Tập 1: Vào trường mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        _ Nghịch tử, cút mau! Mày còn không nhanh lên cầm đồ cút ra khỏi nhà tao. Biến ngay! Đi càng xa càng tốt, đi khuất khỏi mắt tao. 

        _ Cút! Đồ xui xẻo! Tao quay ra lần nữa mà còn nhìn thấy mày thì... thì... tao sẽ...

       Người đàn ông đứng tuổi tóc tai bù xù, phục trang xộc xệch quát tháo ầm ĩ cả một khoảng không gian, ông ta giận tím cả mặt, thở phì phò, nói không ra hơi nữa, không chần chừ chút nào quăng vali đựng quần áo cùng vài món đồ kim loại kêu lẻng xẻng ra sân nhà. Vali đập mạnh xuống đất, xước một mảng lớn như nắm tay, bên trong còn vang lên tiếng sứ vỡ nho nhỏ, áo quần cũng bật tung vương vãi. Ngoài cổng, một thiếu niên mặt mũi tối sầm, toàn thân run lên kịch liệt như sắp khóc, môi đang mím chặt ngăn không cho lệ tuôn rơi, tấm áo gió đen bao lấy dáng hình nhỏ bé dưới bầu trời dần tối đen vì mưa bão.

        _ Ba, con...xin lỗi...

       Cậu bước vào sân vơ vội đồ tống hết vào vali sờn cũ, lia mắt vài giây nhìn ngắm ngôi nhà nơi mình được sinh ra và lớn lên bằng đôi mắt ngập tràn tiếc nuối rồi quay lưng lao ra ngoài, chạy vụt đi trên con đường đất quen thuộc với cậu bao nhiêu năm nay, cậu chạy không ngừng nghỉ, chỉ còn vang bên tai tiếng chửi rủa độc địa rồi sập cửa thật mạnh.

        _ Mình đã sai... Cuối cùng,... cũng đến lúc rời đi rồi.

_ _ _ _ _ 3 năm sau _ _ _ _ _

        _ Jihoon, lấy đồ ăn trưa đã nè con. Cứ từ từ, không trễ được đâu, mới có 6h30!
      
       Người phụ nữ mỉm cười, dúi vào tay cậu hộp cơm trưa lớn đủ chứa đồ ăn cho tận 3 người.
       
        _ Cám ơn dì, con đi học đây. Hôm nay là ngày đầu tiên con chuyển tới trường mới mà, đi sớm chút lấy may. À mà chiều nay con đăng ký vào KTX luôn, dì không phải phần cơm con đâu ạ!

       Giọng dì chợt trầm xuống, khuôn mặt cũng mang theo vài phần buồn bã. Động tác dì đột nhiên chậm lại, như vừa nhớ tới cái gì đó mà mắt hơi rướm nước. Dì chớp mắt mấy cái, lấy lại nụ cười hiền lành thường lệ.

        _ Con nhất định chuyển vào đó à? Con thật sự không sao đấy chứ? Dì còn muốn chăm sóc cho con, dì đã hứa với mẹ con là sẽ giúp con rồi mà... Hay con cứ ở lại đây với dì và Jungeun đi.

       Cậu nhìn vẻ mặt phúc hậu đã hiện lên dấu vết thời gian của dì, biết dì thực lòng thực dạ quan tâm mình nhưng vẫn lắc đầu, cậu tiến đến vòng tay dịu dàng ôm lấy dì, xoa xoa lưng dì an ủi rồi cầm hộp cơm cười cười đi học. Từ hôm bị ba đuổi ra khỏi nhà, cậu phải ở nhờ nhà dì Jung - em gái người mẹ quá cố của cậu. Chồng của dì cũng đã mất sớm, để lại dì một mình chăm sóc cậu con trai Jungeun nhỏ  hơn Jihoon hai tuổi.

       Mẹ Jihoon bị người ta sát hại năm cậu mới lên hai tuổi, nghe người hàng xóm kể lại là vẫn chưa bắt được hung thủ; ba cậu yêu mẹ và thương bà nhiều lắm, vì thế mà ông bị sốc đến phát điên, thần chí không minh mẫn. Ông bỏ mặc đứa con trai duy nhất hai tuổi, chẳng muốn nhìn mặt cậu, bởi ông nói khuôn mặt cậu rất giống mẹ, khiến ông không thể bình tĩnh nổi. Ba cậu từ đó quanh năm rượu chè, lúc say thì tùy ý mắng nhiếc mọi người, lúc tỉnh táo thì nhốt bản thân trong phòng, gọi thế nào cũng không chịu ra. Cậu nhờ dì Jung và hàng xóm giúp đỡ để lớn lên, vừa học vừa làm thêm nghề phục vụ ở tiệm cafe nhỏ gần trường, kiếm tiền nuôi 2 cha con, cũng cố gắng học tập để giành học bổng. Tuy chẳng bao nhiêu nhưng chắt chiu từng đồng, không tới nỗi chết đói chết rét. Ấy vậy mà ba thường xuyên chửi mắng cậu, gọi cậu là nghịch tử, là súc sinh... mỗi khi cậu thêm ca làm hay sinh hoạt lớp về trễ hơn thường ngày.

       Thở dài một tiếng, Park Jihoon vuốt nhẹ tóc cho chỉnh tru: "Hôm nay là ngày học đầu tiên ở trường mới của mình, phấn chấn lên! Park Jihoon, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, fighting!" Rồi giơ tay lên cổ vũ chính mình, đôi môi đỏ mọng vô thức chu ra muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, mắt hoa đào long lanh xinh đẹp như sao đêm. Cậu bật cười thật lớn để lên tinh thần, xong chạy vụt đi sau khi xem đồng hồ trên tay. Nhưng không biết rằng ở đằng sau, có một người đang chăm chú nhìn bóng lưng cậu, mắt lóe lên tia sáng hứng thú.

