7. KaiIsa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Porn. Cân nhắc trước khi đọc

==================

Bầu trời nước Đức trong veo không một hạt nắng, mặt trời có lẽ đã ham chơi mà đi mất nơi phương trời nào. Mấy gợn mây trắng tinh dường như cũng muốn bám theo, trôi nhè nhẹ trên cái mắt trời xanh biêng biếc.

— Đứng lại ngay, tên nhóc ăn trộm kia!

Trời đẹp đến thế, mà đời sống con người lại hơi nhuộm màu cuồng loạn. Từ cái ngõ nhỏ chất đống toàn là rác rưởi văng vẳng lên tiếng đuổi đánh của những người đàn ông to lớn mặc áo giáp của hiệp sĩ, khi chạy còn vang lên tiếng lách cách của kim loại.

Yoichi ôm đống bảo vật chạy trối sống trối chết, chỉ cần bán được những món đồ này là có thể sống được thêm một thời gian rồi. Mái đầu đen nhánh vì chạy quá nhanh mà bay bay, khuôn mặt non trẻ rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Thế nhưng đã gần một ngày không ăn uống, cả tuần vì đói rét mà chẳng ngủ ngon khiến cậu bé mắt xanh nhanh chóng trở nên kiệt sức. Đến khi tốc độ di chuyển chân đã chậm như đi bộ, mấy người hiệp sĩ kia đã đuổi tới rồi.

Cổ áo liền bị tóm lại, giờ có muốn thoát cũng là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, Yoichi cũng chỉ đành phó thác cho vận mệnh, sống chết thế nào cũng là Chúa quyết định mà thôi.

Cậu bị tóm cổ áo lơ lửng, mấy tên hiệp sĩ vừa trở về ngựa vừa lảm nhảm gì đấy:

— Làm gì với thằng nhóc này đây? Nếu hôm nay nó mà trót lọt là ta mất một lượng lớn bảo vật của vương quốc rồi.

— Hay là đem về cung điện? Ngài Michael chắc chắn sẽ cho một hình phạt thích đáng thôi.

Nói là làm, mấy tên hiệp sĩ liền còng tay cậu lại, đánh ngựa chạy về hoàng cung.

Cậu biết Michael mà chúng nói là ai. Vị hoàng đế đã ngồi trên ngai vàng suốt mấy thế kỉ của nước Đức - Michael Kaiser. Hắn được Chúa yêu thương đến mức ban tặng cho sự bất tử, nghe nói đã sống đến hơn một nghìn năm rồi. Michael là một vị vua tài giỏi lại đẹp đẽ, lên ngôi lâu như vậy không hề khiến đất nước suy thoái mà ngược lại phát triển gần như bậc nhất châu lục. Dân chúng nước Đức yêu thích hắn vô cùng, chỉ mong hắn sống mãi để dẫn dắt quốc gia, đưa Đức Quốc trở nên quyền lực bậc nhất toàn thế giới.

Người ta truyền miệng rằng mấy trăm năm trước hắn và một chàng trai thường dân đã kết đôi với nhau, hai người sống với nhau hạnh phúc tới khi người kia chết vì tuổi già. Từ đó Michael Kaiser luôn sống một mình với người hầu và hiệp sĩ, chẳng hề rung động với một ai nữa. Thế nhưng lời nói qua tai chẳng có ai kiểm chứng, qua bao nhiêu năm cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Cậu biết hắn là một kẻ công tư phân minh, xét xử rất công bằng. Nghe mấy tên hiệp sĩ thì thầm to nhỏ thì chắc chắn tội của mình không hề nhỏ. Cậu nghĩ bản thân chắc chắn sẽ chịu án tử hình, hoặc ít nhất là bị giam vào ngục tối, rồi lao động khổ sai cả đời.

Dù sao cuộc đời của cậu đã giống như chết lắm rồi, có chết thêm nữa cũng chẳng làm sao.

——————

Chẳng mấy chốc đã đến nơi cung điện chói sáng, các hiệp sĩ lôi cậu vào trong. Đến một căn phòng nọ, vị hoàng đế quen thuộc đang ngồi nghiêm trang trên ngai vàng, ánh mắt hiền từ lại có chút gian xảo từ từ liếc lên, chiếu thẳng vào cả thân hình cậu. Mấy tên hiệp sĩ ngay lập tức cúi đầu, không quên nắm tóc cậu dúi xuống, khiến cậu mất thăng bằng mà khuỵu chân.

