THE REASON [4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[MINHYUN]

Tôi biết chuyện giữa Guanlin và Daehwi, không chỉ một mình tôi mà tất cả mọi người đều biết. 

Hai đứa nhỏ cho rằng mình dấu diếm tốt lắm, nhưng không đâu, chỉ ánh mắt của Guanlin dành cho Daehwi thôi cũng đủ khiến chúng tôi biết rằng giữa hai đứa có gì đó.

' Gì đó ' của hai đứa nhỏ được che dấu bằng mấy cái nắm tay, hôn nhẹ vụn vặt và lén lút-tất nhiên là không qua nổi cặp mắt cú vọ của những anh lớn khác, ý tôi là tất cả nhũng người khác trong nhóm, vì hai đứa là em út. 

" Mấy đứa nhìn kìa! "

Anh Jisung nhỏ giọng gọi chúng tôi, hất mặt về phía góc phòng chờ-Daehwi đang ngủ gật trên vai Guanlin, tay hai đứa đan vào nhau và cậu bé người Đài vừa đặt lên tóc của em út lớn một nụ hôn nhẹ.

" Aw, em sẽ không nói là hai đứa nó dễ thương kinh khủng đâu. "- Jihoon bĩu môi, nhưng ánh mắt vẫn thích thú dán vào Daehwi. Chẳng biết có phải do cảm giác bị nhìn chòng chọc hay không, nhưng Daehwi đã trở mình và ngay lập tức Guanlin đánh mắt ngược về phía chúng tôi.

Jihoon ngay lập tức xoay sang tôi, cười hề hề làm như không biết gì, thân là anh lớn nên tôi cũng cười lại để cứu vớt thằng bé.

" Chắc không biết đâu ha? Mấy tụi đang yêu ngốc lắm. "

Jisung cười, xoa đầu Jihoon. 

Tôi cũng cười theo.


Tôi đã nghĩ rằng sớm muộn gì thì hai đứa cũng sẽ nói với mọi người thôi, nhưng mà một-hai-ba năm trôi qua, tụi nhỏ vẫn không nói gì.

Chỉ là bạo hơn một xíu, như hôn nhau trong phòng khách ở căn nhà chung ( có lẽ hai đứa cho rằng không có ai, nhưng thật ra chúng tôi thấy tất-qua cánh cửa phòng hé mở ), ngủ cùng nhau, thì thà thì thầm chọc mù mắt của hội độc thân, ...

" Này người ta bảo là: tình trong như đã mặt ngoài còn e, ngại ngùng cái gì chả biết! Bọn yêu nhau phiền kinh khủng. "

Đó là theo lời của Jihoon, ông cụ non hơn hai mươi năm qua chưa có mảnh tình vắt vai. Mọi người đều cười xuề xòa nhìn hai đứa, nhưng tôi lại bắt đầu đánh hơi được mùi kì lạ.

Và mũi tôi thính kinh khủng.

Ngay trước khi lên sân khấu, tôi thấy Guanlin với Daehwi nắm tay nhau-kiểu nắm của mấy đứa yêu nhau ( tất nhiên là cũng theo lời của Jihoon ) nên mới tiến tới trêu.

" Hai đứa yêu nhau à? "

Tất nhiên là hai đứa còn lâu mới thừa nhận, nhưng cái cách phủ nhận khiến cho tôi khó hiểu.

" Không đâu, giữa tụi em chả có gì đâu anh! "

Guanlin nhanh nhẹn một cách lạ thường và nụ cười của Daehwi lúc đó đờ đẫn tới lạ. Tôi hiểu được cảm giác của Daehwi, sự phủ nhận của Guanlin quá mức...phũ phàng, đau, tôi cá là nó đau kinh khủng.

Tôi ho nhẹ một cái, cũng nắm lấy tay Daehwi để thằng nhỏ không bị khó xử.

" Anh Minhyun, cảm ơn. "-Daehwi nhỏ giọng, nói nhanh vào tai tôi.

Tôi nghĩ, Guanlin có vẻ đang sai lầm.


Tôi không chắc, nhưng Guanlin có vẻ quá mức tự tin.

Tôi cũng không phải ngờ nghệch như Jihoon, tôi hiểu rõ trong chuyện tình cảm: người yêu trước luôn luôn thua trước.

Giữa Guanlin và Daehwi, việc Daehwi thua một cách triệt để là chuyện không thể chối bỏ nhưng đâu có nghĩa là Guanlin được phép vô tình như kia?

Tôi nhíu mày, Guanlin trông chả có vẻ gì là đang quan tâm tới việc Daniel đánh chủ ý lên Daehwi.

