Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Draco ngồi trên chiếc ghế màu bạc tinh tế êm ái tại vườn hoa bạt ngàn của Trang viên Potter, mắt thì nhìn đăm đăm vào cậu bạn thân xinh đẹp đang ngồi đối diện. Nó hết ngồi thẳng rồi lại nằm ườn ra cả bàn đầy chán nản, trong lòng lại thầm ghen tỵ với cái cuốn sách được Harry nâng niu suốt mấy ngày nay.

  Cũng đã được gần một tuần từ khi tiểu thiếu gia Potter chấm dứt chuỗi ngày 'Tự bế' trong phòng, nhưng ngoại trừ việc có thể nhìn ngắm tiểu thiên sứ của lòng mình thì Draco cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng tốt hơn là bao. Dạo gần đây Harry vẫn luôn cầm khư khư một cuốn sách dày cộm, là một cuốn sách về các loại đá quý. 

  Có hôm khi nó vừa ăn sáng xong, kết nối với mạng Floo của Trang viên thì đã thấy Harry ngồi trên sofa với một mớ đá quý tinh xảo nằm đối diện, cậu ngồi đó vừa tra cứu trong sách vừa quan sát hiện vật đặt trên bàn, một bộ dáng cực kỳ chăm chú. Nói thật lòng thì vào những lúc Harry tập trung cao độ như thế nhìn cậu cực kỳ cuốn hút, vô cùng có mị lực, đôi mắt lục bảo thâm thúy sâu hút nghiêm túc đến cực độ, nhưng ngặt nỗi cứ mỗi lần như thế thì mọi thứ xung quanh cậu dường như đều trở nên không quan trọng, lu mờ nhạt nhòa, bao gồm cả nó...

  Nghĩ đến đây tiểu Vương tử Bạch kim lại không khỏi thở dài, cất giọng mang theo chán chường cùng chút tẹo tủi thân khó giấu

  "Harry à~ Cậu để ý tới tớ một chút đi mà..."

  "Không phải tớ vẫn đang ngồi đây với cậu sao?" - Harry nhếch nhẹ một bên chân mày, nhưng mắt vẫn chẳng dời ra nổi mấy dòng chữ trên sách, để lộ dáng vẻ tùy ý thờ ơ

  'Rõ ràng là cậu chẳng hề để ý gì tới tớ...' - Tiểu thiếu gia nhà Malfoy âm thầm bĩu môi oán trách

  Nhưng sau đó nó lại rất nhanh chóng vực dậy tinh thần, ngồi thẳng lưng, kiếm đề tài trò chuyện cùng với tiểu Thiếu gia đối diện

  "Sao đột nhiên cậu lại muốn nghiên cứu mấy viên đá đó vậy? Chúng còn chẳng thú vị bằng chổi bay đâu!" - Draco ghen ghét mà đi bôi xấu mấy viên đá xinh đẹp lấp lánh kia, sau đó lại tâng bốc trò chơi yêu thích của mình một chút, hy vọng Harry sẽ cùng mình cưỡi chổi bay

  "Chổi bay quá nguy hiểm. Hơn nữa lúc trước không biết tới thì thôi, nhưng giờ để ý mới thấy đá quý cũng có rất nhiều tác dụng và ý nghĩa, khá thú vị" - Cứu Thế Chủ không nói hai lời liền đem dụng tâm của cậu nhóc nhỏ tuổi đánh cho tan tành

  Nghe tới hai chữ 'Nguy hiểm' từ giọng nói thanh lãnh êm tai của Người thừa kế Potter, Draco bất giác lại cảm thấy mạng sườn mình không ngừng nhói đau. Khẽ mím mím môi, cậu nhóc không còn cách nào khác liền chỉ có thể đi đến bên cạnh Harry, đứng kề bên dựa nhẹ người vào cơ thể nhỏ nhắn trắng nõn của cậu, cùng cậu nhìn chăm chăm vào mấy dòng chữ dài ngoằng kia.

