THE REASONS [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[DAEHWI]


Tôi nhìn thấy thị thành Seoul xa hoa đang dần trở nên nhỏ bé, dù đã đi không biết bao nhiêu chuyến hành trình nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nuối tiếc. Vì là lần đầu tiên tôi đi một chuyến bay không sử dụng vé khứ hồi chăng?

Tôi nhắm mắt, quay mặt ra phía cửa sổ để trốn tránh ánh nhìn tò mò của cô gái tiếp viên. Tôi đã định mặc kệ vì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian, nhưng tôi lại nhớ tới mọi người. Cười khổ một cái, tôi dám cá rằng hiện tại mọi thứ đang trở nên rối loạn và những người anh em của tôi lại sắp sửa phải chịu cảnh bị soi mói.

Xin lỗi.

Tôi chỉ có thể nói thế thôi, ngoài ra tôi cũng chẳng còn làm gì khác được. 


Công ty sắp xếp cho tôi một căn nhà ở phía đông Ottawa, Canada- một nơi mà vị hàng xóm gần nhất cũng chỉ cách khoảng một ki-lô-mét. Yên tĩnh và hoàn toàn an toàn cho một kẻ đang trốn chạy như tôi. 

Tôi gọi điện thoại cho anh Daniel thông báo rằng mình an toàn và mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Giọng điệu anh ấy có vẻ bình thản nhưng dù thế nào thì tôi vẫn nghe được sự run rẩy trong đó, tôi nói xin lỗi và anh Daniel bảo rằng không sao. Chúng tôi trò chuyện khoảng nữa tiếng về những thứ lặt vặt, không ai trong hai người chúng tôi nói về những thứ đang diễn ra ở Hàn Quốc, tôi không hỏi và anh ấy không hề nói tới.

" Được rồi, có lẽ là lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Anh phải đi rồi."

" Tạm biệt Daniel, một ngày an lành nhé anh. "

" Anh cá là em biết về sự chênh lệch múi giờ giữa Hàn Quốc và Ottawa đấy nhóc. "

Tôi bật cười, phút chốc tôi cảm thấy những chuyện đang đè nặng lên vai tôi như nhẹ bẫng đi. Tôi luôn cảm thấy biết ơn Daniel về điều này, anh ấy luôn biết cách khiến tôi nhẹ lòng.

" Thôi được rồi, tạm biệt em. Lần tới khi về Canada anh sẽ tìm em. "

" Em rất mong chờ đấy. Gặp lại sau nhé! "

Tôi tắt máy, thở dài và bắt đầu tìm thứ gì đó lót dạ. Tôi đổ ngũ cốc ra tô, thêm một ít sữa và bắt đầu đánh chén nó. Tôi chợt tự hỏi mình lần tới của anh Daniel là khi nào nhỉ? Khi tất cả chỉ còn là một nắm tro tàn chăng?

Dù sao thì tôi cũng không thật sự mong chờ như những gì mình nói. Cả tôi, cả Daniel, cả hai chúng tôi (tất nhiên còn có ngài chủ tịch đáng kính) đều biết rằng nếu may mắn thì tôi chỉ có thể viết thêm chừng ba đến bốn bản nhạc nữa là cùng.

Kệ đi. Tới đâu thì tới. Sống hôm nay mà cứ phải lo nghĩ cho ngày mai thì sống làm gì? Chết quách đi trong hôm nay có phải nhanh hơn không?

Tôi ngồi ăn ngũ cốc và cứ thế quên béng đi chuyện phải gọi cho ngài chủ tịch.


Thảm hại là khi tôi đang chuẩn bị lên giường và đi ngủ, tôi đã bị gọi và mắng xối xả. Vị CEO Rhymer này có lẽ là người duy nhất trong ngành giải trí thật sự coi nghệ sĩ là con cái của mình, tôi cắn răng nghe ông ấy lải nhải về việc đã phải lo sót vó khi không thấy tôi gọi điện về.

