Tập 10: Làm quen bạn mặt than.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         _ Các em, đến giờ nghỉ trưa rồi, ăn uống đầy đủ và ngon miệng nha. Nhớ là chỉ có 1 tiếng thôi đấy, hãy dùng thời gian thật hiệu quả. Đặc biệt không tấn công nhau, không dành đồ ăn, không lên sân thượng tâm tình nhé.

        Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười duyên dáng, đưa tay vẫy chào cả lớp như hoa hậu đại dương rồi sải bước catwalk từ bục giảng gỗ ra cửa thật chuyên nghiệp. Cho tới khi... "Rắc!", "Bụp!", một miếng gỗ mục cực vô duyên... nuốt mũi chân cô và đưa cô về với đất mẹ bao la bằng một nụ hôn thương mến. Không khí nén lại, sau đó nổ tung một tràng cười khoái chí. Cô giáo vùng dậy, phủi bụi bám trên quần áo, coi như không có gì, rất tự nhiên lướt qua lớp một lượt, đồng thời nheo mắt đe dọa mấy thanh niên phản ứng dữ dội nhất. Vâng, cô rất tỉnh và đẹp gái.

        Jihoon mặc niệm nhìn cô, mặt nhịn cười đến đỏ bừng như mông khỉ. Cậu cũng muốn cười lắm chứ nhưng mới vào lớp hôm nay, phải giữ cho cô ít mặt mũi để còn nhờ vả nhiều việc, có khi được làm học sinh cưng không chừng. Bất giác, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu liếc qua chỗ anh chàng tóc đỏ vừa nãy tên Woojin kia, và câm nín. Người anh ta run run, thiếu điều chổng vó lên trời cười, ấy mà mặt chẳng tỏ vẻ vui sướng gì, cứ đơ đơ, liệt liệt kì lạ. Này, dị nhân mặt than, cậu và tên Ánh Cổ Dài quan hệ như nào vậy, anh em, chú cháu hay cha con (?!?) một tên bị đứt dây thần kinh biểu lộ cảm xúc, một tên là tảng băng di động. Hết nói nổi với mấy loại người này. Liếc lần hai, câm nín lần hai. Trời ạ, anh ta... đang nhìn lại mình kìa.

        Jihoon không hiểu sao thấy Woojin là sợ như thấy chó đẻ (sorry nha anh Sẻ!!!), lặng thinh, né né, trốn tránh ánh nhìn, xong phi ra ngoài bằng tốc độ tên lửa bởi cậu sợ mình sẽ tăng xông nếu cứ mắt đối mắt thế. Tên kia khiến cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm, tránh xa a, tránh xa a.

         _ Bae Jinyoung, cậu rảnh không, đang ở đâu vậy?

         _ Rảnh, sao?

         _ Xuống cantin với tôi nha nha nha, mới đến, tôi ngại.


         _ Ngại? - tiếng nói nhỏ nhẹ trong điện thoại ngày càng to dần, mang theo chút châm chọc - con heo to xác thì biết ngại làm sao được?

        Nghe hai chữ "con heo", cậu nổi khùng, mắt rực lửa, đầu bốc khói, quá đáng, cậu chỉ ăn nhiều chút, chút xíu thôi, cậu chỉ nặng chút, chút xíu thôi, thế mà tên họ Bae cứ lôi nó ra trêu, đáng giận. May cậu ta là bạn cậu chứ nếu phải người khác, cậu sẽ lột da làm khăn trải bàn, lấy thịt ngâm rượu, bẻ xương làm gậy đánh bóng chày, và lấy đầu làm đèn trung thu đấy nhá.

         _ Vậy cậu có đi không, nói tôi biết một câu, tôi còn rủ bạn khác.

         _ Cậu định rủ ai hả? - giọng Jinyoung trầm trầm lạnh băng phía sau thành công đem cậu giật mình. Vừa quay ra sau, tính mắng tên kia một trận, Jihoon liền thấy khuôn mặt đẹp trai ghé sát xuống tai mình, đen thui như chuẩn bị muốn giết người đến nơi. Cậu ta ghé sát vào tai cậu , buông một lời thì thầm nữa.