  "Cậu có thích loại đá quý hay loại ngọc nào không?" - Harry đột ngột cất giọng, sau đó lại khẽ nghiêng người tựa sang bên chỗ của tiểu Thiếu gia Bạch kim

  Trong nháy mắt toàn bộ mỗi tủi thân cùng ấm ức mấy ngày nay đều bị một hành động nhỏ này của Đứa bé Sống Sót làm cho tan biến hết thảy. Đôi mắt màu lam nhạt của nó đong đầy ý cười, vòng tay sang ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cậu, suýt chút nữa thì lại theo tâm trạng mà thốt lên 'Thích cậu nhất' nhưng may mắn lại kịp thời dừng lại. Câu nói kia đi đến đầu lưỡi thì lại lý trí chuyển thành câu khác

  "Tớ rất thích Ngọc lục bảo, bí ẩn lại quyền lực, thâm thúy lại tràn ngập tri thức, cực kỳ mê người, cực kỳ cuốn hút. Tớ cực kỳ cực kỳ thích!!" - Tiểu thiếu gia Malfoy vừa trả lời vừa len lén nhìn vào mắt cậu, thực ra thứ nó thích không phải Lục bảo mà là ánh xanh xinh đẹp trong đôi mắt của cậu, bởi vì cậu nên mới thích luôn cả Ngọc lục bảo...

  "Ừm, đúng là sắc xanh ấy rất đẹp" - Ma vương nhỏ tựa như chẳng nhận ra ẩn ý trong lời nói của cậu bạn mình mà đáp lời

  "Nhưng tớ thì lại đặc biệt thích màu xanh nhạt như suối trong của Kim cương xanh, chỉ tiếc là quá hiếm nên chưa được cầm tận tay bao giờ..." - Giọng nói trong trẻo mang theo chút tiếc nuối của tiểu Thiếu gia khiến lòng Draco mềm nhũn, sau đó lại liên tưởng tới ánh xanh nhạt của viên Kim cương kia mà âm thầm đỏ mặt, cả người lâng lâng vui vẻ

  "Không sao hết!! Tớ có quen một người bạn, là tiểu thư nhà Parkinson chuyên về đá quý và trang sức, đừng nói là Kim cương xanh, ngay cả Lam bích màu vàng họ cũng có thể có. Chuyện này cứ để cho tớ!!" - Được câu nói ban nãy của Cứu Thế Chủ tiếp thêm sức mạnh, Draco dõng dạc tuyên bố đầy hào hùng 

  Nhìn bộ dáng y hệt khổng tước xòe đuôi này của nó Đứa Bé Sống Sót cũng thấy vui lây, cậu nhếch nhẹ khóe môi, giọng nói đầy vui vẻ mà tiếp lời

  "Vậy chắc cậu ấy cũng hiểu biết nhiều lắm nhỉ?" 

  Rõ ràng thanh âm của Harry vẫn nhẹ nhàng trong trẻo và bình đạm như cũ, nhưng trong đầu Con khổng tước bạch kim kia lại bỗng dưng nghe 'ẦM' một tiếng như trời giáng. Nhìn chăm chăm vào khóe môi hồng nhuận ngọt ngào đang vui vẻ kia, Draco cảm thấy một chút dự cảm chẳng lành...

  Mà trong lúc cậu nhóc nhà Malfoy đang bất an đến cùng cực, thì Harry ngồi một bên, mí mắt cậu tạo thành hình vòng cung nhỏ đẹp đẽ lại yêu kiều, bóng mi dài như cánh bướm rẽ xuống che đi mọi thần tình nơi đáy mắt.

  Và cũng vào lúc không ai hay biết này, Gia chủ nhỏ tuổi nhất của tộc Potter đã âm thầm vẽ ra cho mình một bức tranh danh vọng rực rỡ gấm hoa, mở ra một con đường hoàng kim tiến vào giới quý tộc. Chính thức đặt một dấu mốc bắt đầu hành trình bá chiếm nền kinh tế của toàn bộ Thế giới Phép thuật.

  Nhưng đó là chuyện mà cậu nhóc nhà Malfoy năm 10 tuổi không hề hay biết. Chỉ biết ngay ngày hôm sau bước chân vào Trang viên Potter không chỉ có một cậu nhóc Bạch kim nữa, theo ngay sau đó chính là một cô gái nhỏ với mái tóc đen ngắn cùng một đôi mắt màu nâu sẫm - Pansy Parkinson.

  Nàng tiểu thư nhỏ lần đầu ghé thăm Trang viên Potter, cực kỳ tò mò về nơi ở của vị Cứu Thế Chủ đại danh đỉnh đỉnh kia, hơn nữa cậu còn là người có thể thu hút hết thảy sự chú ý của Tiểu thiếu gia Malfoy. Nên khi vừa bước vào đã không khỏi nhìn ngó xung quanh nhiều chút, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. 