" Chuyện này chả bình thường xíu nào cả. "

" Anh biết, Jihoon. Nhưng chúng ta cũng không làm được gì đâu. "

Trong lúc tôi nói chuyện với Jihoon, chẳng biết từ lúc nào Guanlin đã biến mất khỏi bàn rượu. Đương nhiên, Daehwi-bé con đang say chếch choáng vẫn đang ngồi trên sô-pha và nốc thêm vài ly rượu.

Những người xung quanh đều đã gục rồi.

Chỉ còn tôi, Daniel và Jihoon là đang tỉnh táo.

" Em đưa Daehwi về phòng. "

Tôi thề, bản thân lúc đó hoàn toàn nhận ra giọng nói của Daniel trầm khàn khác hẳn mọi ngày.

Mùi nguy hiểm, tôi biết. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại ngăn cản Jihoon đi tới giành đỡ lấy Daehwi.

" Guanlin không phải lựa chọn duy nhất. "

Tôi cười gằn, tôi nhận ra: bản thân đang làm một điều sai trái, nhưng tôi không có ý định ngăn cản. Với tôi, trên tất cả những thứ quan trọng nhất chính là nụ cười ngốc nghếch đơn thuần của mấy đứa nhỏ, Daehwi từ ngày Guanlin nói ra lời phủ định kia đã không còn cười như vậy.

Có lẽ Daniel tốt hơn? Tôi thì thầm.



Nhưng tôi lại sai, liên tiếp sai lầm.

Tôi gián tiếp trợ lực cho Daniel nhưng tôi lại không nghĩ tới: Daehwi thích Guanlin rất nhiều, rất rất nhiều.

Sau đêm đó, quan hệ giữa Daniel-Guanlin-Daehwi căng như dây đàn, Guanlin và Daniel như chỉ chực chờ lao tới xé xác nhau. Daehwi bị kẹp ở giữa, khó xử hơn bao giờ hết.

Daehwi thích Guanlin rất nhiều, nhưng Daniel là anh trai thân nhất của thằng bé.

Anh trai thân nhất, với Daniel chỉ có như thế thôi.

" Dừng lại đi Daniel, em biết em không nên chia rẽ hai đứa nó mà. Daehwi sẽ đau và chẳng ai trong ba đứa sẽ vui vẻ đâu. "

Biết lúc đó Daniel nói như thế nào không? 

Cậu em đồng hương của tôi gằn gỡ cười: Như thế thì có gì không tốt?

Tôi nghệch ra, Daniel phá ra cười điên cuồng. " Ít nhất Lai Guanlin cũng sẽ không thoải mái, đó là cái giá của việc thằng đó cướp Daehwi. "

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là nhận định rằng Daniel điên rồi.

Mà người góp mặt vào trò điên cuồng của Daniel chính là tôi.



Tôi tìm tới Daehwi, thằng bé cười cười:

" Em biết cả mà, đừng suy nghĩ nữa anh. Anh không sai, không phải lỗi của anh. "

"  Daehwi... "

" Được rồi, vừa hay đó là cơ hội dừng lại của em với Guanlin. " -Daehwi cong cong mắt, tôi lại nghệch ra: dừng lại?

" Em với cậu ấy sẽ chia tay. Anh nghĩ đúng rồi đó, cậu ấy không phải lựa chọn duy nhất."



Không phải lựa chọn duy nhất nhưng là lựa chọn cố định của em, cho dù thay đổi như thế nào, chỉ cần là Lai Guanlin, em sẽ không do dự chọn cậu ấy.

Tôi ngẩn ngơ nhìn dòng nước trong xanh.

Tôi sai rồi, kết cục của ngày hôm nay do tôi gián tiếp gây ra. Tôi, là nguyên nhân, là lý do của mọi thứ.

Tôi chỉ ước, bản thân ngăn cản Daniel ngay từ đầu.

" Ít nhất thì anh cũng giúp Daehwi biết, Guanlin yêu em ấy. "

Lời an ủi của Jihoon chả có xíu xiu hiệu lực nào cả, lòng ngực của tôi cứ như muốn nứt toạt ra. Mắt chếch choáng hơi nước, tôi bắt đầu ngờ ngợ nhớ lại về ngày đầu tiên.

Guanlin là do tôi giới thiệu với Daehwi.

Tôi là kẻ bắt cầu.

" Xin chào, tớ là Lee Daehwi. "

" Chào, tớ là Lai Guanlin, tớ tới từ Đài Loan. "

" Hãy trở nên thân thiết nhé! "

___


Phần cuối cùng là fb tung đường của hai bé, các bạn muốn dừng ở phần ngược tâm này cũng được rồi í ạ. ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net