" Vâng vâng, là lỗi của cháu. Cháu hứa là những lần tới sẽ gọi về đúng hẹn. "

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng làm nguôi lòng người đàn ông đang không ngừng lải nhải ở phía bên kia bán cầu. Nhưng rất tiếc là lời nói của tôi lại làm mọi chuyện trở nên tệ hại hơn. Tôi kết thúc cơn giận của ngài chủ tịch bằng việc hứa là sẽ gọi về Hàn Quốc mỗi ngày ngay sau khi thức dậy và đồng ý với việc ông ấy sẽ đem tới cho tôi một cậu trợ lý.

" Tất nhiên rồi con trai. Cho dù không phải là nghệ sĩ nữa thì con vẫn đang và sẽ luôn là một phần của công ty, con là nhạc sĩ và con cần người hỗ trợ. Cậu ấy sẽ giúp con trong mọi việc, bao gồm cả việc ra ngoài mua đồ, ta biết là con không muốn ra ngoài."

Tôi đồng ý vì ngoài việc đồng ý ra thì tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác và thật sự thì ông ấy nói đúng, tôi không muốn ai nhìn thấy mình.

" Mọi chuyện ổn hơn nhiều rồi. Chỉ có Guanlin còn hơi khó chịu, nhưng tất cả sẽ rất nhanh chóng trở nên ổn thỏa thôi con trai. Cố gắng nghỉ ngơi và sáng tác nhé! "

Guanlin à.

Lai Guanlin.

Tôi chợt mỉm cười, cũng chẳng vì lý do gì, à, có lẽ là vì nghe thấy tên cậu ấy chăng?


" Chúng ta cần tới bệnh viện thôi Daehwi. "

Tôi lắc đầu, cảm thấy rằng người trợ lý họ Kang đang bất lực nhìn tôi với vẻ không an tâm nên liền mỉm cười.

" Chỉ hơi choáng xíu thôi anh Wooyoung, em không sao đâu. "

" Lần nào em cũng bảo thế. Ở yên đấy và bỏ tay ra khỏi cây đàn đi, anh đi lấy thuốc cho em. "

Tôi gật đầu, thật sự rời tay khỏi những phím đàn. Anh Wooyoung nhìn chằm chằm tôi một lúc như cảnh cáo rồi mới đi xuống lầu.

Tôi nhìn quyển lịch bàn, hai ngày nữa là Giáng sinh rồi.

Tháng trước tôi có gửi một bản nhạc cho ngài chủ tịch. Đấy là một bản nhạc mà tôi sáng tác vào khoảng thời gian làm thực tập sinh, tôi nghe anh Wooyoung bảo WANNA-ONE đã dùng nó làm bài hát chủ đề cho lần trở lại đầu tiên sau sự kiện rời nhóm của tôi. Hoàn toàn ngoài ý muốn là nó đã thành một cú hit lớn, một đợt trở lại thành công đủ để cho ngài chủ tịch có thể đắc ý mỉm cười với đối thủ và khiến ông ấy vui đến mức cho WANNA-ONE nghỉ ngơi hai tuần trước và sau Giáng sinh.

Giáng sinh năm nay là dịp lễ đầu tiên tôi ở một mình. À, hai mình, với anh Wooyoung nữa.

Thành thật mà nói tôi có chút không quen. Mọi năm vào khoảng thời gian này tôi sẽ cùng mọi người đi những chương trình âm nhạc cuối năm, sau đó tranh thủ về nhà chung dọn dẹp để vào lúc giao giữa ngày hai mươi bốn và hai mươi lăm chúng tôi sẽ cùng ăn uống, hát to những bài hát Giáng sinh thịnh hành.

Năm nay.

Có chút lẻ loi, lại mệt nữa.

" Ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện, Daehwi. "

" Ngày mai không phải là ngày đẹp trời để đi ra ngoài đâu."

Cầm lấy ly nước và mấy viên thuốc nhiều màu, tôi có chút chán ngán lắc đầu.