— Chúng ta có gì đây? Một cậu nhóc sao?

Hoàng đế cất tiếng nói trầm khàn.

— Thưa hoàng đế, tên nhóc này ăn trộm một số lượng lớn bảo vật của đất nước. Chúng tôi đã bắt được, liền mang về đây kính mong ngài sẽ xét xử.

Michael Kaiser quả thật quá đẹp. Hắn sống đã một nghìn năm nay, mà nét đẹp của hắn nhìn chẳng có chút nào là hoài cổ, thậm chí còn có những đặc điểm mà các cô gái thời nay rất thích. Khuôn mặt nhìn chỉ như một thanh niên hai mươi tuổi, toát ra hoàn toàn là khí chất trang trọng nghiêm minh của một ông hoàng.

— Các ngươi có thể lui, để cậu nhóc ở lại đây. Ta sẽ xét xử. Còn nữa, mau mở còng cho em ấy.

Hai, ba tên hiệp sĩ đứng đó nhất thời hoang mang, bởi trước đây hắn luôn xét xử tại chỗ, hiệp sĩ chỉ cần lôi kẻ chịu án đi. Nhưng lệnh của nhà vua không thể cãi, nhanh nhanh chậm chậm giải thoát Yoichi khỏi cái còng gỗ nặng nề, hai cổ tay cậu sớm đã hằn vết đỏ ửng, nổi bật trên làn da trắng đến chói mắt.

Hiệp sĩ cúi đầu xin lui, căn phòng rộng lớn chỉ còn đứa bé gầy gò và quốc vương to lớn. Michael rời khỏi ngai vàng, tiến gần về phía Yoichi. Khí tức của vua khiến cậu sợ hãi, theo bản năng liền hơi lùi lại. Ngài hoàng đế một nghìn tuổi thấy thế liền bật cười:

— Em sợ ta sao?

— ....Thưa ngài, vâng ạ.— Yoichi chẳng mất một giây liền trả lời.

— Em tên gì?

— Dạ, là Isagi Yoichi thưa ngài.

Yoichi vốn không phải đứa trẻ hư, dòng đời đưa đẩy cậu đến số phận làm trộm cắp. Đứng trước vị vua hàng triệu người kính nể này lại càng thêm sợ hãi, bản chất ngoan ngoãn thập phần lộ ra.

Không hiểu sao cái tên của mình vừa được cất lên, cậu cảm thấy vị hoàng đế có chút gì đấy giống như là đã được xác thực. Lặng một chút, hắn lại lên tiếng:

— Em không phải là một kẻ xấu xa, ta biết. Có thể cho ta lý do em trộm cắp không?

Michael vẫn đứng đó, ánh mắt hiền từ vẫn chiếu lên thân hình tong teo của cậu. Đúng là cái tên sản sinh cái tính, đôi mắt hắn quả giống như đôi mắt của một thiên thần.

— Dạ, thần không có tiền, nhìn thấy vàng bạc châu báu chất đầy liền không tự chủ được... Nhân lúc các hiệp sĩ không để ý liền lấy một ít ạ. — Yoichi thành thành thục thục khai báo — Thần biết mình sai, ngài xét xử nặng đến mấy thần cũng xin chịu.

Đôi mắt Michael trầm dần, hắn khẽ cười, quay lưng lại và ra lệnh:

— Đi theo ta.

———————

Ngài dẫn cậu đến một căn phòng khác, cũng rộng rãi chẳng thua gì phòng chứa ngai vàng. Nhưng ở đây chẳng có chiếc ghế ngôi vua nào cả, chỉ có một cái giường rộng lớn mà thôi.

— Đây là... đâu ạ?

— Là phòng ngủ của ta.

Lời vừa dứt, Yoichi bị vị hoàng đế tóc vàng bế thốc như một đứa bé, cậu giật mình "a" một tiếng, đôi môi liền ngay lập tức bị hôn lên.

Yoichi hốt hoảng, tại sao hoàng đế lại hôn mình ? Cậu giãy giụa muốn thoát ra, nhưng vừa sợ hãi làm trái lời vua, vừa thua thiệt vì thể lực yếu ớt, chẳng mấy chốc chỉ có thể bất động để hắn giày vò cánh môi.