  Hôm qua sau khi đột ngột nhận được bức thư của Draco, cô cũng đã kể cho cha mẹ mình và đồng thời hỏi về tình hình của nhà Potter. Nhưng ngày hôm nay tự mình chứng kiến cô cũng khó lòng tin nổi, không thể ngờ gia tộc Potter không có người đứng đầu dẫn dắt, đã lui màn nhiều năm như vậy mà vẫn có thể phồn vinh xa hoa đến mức này. Cô nhóc nhỏ thầm nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời trong mắt dâng lên sự ngưỡng mộ cùng ao ước khó dấu.

  Cả căn phòng khách của Trang viên được lót bằng đá cẩm thạch trắng tinh như sứ, bức tường phòng cũng chẳng phải là một lớp giấy dán tường bình thường, nhìn chúng tựa như nhung, hơn nữa từng hoa văn trên đó cứ như là được tạo ra từ đôi bàn tay của Merlin vậy, lấp lánh ánh vàng, không hề chói mắt mà còn khiến mang đến cho người ta cảm giác sang trọng cùng nghiêm nghị khó nói rõ. 

  Ngay cả cặp sofa đối diện cũng là hàng thủ công tinh xảo thượng hạng, từng hoa văn trên tay cầm, trên thân gỗ đều tinh xảo tỉ mỉ. Những dãy dây leo nối liền, những bông hoa kiều diễm mà cô chưa từng thấy, và nổi bật hơn cả là con phượng hoàng tựa như đang tỏa sáng lại rực cháy ở giữa, sống động đến kinh người. Từng chi tiết trên phần thân gỗ chân thật đến mức khiến cô suýt lầm tưởng rằng chúng đều có sinh mệnh của riêng mình.

  Tiểu thư Pansy không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy mình còn chưa gặp được Cứu Thế Chủ đã bị mớ nội thất lộng lẫy này làm cho sốc nặng. nhưng chưa để cho cô nàng ổn định tinh thần thì đã có một người khác bước vào phòng, Pansy ngước mắt nhìn. Một người đàn ông đã khá lớn tuổi đứng ngay lối vào phòng khách, mặt mũi ông ôn hòa nhưng vẫn mang theo vẻ nghiêm nghị cao quý mơ hồ, cô đã nghe cha mẹ mình nói về người này.

  Ở Đức, tồn tại một gia tộc thương lái nổi tiếng, một thành viên kì cựu của giới quý tộc nước này, Gia tộc Raymond. Nghe kể từ xa xưa cách nay hơn hai thế kỷ, khi ấy Gia chủ Potter đương thời đã ra tay nâng đỡ một người đàn ông tên là Chad Raymond, ngài dạy ông ta cách làm ăn, dạy ông ta cách tính toán và buôn bán. Nhờ mối ơn ấy mà sự nghiệp của Raymond lên như diều gặp gió, trở thành dòng họ thương lái có tiếng của Châu Âu, không ai dám hó hé gì trước họ, mà dù cho những kẻ khác muốn làm ra chuyện gì ngu ngốc thì cũng phải ngước lên mà nhìn cây đại cổ thụ Potter phía sau.

  Cũng vì lẽ đó mà ông Chad Raymond đã tuyên thệ trước Merlin rằng, cứ cách một đời thì gia tộc Raymond sẽ đem người thông minh giỏi giang nhất trong tộc đến Anh Quốc để phục vụ Gia tộc Potter, thông lệ này sẽ kéo dài đến mãi mãi, đến khi người nhà Raymond không còn một ai, đến khi Gia tộc Potter không cần họ nữa...

  Và người đàn ông thành thục đang đứng trước mặt cô nhóc đây chính là Louis Raymond, là hậu nhân đời thứ 12 trong tộc.

