chăm chú nhìn vào cái bìa sách xanh biếc trước mặt, đôi ngươi diễm lệ bình thường luôn trong suốt thấu triệt bây giờ lại rũ xuống đầy trầm đục.

'Cái cảm giác này...'- Cứu Thế Chủ siết chặt cái gáy sách trong tay

'Giống như sự liên kết giữa mình và đũa phép vậy...'- Harry im lặng đầy suy tư

Đúng là có đôi nét tương tự, nhưng không phải hoàn toàn. Cây đũa phép Phượng hoàng mang đến cho Harry xúc cảm nó là một phần của ma lực của cậu, hay nói rõ ra là sức mạnh của cây đũa phép đã kết nối cùng với lõi ma thuật của Tiểu thiếu gia Potter.

Còn cuốn sách trên tay cậu đây, ánh mắt đầy suy tư của Harry xoáy sâu vào dòng chữ màu vàng kim trên trang bìa...

Nó đem đến cho cậu ý niệm rằng đây chính là một phần máu thịt cậu, có một sự liên kết chặt chẽ không thể nào tách rời giữa quyển sách và huyết thống Potter.

Nhưng cái cảm giác vừa nãy là sao chứ? Cái cảm giác mà lõi ma thuật run rẩy rồi dung hòa với từng dòng cổ ngữ. Cuốn sách trong tay liên kết với huyết thống của cậu, còn các dòng văn tự ban nãy đã hoàn toàn dung nạp vào ma lực của cậu. Không giống như cảm giác liên kết với đũa phép, dòng ma thuật vĩ đại lại cổ xưa đó đã hoàn toàn trở thành của cậu. Từ nay nó là một phần của lõi ma thuật, của phép thuật, cơ thể và chịu sự thao túng, chi phối theo ý cậu, chỉ riêng một mình Harry mà thôi.

Tuy cậu rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng Harry hiểu được việc này có lẽ không phải là xấu. Dù sao thì làm gì có vị tổ tiên nào lại tổn hại đến người thừa kế nhà mình chứ, nhất là Gia tộc Potter.

Lại thở dài một hơi, Harry đặt mình lên nệm, tựa lưng lên đầu giường. Có lẽ là bởi vì liên kết giữa cả hai, nên hiện thời Thiếu gia Potter không hiểu vì sao lại cảm thấy rằng câu trả lời cho hàng vạn thắc mắc đang bủa vây tâm trí cậu đều nằm bên trong những tri thức của cuốn sách này.

Đôi ngọc Lục bảo dần lấy lại sự minh mẫn vốn có, mà hình như so với ban đầu thì cặp mắt màu xanh lục của Harry lại càng thêm phần sáng trong, tinh tường. Nhưng mà lúc này đây cậu lại chẳng mảy may biết tới hay để tâm gì tới việc ấy.

Ánh mắt cậu dán chặt vào những con chữ đen tuyền được viết trên giấy. Hiện lên trên tấm giấy da dê màu nâu nhạt là những dòng chữ nổi bật được người viết nắn nót, từng nét bút đều cân xứng thẳng tắp. Mà Harry sau khi đặt mắt mình lên sách thì liền không thể dứt ra, hoàn toàn chẳng còn quan tâm tới điều gì nữa, toàn bộ trọng tâm và sự chú ý đều đặt hết lên mấy trang giấy đó.

Rồi không biết từ khi nào, tâm trí của Đứa Bé Sống Sót đã trượt dài theo thời gian, quay lại thời điểm ngày 31 tháng 7 năm 1985....

Lần đầu tiên đặt chân vào tiệm đũa phép Olivander, Harry đã cảm nhận được vô vàn các hình thái ma thuật khác nhau, chúng vô cùng đa dạng và cũng cực kỳ mạnh mẽ, cường đại. Phép thuật thuần khiết sáng trong của Bạch Kỳ Mã, sự mạnh mẽ đầy uy lực của Rồng và cuối cùng là quyền phép tối thượng của Phượng Hoàng, mỗi một cây đũa phép đều mang theo hơi thở ma thuật hoàn toàn riêng biệt, và tất cả những điều kỳ diệu ấy đều hội tụ bên trong một căn tiệm nhỏ bé với vẻ ngoài quá đỗi tồi tàn.

Toàn bộ đều khiến cho cậu không khỏi choáng ngợp, cùng một phen mở mang tầm mắt. Đồng thời lại khiến Cứu Thế Chủ thêm phần thán phục trước vẻ đẹp lạ kỳ mà tuyệt mỹ của phép thuật.