Michael ban đầu chỉ là thơm thơm nhẹ nhàng, nhưng rồi càng ngày càng lấn lướt. Hắn hôn sâu hơn, một kẻ trong trắng như cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm tịt mắt và cố gắng theo kịp nhiệt độ nóng bỏng của đôi môi kia. Khuôn miệng mở ra muốn hớp chút không khí, liền bị chiếc lưỡi to ướt át của người kia tấn công. Lưỡi nhỏ bị chi phối bởi chiếc lưỡi lớn, đảo qua đảo lại, liếm liếm hàm răng, đâm đâm vùng lợi. Yoichi mất đi dưỡng khí, mặt mũi đỏ bừng cố gắng lấy tay gầy đấm nhẹ vùng ngực người kia.

Michael buông thả môi Yoichi, trước khi rời xa còn bật cả tiếng "chụt" không hề nhỏ. Hắn nhìn cậu bé gầy gò khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đây lại hồng hồng, mắt nhỏ ướt át như được nhuộm tầng sương, hai môi sưng húp đóng mở thở gấp, vương một ít dịch nước bên khoé miệng.

— Yoichi, em bao nhiêu tuổi rồi?

— Mười... mười tám ạ.

Kẻ tóc vàng uy nghiêm cười hắt, lại nghe như tiếng nhẹ nhõm, tay vẫn bế em nhỏ gầy yếu đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt bé con nằm xuống.

— Còn ta đã một nghìn hai trăm ba mươi tuổi rồi đấy, em có biết không?

Yoichi nhất thời không biết trả lời sao. Ý là, ai chẳng biết hắn đã sống hơn một nghìn năm trên cõi đời này, hà cớ chi phải xác nhận với cậu. Đứa nhỏ tóc đen chỉ biết lơ mơ ngốc nghếch mà gật đầu, giống như biết lại như không biết.

Michael nâng bàn tay trắng to khoẻ của mình lên, mấy ngón tay không nhanh không chậm cởi áo của cậu. Yoichi đến đây biết chắc chắn hắn muốn làm gì, hốt hoảng nắm lấy cổ tay người kia, ngăn chặn lại hành động tiếp theo.

Vậy mà vị vua một nghìn tuổi lại chẳng hề nao núng, thơm nhẹ lên má cậu rồi thầm thì nói "ngoan nào". Yoichi suốt mười mấy năm không được ai nói lời yêu thương, được nghe tiếng nói nhẹ nhàng bên tai kia bỗng chốc nhịp tim tăng lên đột ngột mấy lần, cảm xúc lại điều khiển lí trí, tiếp tục để hắn cởi nốt chiếc quần vải sớm đã sờn da rách rưới kia.

Michael nhìn lướt một lượt từ trên xuống dưới đứa nhỏ gầy đến thảm thương, làn da trắng đến như muốn phát sáng, eo nhỏ bé tí yếu ớt chỉ cần một vòng tay cũng đã đủ ôm trọn vào lòng.

Yoichi ái ngại lấy hai tay nhỏ tỏng teo của mình ôm lấy ngực, giống như bật lên chế độ tự vệ của bản thân trước vị vua oai phong. Michael lại xoa xoa khoé mắt cậu như xoa dịu, tay kia chạm nhẹ nhàng từng vùng cơ thể cậu. Hắn miết nhè nhẹ từ má xuống cổ, lại lướt xuống vùng ngực nhỏ trắng noãn, xoa xoa núm vú hồng hào.

— A... Ngài ơi?

Cậu nhóc trong sáng lần đầu tiên bị động chạm thân thiết, nhất thời không kiểm soát được cảm xúc mà cất tiếng nhẹ. Michael cũng chỉ cười, ôm cậu vào lòng mình, hôn hôn lên cổ cậu trấn an, rồi lại ngay lập tức ngậm lấy vú nhỏ vừa bị sờ kia.

Yoichi hốt hoảng "á" lên một câu, đầu lưỡi ướt át như đang nếm một món ăn ngon mà du lượn vòng quanh ngực cậu, liếm rồi lại bú như muốn làm đứt cả núm vú đã dựng cứng của thiếu niên mắt màu trời. Bàn tay Kaiser cũng chẳng ngồi yên, lại nhéo nhéo nốt hạt ngọc hồng còn lại của cậu, xoa xoa gẩy gẩy cứ như chơi nhạc cụ. Cảm giác kích thích này lạ lùng quá, Yoichi không kiểm soát được ư a liên hồi, làn da trắng bóc lại hồng hồng đỏ đỏ mấy vùng trông ngon đến kì lạ.