         _ Park Jihoon, cậu tính rủ ai, hội trưởng Minhyun sao, hay vài người bạn lớp mới? Tôi nói cho cậu biết, cậu thuộc quyền sở hữu của tôi, ăn trưa cùng tôi, việc gì cũng có tôi bên cạnh, hiểu chưa? Tôi sẽ không nhắc lần nữa đâu đó.

        Bị uy áp này đè ép, cậu cúi thấp đầu, gật gật như cún con. Tên Cổ Dài tới tháng à, sao tự nhiên đáng sợ thế? Ui da, sởn hết gai ốc. Cơ mà nghe câu nói nồng đậm ý đánh dấu chủ quyền kia, lòng lâng lâng quá xá. (yên tâm anh ơi, còn lâng lâng nhiều lắm.)

        Cậu vui vẻ tóm đầu anh lôi vào cantin, chọn cái bàn khuất khuất trong góc cho riêng tư, rồi gọi một lố thức ăn to đùng. Và tất nhiên, Jinyoung phải trả tiền, mặt vẫn lạnh nhưng lòng đau a~ Hai nam nhân một dễ thương như mặt trời, một nhàn nhạt dịu dàng như mặt trăng thu hút mọi người. Cả cantin xôn xao lên vì zai đẹp, tim hồng lại phấp phới cứ gọi là đập bôm bốp mặt họ. Haizz, đẹp quá cũng khổ chớ có sung sướng gì đâu!

         _ Ê, này!

        Bỗng Jinyoung giơ tay vẫy vẫy bóng người xa xa. Người kia cũng vẫy, nhanh chóng tiến tới gần chỗ họ, tới nơi thì cả Jihoon cùng anh ta đều ngơ ra.

         _ Tên mặt than / Tiểu tiên tử!

        Thật không ngờ, tên kia là liệt ca ca Park Woojin. Nghiệt duyên ơi nghiệt duyên.

         _ Ủa, hai người quen nhau à?

         _ Tớ học cùng lớp 10B với mặt than đấy.

        Mặt Jinyoung dãn ra một chút, lộ vẻ tươi tắn, kéo Jihoon về phía mình, choàng tay thân mật vuốt ve mái tóc vàng nâu óng ả. Anh nhẹ nhàng bảo:

         _ Đã gặp thì hẳn biết họ tên đầy đủ chứ nhỉ, hai người đã trò chuyện với nhau chưa, nếu chưa thì để tôi giới thiệu. Jihoon, đây, mặt liệt đại vương, bạn thân của tôi, dancer đại diện trường ta tham gia thi đấu các tỉnh, cậu ta trông vậy giỏi lắm, đỉnh của chóp luôn. Còn Woojin, đây là bạn thân trên mức bình thường của tôi, cũng từng thi vũ đạo năm chúng tôi cấp hai, đáng yêu, ham ăn. - Jinyoung nhấn đặc biệt mạnh cụm từ "trên mức bình thường", hẳn nhiên để đánh dấu chủ quyền, tuy nhiên Woojin cũng không để tâm lắm, chỉ ném cho Jinyoung một cái nhìn ái ngại khó hiểu.

         _ Chào bạn mới, mong được chỉ giáo thêm.

        Thấy cậu ta cúi đầu chào, Jihoon theo phép chào lại, không hề để ý lần đầu tiên trong đời, Woojin nhếch miệng tinh quái, Park Woojin nhận thấy điều ấy, lập tức thu liễm nụ cười nhỏ đó, không những thế còn muốn tát cho chính mình một cái, lầm bầm "không được thích cậu ấy, không được thích cậu ấy, có chết cũng không được thích cậu ấy". Và cùng lúc ấy, cậu ta không biết được rằng khuôn mặt chúa thính tai ở phía đối diện aka Bae Cổ Dài đã xám đen như mực, mùi dấm chua dày đặc một góc cantin.

        Jihoon à, dù muốn hay không anh cũng đang xây dựng dàn harem đông đảo và đáng sợ không?

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Chap này dài hơn bình thường nhé.
Cám ơn góp ý của mọi người, mình sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn.
Kamsahanida!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net