        _ Woa, trường lớn quá! Sao lại lớn quá vậy?
      
       Ngôi trường cao tầm 20 mét ngút ngát hiện ra trước mắt cậu, toả ra một ánh sáng rực rỡ của... lửa. Vâng, lửa, bạn không nhầm đâu. Một dãy nhà bùng cháy dữ dội, lửa bốc cao ngập trời, tiếng la hét cuống cuồng vang lên ồn ào khác hẳn khung cảnh cây cối yên bình xung quanh, nhiệt độ trong chốc lát nóng không tưởng. Cơ mà cơ thể cậu sớm đã không có cảm giác với nhiệt độ, do bẩm sinh đã vậy, cảm giác như có lớp bọc vô hình bao lấy toàn bộ thân người nên nóng hay lạnh cậu cũng chẳng thể cảm nhận được nhiều. Tuy vẫn có thể bị thương, trầy xước nhưng cậu chưa bao giờ sợ nóng, sợ lạnh.
       
        _ Mây Đầu Lửa, mau dừng lại, ta hết tiền rồi, thật sự hết tiền tu sửa trường rồi.

        _ Con xin lỗi, con phải đi gấp, sẽ quay lại sau, thầy xử lý giúp con nhé!

       Một cái bóng đen vụt qua trước mắt Jihoon như cơn gió, cậu chỉ kịp nhận ra đó là một người con trai có mái tóc đen vừa phóng xuống từ bức tường, sau đó biến đi mất hút. Bên trong trường tiếng hò hét tiếp tục vang lên không ngớt, nhưng chỉ qua vài giây thì có vẻ đám đông không hiểu sao đã bị giải tán hết.

        _ Cái thằng này, lại trốn đi nữa rồi, chẳng có trách nhiệm chút nào!

       Tiếng nói trầm đột nhiên vang lên bên tai cậu, là một ông lão tầm 60-61 tuổi, cao chỉ đến ngang bụng cậu vì cái lưng hơi còng, khiến cho Jihoon suýt tưởng ông ta đang ngồi. Ông ta từ từ tới gần cậu, ngẩng mặt nhìn Jihoon từ trên xuống dưới, trong đôi mắt có chút kinh ngạc, tiến sát tới vỗ nhẹ vai cậu hỏi bằng giọng thân thiện. Jihoon vốn không thích động chạm, khẽ lùi ra vài bước:
       
      _ Cậu trai xinh đẹp, thứ lỗi cho học sinh của trường ta hơi lỗ mãng, ồn ào, cậu không sao chứ?
       
      _ Dạ không. Mà sao là sao ạ?

       
      _ Lửa cháy lớn trước mặt kia kìa, cậu không thấy nóng hả?- cậu nhìn ngọn lửa phừng phừng lan đến trước mặt từ lúc nào, chậm rãi lắc đầu.
       
      _ Không thấy sợ luôn? - cậu nhíu mày, cũng lại lắc đầu. Sao phải sợ, sợ cái gì, lửa cũng đâu có thể đốt tới cậu.
      
     Che dấu một tia ngờ vực lóe lên trong mắt, cả cái nhíu mày khó hiểu vụt thoáng trên mặt, ông ta vui vẻ nhìn Jihoon lần nữa từ đầu đến chân làm cho Jihoon ngày càng cảm thấy không thoải mái. "Cậu trai này có vẻ gì đó giống lũ giặc ở 10S... thực giống. Khuôn mặt cũng... có lẽ nào..." Nhìn nụ cười trên khuôn miệng hơi méo kia, Jihoon khẽ rùng mình, bởi nó vô sỉ đến không tưởng, làm cậu thêm phần bất an. Ông già này là ai?? Ai làm ơn cho biết với?!
      
      _ Mĩ nam ơi, con tới đây làm gì??? Để ta đoán. Tới trường này thì chỉ có mấy trường hợp như sau. Đòi nợ? Giết người? Hay tìm người yêu? Con thuộc trường hợp nào? Nếu để đòi nợ thì ta xin trả giúp, giết người thì làm ơn kéo nhau đi nơi khác xa xa giùm ta nhé, còn tìm người yêu, trường ta bạt ngàn là mĩ nam mĩ nữ, nếu con không phiền thì làm ơn chờ đến lễ hội thường niên aka lễ tỏ tình tập thể, muốn ai cũng được. 
      
      _ Dạ không, con...

      _ Ủa không phải hả? Vậy thì con tới đây để gửi thư ái mộ tới ta hay gì... hô hô hô... - Ông ta xoa xoa cái cằm đầy râu, cười phớ lớ, xả một tràng không để Jihoon kịp chen vào một câu nào. 

      _ Dạ không thưa ông, con tới xin NHẬP HỌC.- Jihoon càng nghe càng muốn tức điên lên, nhìn cậu thế này giống kẻ giết người cướp của hay ham mê ái tình lắm sao. Mình rõ ràng lương thiện, trong sáng thế này cơ mà?! Cái ông này rốt cuộc là ai mà hành động lạ kỳ thế, Jihoon cố lắm mới không lộ vẻ mặt đánh giá cực mạnh.
     
     Nhìn sắc mặt đen thui như đít nồi kia, mặt ông ta chợt đanh lại rồi bỗng lại tươi roi rói, há họng cười hô hố:
      
      _ Ra là thế à, xin lỗi, xin lỗi, vậy giới thiệu với con, ta - hiệu trưởng Kwon, hiệu trưởng Star FC Wannable School, người quyền lực nhất ngôi trường nóng bỏng này.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Chap đầu hơi ngắn nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net