— Hức, ngài ơi...

Michael ngậm liếm sờ soạng chán chê, tay liền lướt xuống bộ phận nhạy cảm cực độ. Dương vật nhỏ của Yoichi vì bị kích thích vùng ngực mà đã cương từ lúc nãy, bàn tay ấm nóng của vị vua vạn người mến chạm vào khiến cậu càng nhạy cảm trăm phần.

— A, ức! Hoàng đế ơi, xin ngài đừng....

Lòng bàn tay thô ráp nóng hổi của Michael xoa xoa dương vật hồng hào, vuốt nhẹ qua lỗ tiểu, rồi lại tuốt lên tuốt xuống thuần thục. Mắt Yoichi như muốn trợn trắng lên rồi, nước mắt sinh lý không tự chủ chảy ra, tiếng rên rỉ ử ử cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ khiến căn phòng ngủ của ngài hoàng đế thêm màu tình dục.

— Huhu, hức...— Yoichi thở gấp, cậu thấy sướng quá rồi, vừa sướng vừa sợ lại vừa xấu hổ, tay nhỏ loạn xạ muốn đẩy ngài thiên thần ra — Ực, ngài ơi, thần thấy lạ quá, không được...

Rồi miệng nhỏ hồng hào hét một tiếng, dòng tinh trùng trắng đục đặc sệt tuôn trào khỏi dương vật đang cứng ngắc. Yoichi xụi lơ muốn ngã ngửa, may có Michael vòng tay đỡ cậu lại.

Cậu thở dốc hồng hộc, ánh mắt mơ hồ vì bị tình dục kiểm soát, toàn thân dựa vào lồng ngực to lớn của của kẻ làm vương. Tinh trùng trắng ban nãy bắn ra dính đầy trên áo vua của Michael, vương ra cả bàn tay to lớn vừa tuốt loạn cậu bé của Yoichi.

Michael cười cười, tay đưa lên miệng liếm nhẹ dòng sữa trắng mà em bé mắt xanh vừa tiết ra. Hắn cởi áo, để lộ ra thân hình săn chắc, bên tay cơ bắp lộ ra hình xăm hoa hồng xanh quyến rũ, cả cánh tay được bao bọc bởi những đường xăm hình gai vừa đẹp lại vừa huyền bí.

Nhưng Yoichi không có tâm trạng để để ý đến hình xăm lạ lùng ấy, trong đầu cậu giờ đây chỉ có sự sung sướng đầy dâm đãng và một câu hỏi duy nhất luôn hiện hữu từ khi bước vào căn phòng này.

— A... Hoàng đế ơi, sao ngài lại làm chuyện này với thần ạ...?

Vị hoàng đế được hỏi chẳng thèm trả lời, tay miết lấy đống tinh trắng Yoichi vừa bắn ra, lật ngửa cậu nằm sấp làm cậu giật mình "a" một tiếng, đè lưng xuống khiến mông nhỏ nhẵn nhụi chổng lên.

— Ngài, ngài làm gì thế ạ?

Michael tách nhẹ hai cánh mông trắng, cái lỗ hồng hào lộ ra trước đôi mắt biếc đang dần nhuốm màu tình dục. Tinh trùng trên tay liền được dùng làm bôi trơn, xoa xoa quanh mép huyệt, rồi một ngón tay lập tức tiến vào.

— Á!?

Vùng bí mật lần đầu tiên bị vật lạ tấn công, làm Yoichi giật mình hét toáng. Khi ngón tay vừa chọc vào liền thấy đau nhức, nhưng chỉ một lúc sau lại thấy sướng lạ thường. Michael chỉ một ngón tay móc ngoáy cái lỗ của cậu, móng tay khẩy nhẹ bên trong làm cậu thấy thích vô cùng. Khoái cảm là thứ thuốc phiện chẳng thể nào không khiến ta thêm ham muốn, cậu càng bị móc càng ước muốn được thêm.

Hắn nhét thêm ngón thứ hai, rồi thứ ba, cứ thế chọc ra chọc vào, dịch ruột non mà bé con gầy gò tiết ra làm ướt cả ngón tay cứng cáp của hắn. Yoichi cứ rên rỉ a hức, toàn thân run rẩy lại co giật, giống như cơ thể dong dỏng da bọc xương này không thể chịu nổi thêm chút kích thích nào nữa.