Nhưng tại cái nơi mà mỗi một cây đũa phép đều tỏa ra một sức mạnh độc đáo riêng biệt thì Harry lại cảm nhận được một nguồn pháp lực đặc biệt hơn tất thảy. Nó hoàn toàn thu hút cậu, hay nói đúng hơn là thu hút ma thuật của cậu, nó không ngừng mời gọi mà vờn quanh cơ thể cậu như đang muốn làm quen, lại như muốn lại gần tìm hiểu. Nó không ngừng lượn lờ xung quanh cơ thể Harry, từ chân cho tới tận từng lọn tóc, dường như chưa có nơi nào mà nó không lướt qua. Tuy chỉ bay quanh cậu nhưng nó lại thành công kích thích ma lực sâu thẳm trong cơ thể Cứu Thế Chủ, và chính phép thuật của cậu cũng hưởng ứng một cách kỳ lạ, nó gào thét được thoát ra và đáp lại lời mời gọi kia.

Rồi không biết sau đó trực giác của cậu nói gì, nhưng Cứu Thể Chủ lần ấy vậy mà hoàn toàn thả lỏng thân mình, cho phép ma lực của bản thân tuôn tràn vùng vẫy theo ý nó, thỏa sức tìm hiểu 'người bạn mới' này.

Và ngay vào cái khoảnh khắc phép thuật của cậu tuôn ra, cả 2 nguồn ma lực đều không ngần ngại mà lao vào nhau cùng cộng hưởng. Sức mạnh của Người thừa kế Potter cứ như thế mà tiếp tục hòa hợp với dòng sức mạnh độc đáo kia, chúng quấn lấy nhau và đồng thời cũng không ngừng uốn quanh Harry. Tuy không thể nhìn thấy tận mắt nhưng thông qua sự liên kết giữa bản thân và ma thuật Đứa Bé Sống Sót có thể dễ dàng cảm nhận được những điều đang xảy ra. Cả hai như đang vui đùa lại cũng tựa như đang thăm dò lẫn nhau, rồi theo đó dần dần Harry càng ngày càng cảm nhận rõ hơn được nguồn ngoại lực ấy, nó mang theo sức mạnh đầy cường đại, quyền phép lại cực kỳ cổ xưa. Nó đem tới cảm giác an toàn cùng bảo hộ tuyệt đối, nhưng đồng thời cũng mang trong mình sức công phá dữ dội đầy đáng sợ, cả 2 thứ tưởng chừng như tương khắc ấy thế mà lại hòa hợp một cách kỳ diệu.

Chúng khiến Harry không kiềm được mà một lần nữa cảm thán, ma thuật đúng là luôn mang trong mình vẻ đẹp độc đáo tới khôn cùng.

Và lúc cầm hộp đũa phép trên tay, Harry cũng đã đoán ra được, bên trong là cây đũa phép với Gỗ nhựa ruồi, cùng lõi là lông đuôi Phượng Hoàng - loài sinh vật bất diệt đầy quyền năng. Khi ấy cậu đã chắc chắn rằng đây chính là người bạn đồng hành mà cậu đang tìm kiếm, không nghi ngờ gì nữa cậu là chủ sở hữu lý tưởng và không thể nào hoàn hảo hơn của cây đũa phép.

Cứu Thế Chủ tin rằng, cây đũa phép với lông đuôi Phượng Hoàng này sẽ tiêu diệt bất cứ hay hay bất cứ thứ gì dám ngáng đường cậu. Phải, tiêu diệt tất thảy.

Nhưng sẽ chẳng có gì nếu mọi việc chỉ dừng lại ở đó...

Tuy rằng đã mua xong và tính tiền hết thảy, nhưng trong suốt thời gian ấy Harry đều bỏ hộp đũa phép bên trong túi không gian, chưa từng mở hộp hay cầm trực tiếp đũa phép trên tay. Cho tới đêm muộn cùng ngày, sau khi trở về từ Trang viên Malfoy và tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, Harry lúc này mới lấy từ trong túi ra cái hộp đũa phép ấy.

Ban đầu còn bình thường, nhưng khi mở nắp hộp ra thì đã không còn là như thế nữa. Thiếu gia Potter cảm thấy một sức hút cực kỳ mãnh liệt đến từ cây đũa phép, so với lúc ở trong tiệm thì lần này mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Nó như đang dụ dỗ, mời gọi cậu chạm vào, ma thuật của nó chủ động tiến tới vờn quanh bàn tay mảnh khảnh tinh xảo của Harry, tựa như những dãy ruy băng dài không ngừng quấn lấy kéo tay cậu xích lại gần hơn. Điều ấy lại làm cho cậu càng thêm phần tò mò mà muốn cầm lên xem xét.

Mà dù sao thì cũng đã mua về, cậu cũng chẳng thể để nó ở trong hộp hoài mà không lấy ra. Nghĩ thế Harry liền không ngần ngại gì nữa mà trực tiếp cầm lấy cây đũa phép. Ngay cái thời khắc mà cậu đã vững vàng cầm nó trên tay thì một cảm giác đầy mãnh liệt lại đặc sắc xông thẳng lên đại não.