(Dành cho bồ nào chưa biết, Raymond mang nghĩa là người bảo vệ, người giám hộ. Và Harry mang nghĩa là người cai trị, lãnh đạo)

  "Mời Tiểu thư Parkinson và Thiếu gia Draco đi theo tôi." - Giọng nói trầm ổn nghiêm nghị của Quản gia Louis vang lên, kéo cô tiểu thư kia ra khỏi dòng hồi tưởng

  Pansy không khỏi hít vào một hơi để tự trấn an bản thân, sau đó lại tiếp bước cậu bạn từ nhỏ của mình và vị quản gia quyền lực kia mà đi thẳng ra vườn. Ngoài sự tưởng tượng của cô là ngoại trừ căn phòng khách mong theo hơi thở nghiêm nghị trang trọng ra thì những nơi khác trong Trang viên đều mang tới cảm giác ấm áp bình yên, đem đến cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối, cảm giác của một ngôi nhà thực sự. Điểm chung duy nhất của chúng là tất cả mọi nơi đều xa hoa cao quý đến bức người, hình như cô vừa đi ngang qua một bình hoa đầy ắp những bông quỳnh chi làm từ cẩm thạch nhạt màu vô cùng quý giá thì phải...

  Nhưng cho dù thế nào thì cô cũng có thể chắc chắn rằng, cho dù những đóa quỳnh đó có xinh đẹp hay quý giá tới mức nào đi nữa thì cũng không có cửa với một rừng hoa ngọc diễm trước mặt. Và chắc chắn lại càng không có một tí ti cơ hội nào để mà so sánh với vị Thiếu gia cao quý lãnh diễm lại thập phần tuyệt mỹ trước mắt.

  Như cảm nhận được ánh mắt của vị Tiểu thư nọ, hay cũng có thể là đã cảm nhận được ma lực của ba người họ từ lâu. Harry dời mắt khỏi chiếc bánh dâu mình yêu thích, ngước lên, đôi Lục bảo hoa lệ nhìn thẳng vào đôi ngươi nâu sẫm đang không kìm được mà nở to.

  Chỉ thấy Đứa Bé Sống Sót nhếch nhẹ khóe môi, mi mục cong cong ngập trong ý cười cùng sự toan tính khó lòng phát giác. Cậu cất giọng, âm vực thanh lãnh lại êm tai như đánh thức vị Tiểu thư đang gần như quên cả thở kia

  "Chào mừng đến với Trang viên Potter, Parkinson"

  'Chào mừng góp phần làm nên bức tranh danh vọng độc nhất của ta!'

  'Chào mừng góp phần làm nên bức tranh danh vọng độc nhất của Harry Potter!'

  Hai giọng nói không hẹn mà gặp đồng thời vang lên trong đầu Cứu Thế Chủ, khiến cho nụ cười của cậu nở rộ càng thêm tuyệt mỹ rực rỡ. Tham vọng bừng cháy nơi đáy lòng cũng khiến cho ma thuật toàn thân cậu không ngừng sục sôi, háo hức được tung hoành ngang dọc, khao khát được thể hiện bản thân.

  Tựa như chủ nhân của mình, chúng đã vươn rộng đôi cánh, sẵn sàng cất cánh bay vút, xé toạc bầu trời!!

[12:10pm 04/09/2022]

_________________________________________

Góc nhỏ cuối chương

Severus nhăn mày: 'Thu hồi tầm mắt của ngươi đi, quỷ lùn Parkinson!'

Draco mím môi: 'Nhìn gì mà nhìn, cậu ấy là của tôi rồi!! Cái đồ đáng ghét!'

Tom chua loét: 'Hứ! Đồ bánh bèo vô dụng!'

Pansy Parkinson đang trò chuyện cùng Tiểu đế vương nhà Potter thì bỗng dưng không ngừng rùng mình, một cơn ớn lạnh kì dị chạy dọc sống lưng. Cô thầm nghĩ 'Là do có người nói xấu mình hay là bị trúng tà vậy trời...'

Harry nhướn mày đầy thắc mắc, sau đó lại như có như không liếc nhìn sang bên cạnh. Thế là bỗng dưng cơ thể của cô nhóc lại trở về bình thường.

Pansy sau khi trở về nhà: "Cha mẹ ơi, ngoại trừ xinh đẹp lại thông minh ra thì hình như Cứu Thế Chủ còn có thể thao túng cả quỷ thần..."

_________________________________________

Yên tâm đi cô bé, Harry quản mấy ônq chồng tà râm của ẻm kĩ lắmmm =)))

Cảm mơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm của mình, nhớ bấm vào dấu ⭐ và tương tác nhiều nhiều để tác giả có thêm động lực ra thêm chương mới nha 🥰❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net