Michael suốt cả quá trình chẳng nói được mấy câu, bấy giờ lại cất tiếng:

— Yoichi, em chảy nhiều nước quá. Sướng đến như vậy sao?

Bé nhỏ tóc đen hai khoé mắt hồng hồng, nghe được cậu hỏi lại xấu hổ muốn hu hu khóc, không trả lời mà chỉ rên rỉ mấy tiếng ngọt như đường:

— Hu... hức, a ư, em, em không....

Câu nói chưa kịp hoàn thành, ba ngón tay của ngài tóc vàng chọc vào điểm lạ của cậu, khiến hai mắt cậu mờ đen, xung quanh nhiễu đi như chiếc tivi hỏng, hét toáng lên:

— Á! Ngài ơi, em thấy lạ quá! A a,... ức!

Michael liếm môi, lầm bầm "đây rồi", tay liền miết vào vùng nhạy cảm nhất, làm Yoichi sướng rơi cả dãi, dương vật lại bắn tinh, lần này đã lỏng hơn nhiều. Hai chân run rẩy không giữ nổi nữa liền nằm sụp xuống giường, Yoichi thở như sắp chết, nước mắt nước dãi chảy dọc xuống thấm lên đệm.

Mà kẻ ngồi ngai vàng Michael Kaiser kia không cho đứa nhóc đang phảng phất hương thơm mùi tình dục kia kịp nghỉ ngơi, liền lôi ra dương vật to tướng gân guốc đã dựng đứng như sắp nổ, tay đỡ lấy liền đặt vào cửa miệng chiếc huyệt đã được nới rộng đang ướt đến dầm dề.

— Ngoan nhé Yoichi, ta đưa em lên thiên đường nhé.

Yoichi chưa kịp định thần cảm xúc, nhìn thấy con quái vật to lớn kia sắp tấn công mình, liền vội vã đạp đạp muốn trốn:

— Hoàng, hoàng đế, xin ngài đừng...

Mà hắn vốn đâu có nghe, một tay liền nắm lấy cổ chân cậu giữ lại, tiến dần thứ to lớn của mình vào trong, ních từng chút lại từng chút, đến khi toàn bộ gốc dương vật đã vào kín không một kẽ hở, thì Yoichi gầy gò đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Bé trắng trẻo đang nằm sấp nên Michael chẳng thế thấy được khuôn mặt của cậu, nhưng vẫn đợi một lúc để đứa nhỏ vừa bước vào tuổi trưởng thành quen dần với kích cỡ của mình, rồi bắt đầu đưa đẩy.

Dương vật vừa dài vừa to khi đã tiến vào đủ sâu liền như chọc thủng một tầng nội tạng. Yoichi ban đầu đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng dần dần lại cảm thấy thích không tả nổi, mong muốn Michael động thì ngay lập tức được đáp ứng yêu cầu.

Cái của Michael quá lớn, mà kĩ thuật của hắn lại quá tốt, mỗi lần đâm là chọc vào sâu đến trực tràng. Cậu thấy ruột mình, gan mình, toàn bộ bên trong mình nóng như lửa đốt. Cái lỗ hậu tiết nước làm cho việc giao phối dễ dàng hơn bao giờ hết, hai tinh hoàn va đập kêu bạch bạch nghe muốn xấu hổ.

— Arghh, từ, từ từ đã... không, hức a....

Toàn thân Yoichi đỏ như muốn nhỏ máu, miệng kêu rên không ngừng. Cậu cảm thấy họng mình sau hôm nay chắc sẽ sưng bấy lên vì phải hét quá nhiều mất. Khoái cảm cứ xâm chiếm lấy từng tế bào nhỏ bé của cậu, dương vật đã bắn hai lần lại một
lần nữa dựng đứng, từng chút một rỉ ra vài giọt nước.

Michael thực chất cũng chẳng khá hơn. Cái lỗ lần đầu được khai phá chặt đến muốn đứt, khi vừa tiến vào hắn cũng liền muốn bắn, phải tịnh tâm lại một chút mới kiểm soát được tính thú của mình. Nhưng rốt cuộc vách thịt ấm nóng, cơ thể trắng gầy, tiếng nỉ non ngọt lịm khiến hắn chẳng thế nhịn hơn được nữa. Ban đầu còn đưa đẩy nhẹ nhàng, lúc sau thì đã giã như bắn súng rồi. Bé con gầy yếu mệt muốn chết, chỉ biết rên rỉ xin tha.