Harry có thể cảm thấy những sợi ruy băng ban nãy đang kéo lấy tay cậu giờ đây lại theo từng mạch máu mà lần mò tới tận lõi ma thuật. Theo từng chuyển động của nó, máu huyết cậu cũng không ngừng sôi sục chạy loạn, phép thuật lại căng tràn trong cơ thể, sau đó từ trong ngực tuôn trào ra một loại xúc cảm khoan khoái, ấm áp tới lạ thường. Tới khi sự việc đó kết thúc, mỗi lần chạm vào đũa phép, Đứa Bé Sống Sót đều cảm thụ được một mối liên hệ mơ hồ nhưng rõ ràng là có tồn tại giữa nó và lõi ma thuật của bản thân cậu.

Còn hiện tại thì khi nhớ lại...

Cái cảm giác lúc đó, giống như cả người đều được đổi mới, tựa như vừa được sinh ra thêm một lần nữa. Mọi ngóc ngách ma lực trong cơ thể đều trở nên mới mẻ đến lạ thường. Không, không đúng, không phải là mới được sinh ra mà là vừa được tái sinh từ những thứ xưa cũ, hồi sinh khỏi những nề nếp, đường lối vốn đã gắn liền cùng cậu suốt bao năm.

Mở ra một cánh cửa và tầm nhìn hoàn toàn mới, dù vẫn còn đầy ắp ẩn số nhưng lại đầy rộng mở tự do.

'Thì ra đây là tên gọi của cảm giác ấy sao...'- Harry vừa nghĩ thầm vừa nhìn chăm chăm vào dòng chữ trước mặt, đôi tay mảnh khảnh trắng ngần cũng theo đó mà miết nhẹ bìa sách trong tay.

Phá Vỡ Giới Hạn

Hay còn được gọi là《Đột Phá Giới Hạn》theo như trong sách viết thì đây là một hiện tượng sẽ xảy ra với 2 trường hợp. Thứ nhất là khi lõi ma thuật của một Phù thủy không chứa nổi lực ma lực khổng lồ của chủ nhân. Khi đó lõi ma thuật sẽ nương theo lực phép thuật to lớn kia mà tự bành trướng bản thân.

Trường hợp thứ 2, là khi một Phù thủy sử dụng toàn bộ lượng pháp lực hiện có trong cơ thể mình vào một bùa chú lớn. Khi đó sẽ có 2 tình huống xảy ra, nếu bùa chú đó thất bại thì đồng nghĩa với việc Phù thủy ấy đã mất hết lực ma lực trong lõi phép, cái kết cuối cùng cho tình huống này là trở thành 1 Squib. Còn nếu bùa chú ấy thành công, thì chứng tỏ Phù thủy ấy là một người có năng lực và biết kiểm soát tốt phép thuật của mình, khi đó lõi ma thuật sẽ tự mình hấp thụ phép lực từ bên ngoài và tiến hành Đột phá giới hạn, qua đó bành trướng và phát triển bản thân.

Giống như việc rắn lột da vậy, bỏ đi lớp da cũ để tạo thành một lớp cứng cáp, bền bỉ và kiên cố hơn trước, đồng thời cũng giúp cơ thể sinh trưởng và phát triển lớn hơn.

Đây là một hiện tượng cực kỳ tốt, nó không những khuếch đại lượng pháp lực mà Phù thủy có, mà đồng thời còn tăng độ nhạy cảm và cảm nhận ma thuật, cuối cùng là khuếch đại đường dẫn ma lực giúp việc điều động, sử dụng ma thuật dễ dàng hơn.

Nhưng, tuy khiến Phù thủy dễ dàng sử dụng ma thuật, nó lại khiến cho việc điều khiển và khống chế lượng ma thuật ấy trở nên khó khăn hơn. Dù sao thì đương nhiên là việc kiểm soát lượng ma lực nhỏ sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.

Song, việc phá vỡ giới hạn của lõi phép thuật cũng đi kèm với những rủi ro nhất định. Trong đó đáng sợ nhất là...

Ánh mắt Harry xoáy sâu theo từng con chữ, cuối cùng đôi mắt xanh màu Lục bảo dừng lại thật lâu ở 2 con chữ cuối cùng được nhấn mạnh với những nét mực khác màu.

'Bạo động'

Chỉ là 2 con chữ đơn giản nhưng lại đập vào mắt cậu đau nhói, khiến cho nhịp thở của Đứa Bé Sống Sót khựng lại rõ rệt, hàng mi diễm lệ cũng cùng lúc đó mà rũ xuống, che lấp đi đôi mắt xanh trong trẻo bên dưới.

Bạo động ma thuật sao? Không cần nói cũng biết nó đáng sợ thế nào...

Thở hắt ra một hơi, Cậu chủ nhỏ nhà Potter lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, hàng mi cũng đã giương lên để lộ sự ngoan cường, không chịu khuất phục hay lùi bước trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net