" Ngày mai hoặc ngay hôm nay, Daehwi. "

" Thế thôi cứ để ngày mai vậy. "


Cái hẹn của Daniel thành sự thật, khi mà tôi chưa trở về với cát bụi. May ghê. Và nó còn tuyệt vời hơn vì tôi không phải đến bệnh viện. 

" Này, ít nhất em cũng phải nhào tới ôm anh anh rồi hét lên chứ? "

Daniel dang rộng vòng tay với tôi, tôi bật cười và làm theo lời anh ấy nói, trừ bỏ việc hét lên như một đứa nhóc.

" Mừng anh đến, Daniel. "

" Nhớ em muốn chết! Quỷ vô tâm không thèm gọi cho anh. "

Tóc tôi bị xoa rối bởi bàn tay to lớn quen thuộc, tôi mỉm cười, mới nữa năm trôi qua mà tôi thấy như hàng thập kỉ rồi.

" Em không nghĩ là anh sẽ đến thăm em. "

" Nghe buồn đấy! Anh chả bảo rằng khi nào mình về Canada sẽ tới tìm em sao? "

Chúng tôi vào nhà, lên kế hoạch và ra khỏi nhà trước cái nhìn bất lực của anh Wooyoung, anh ấy lầm bầm rằng tôi sẽ không thoát được thêm lần nào nữa sau lần này đâu. Tôi chỉ cười.

Chúng tôi không dám đi đâu xa hay vào trung tâm mà chỉ loanh quanh ở dòng sông sát cạnh khu rừng lớn. 

" Em không định để mọi người biết thật à? "

" Có chứ! Nhưng để khi nào em về với cát bụi đã. "

Tôi nằm cạnh Daniel trên bãi cỏ, thản nhiên trả lời. Trước cái nhìn sửng sốt của Daniel, tôi cũng chỉ biết cười nhàn nhạt.

" Quỷ nói gỡ! Miệng xinh mà sao toàn nói mấy thứ linh tinh thế? "

Tôi bị đánh một phát vào đầu, không nói gì mà chỉ nhún vai. Chẳng biết có phải do anh ấy đánh hơi mạnh tay không mà đầu tôi hơi choáng.

" Cái tên nhóc này, Guanlin mà ở đây nó sẽ bằm em ra cho xem. "

" Guanlin...cậu ấy dạo này thế nào hả anh? "

Tôi bất chợt nhớ tới cái gương mặt của cậu bạn người Đài Loan vốn tưởng chừng đã trôi vào quên lãng, cổ họng có chút rát, mắt tôi cũng mờ đi một ít. Lai Guanlin, vừa nhắc tới cậu ấy đã thấy mệt, tim mệt mà người cũng mệt. 

"...Cũng ổn. "

Tôi biết sự ngập ngừng của Daniel là có ý gì, tôi nhắm mắt lại rồi tiếp tục mỉm cười vì hình như ngoài mỉm cười ra thì tôi cũng chẳng còn biết làm gì khác.

" Mọi người đều ổn đúng không anh? "

" Ổn, ai cũng ổn cả. Trừ thằng nhóc tên Lee Daehwi đang nằm kế anh đây. "

Tôi nghe giọng Daniel cáu kỉnh nhưng vẫn cảm nhận được anh ấy đang nghiêng người sang xoa đầu tôi. Tôi thấy mệt trong người, cơn buồn ngủ đang dần chiếm lấy đầu óc tôi.

" Em buồn ngủ quá, anh nằm canh cho em một lát nhé? Đợi một lát về nhà em sẽ nấu mỳ Ý trả công cho anh. "

" Ừ rồi ngủ đi, anh nằm canh em. "

Trước khi tôi chìm sâu vào cơn mộng mị, tôi vẫn còn nhận ra được bàn tay Daniel vỗ đều theo nhịp trên ngực tôi, và cả một nụ hôn trên trán.

Tốt quá, tôi nghĩ thầm và buông xuôi đầu óc để có thể đánh một giấc, thật tốt vì có Daniel ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net