— Arg! A, a, ư hức! Ngài, ngài ơi, chậ, chậm thôi...! Tha cho em với, em mệt quá...!

Yoichi thực sự rất mệt. Sướng, nhưng mệt. Thể lực của cậu không cho phép tiếp nhận những khoái cảm đến cuồng điên đang ào tới cùng một lúc như thế này. Đầu óc cậu như say, hai mắt đã đẫn đờ như vừa hít phải ma tuý, miệng chỉ biết há ra rên ư ử, lưỡi nhỏ không tự chủ mà ló đầu ra, đem theo một tầng nước dãi nhỏ xuống ga giường.

Michael lật người Yoichi lại, ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ ban nãy dính đầy bụi bẩn thì giờ chỉ toàn là mồ hôi và tình dục. Dương vật của hắn như lớn thêm một vòng, húc càng lúc càng hăng.

— A?.... A, a! Ngài, ngài Michael....! Chậm, chậm thôi, á!...

Tiếng rên của Yoichi rung theo nhịp điệu lên xuống, vị vua anh minh giờ đây như một con quái vật chỉ biết ra vào, tay nắm lấy tóc Yoichi kéo ra sau, miệng lại ngậm lấy vú nhỏ bú mút. Quá nhiều khoái cảm cùng một lúc dồn dập ập tới như ngàn cơn sóng, Yoichi không chịu nổi nữa. Cậu như mất dần ý thức, hai bàn tay tóm lấy Michael, một tay đặt sau lưng, tay còn lại tóm lấy những bông hồng xanh trên cánh cơ bắp săn chắc cào lấy cào để, in dấu lại những vết màu đỏ yếu ớt.

Hoàng đế Đức Quốc đâm chọc ngay đến điểm nhạy cảm nơi tuyến tiền liệt, Yoichi bắn thêm lần thứ ba trước khi ngất xỉu, không quên hét một tiếng dài đầy mùi dâm dục rồi ngã ngửa ra đệm trắng. Khuôn mặt vẫn còn nhuộm đỏ màu tình dục, nước mắt nước miếng tèm lem vẫn còn dính trên khuôn mặt gầy nhỏ trắng nõn. Toàn thân được bao phủ lớp mồ hôi quyện với tinh dịch trắng đục hơi mùi tanh. Vị vua chưa kịp được thoả mãn kia cũng chỉ cười trừ, thúc hông thêm vài chục cú nữa rồi cũng gầm nhẹ bắn ra, tinh trắng bắn thẳng vào bên trong bé con đang mê man ngủ.

Michael Kaiser mang cậu đi tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên chiếc giường êm, ngắm nhìn Isagi Yoichi vẫn đang say giấc. Khẽ nâng bàn tay bé như que củi đã sạch bong đang mang mùi thiếu niên mới lớn lên, nhẹ nhàng chạm vào những bông hồng xanh đầy thứ gai góc kì lạ, rồi lại áp lên má mình. Hắn thì thầm:

— Em biết không, ta đã thề sẽ không bao giờ để lộ ra hình xăm này trước mặt ai, trừ người ấy.

Hắn thơm nhẹ lên mu bàn tay trắng loá mắt, ánh mắt đầy si tình nhìn Yoichi nhỏ bé kia.

— Hơn chín trăm năm qua, hình xăm này vốn chẳng ai được thấy.

Rồi lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng nơi khoé miệng thanh niên bóng loáng đang say ngủ.

— Cuối cùng em cũng trở lại với ta rồi, Yoichi của ta.

===========================

Cuối cùng cũng viết được cho KaiIsa một cái plot tử tế, dù chả có đầu chả có kết và khai thác cũng chả đâu vào đâu 💀

Mình thích chủ đề "Cái giá của sự bất tử", nên muốn viết một chút.

Một kẻ trường sinh bất lão, nghìn năm cũng chỉ yêu một con người.

———————————

Sắp hết Tết rồi, tranh thủ viết nhanh nhanh không là deadline đè đầu chẳng có thời gian đẻ hàng nữa 🧘

Chúc mọi người ngủ ngonn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net