Chap 5: Gặp sói nữa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook lờ mờ tỉnh dậy, đôi tay dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng xa lạ được bố trí nội thất đầy đủ, đặc biệt có sáu chỗ ngồi. Khóe mắt Jungkook giật giật, sáu, chẳng lẽ là phòng hội học sinh. Lúc nãy gặp Kim Taehyung, bị hắn trêu chọc, bị hắn ôm ấp ăn đậu hũ, cậu vậy mà không phản kháng. Jungkook trầm mặc lo lắng, vốn dĩ tình cảm của cậu với bọn họ chưa bao giờ biến mất. Nếu một ngày nào đó, cậu nghe theo sự mách bảo của trái tim, kiên cường cố gắng vì đoạn tình này, phải chăng bản thân sẽ tiếp tục rơi vào con đường mòn của kiếp trước. Trọng sinh, tính toán, thay đổi, bằng mọi cách biến mình thành một nam phụ chết tâm, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự nồng nhiệt ngọt ngào của tình yêu. Jeon Jungkook thật nhu nhược.

Thở dài một tiếng, cậu mở cửa bước ra ngoài. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, đầu cậu lập tức va phải một lồng ngực vững chãi không kém phần ấm áp. Jungkook hoảng hồn ngước mặt lên, vừa lúc lại đụng phải ánh nhìn của người kia.

Đôi mắt nam nhân từ từ quét lên người cậu mang theo tia hứng thú. Nét mặt tỏa ra vẻ tự nhiên cùng ý cười trêu chọc, cúi nghiêng khuôn mặt yêu nghiệt chạm lên chóp mũi cao của cậu cọ cọ, một tay cứng rắn giữ eo không cho cậu thoát, hơi thở phả vào mặt khiến Jungkook đứng hình. Cậu có một tật xấu: rất dễ đỏ mặt.

"Buông ra."
Jungkook loạng choạng đẩy người, cậu trừng mắt giận dữ định bụng mắng nhiếc kẻ trêu chọc khinh dễ mình. Nhưng ngay sau đó, tai thỏ cụp lại, là Park Jimin.

Park Jimin là bạn thân của Kim Taehyung, lai lịch hiển hách không kém. Hắn là chủ tịch tập đoàn nhà họ Park kinh doanh thời trang, đá quý nổi tiếng. Cộng thêm mối quan hệ thân thiết với người trong bạch đạo lẫn hắc đạo, người đàn ông này thực sự không thể trêu chọc.

Thường thì căn phòng hội học sinh này chỉ có sáu người bọn họ ra vào. Cậu hiện tại đứng ở đây, cũng không bị người canh gác chặn lại, chậc, thú vị.

Lúc Jimin định vào phòng, hắn không nghĩ mình sẽ gặp phải cậu. Có điều, nhìn đứa nhỏ nổi nóng giận dữ muốn quát người giờ lại rụt rè như cún con sợ kẻ lạ mặt, Park Jimin bất giác nhếch môi, thật muốn đùa bỡn.

Vẻ ngoài ấm áp tinh nghịch, màu tóc cam cháy, ngũ quan hài hòa, cử chỉ nho nhã mang đậm chất boyfriend. Một hành động nhỏ đã thu hút biết bao người sau lớp mặt nạ tàn nhẫn lạnh lùng. Hắn đột nhiên nghĩ, phải chăng cậu cũng giống đám người đó, tính kế muốn gây sự chú ý với hắn.
Jungkook nghe được tiếng lòng này chắc chắn sẽ giơ nắm đấm mà hung hăng phát tiết trên người đàn ông xấu xa.

Jungkook phát hiện cậu quá nhọ, tiếp tục đụng thêm một nam chính. Mà tên này là thiên thần đội lốt ác quỷ, không được, 36 kế, chạy là thượng sách.
"Xin lỗi. Tôi sẽ rời đi ngay."
Nói xong liền nhấc tay nhấc chân phóng vèo vèo.

Nhưng làm sao đây, Park Jimin sớm đã biết cậu muốn trốn, nhanh một bước kéo người. Hắn giữ chặt hai tay cậu, Jungkook loạng choạng ngã về sau, cơ thể dựa vào lồng ngực vững chắc của người đàn ông. Cậu hoảng hốt giãy giụa:
"Buông tôi ra."

Người đàn ông đứng phía sau nhàn hạ ngửi mùi hương dịu nhẹ trên mái tóc người nhỏ. Hắn trườn xuống phần cổ cắn cắn mân mê làn da non mềm. Jungkook rùng mình nức một tiếng: Ha, ngứa...

Park Jimin đột ngột xoay người cậu lại, cậu giương mắt to tròn nhìn y, tim đập thình thịch liên hồi. Hắn cong môi nhìn khuôn mặt ửng hồng trắng mềm, chậm rãi hôn lên mí mắt người nhỏ. Jungkook bất giác buông lỏng tay chân, hàng lông mi run nhè nhẹ cảm nhận được hơi thở nam tính đang chèn ép chóp mũi xinh xắn.

Park Jimin cuối cùng cũng dừng lại hành động, tiến thêm bước nữa sợ sẽ càn quấy một trận. Bàn tay mang theo vết chai sạn của người luyện võ vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ, từ từ ôm cậu vào lòng trấn an.
- Đừng sợ, bé ngoan.

Jungkook giật mình tỉnh lại từ cơn mộng mị. Cậu run rẩy đẩy người nhưng không được, từ trên đỉnh đầu vang âm thanh sắc bén:
"Là bé ngoan thì không được hư"
Jungkook khó khăn nuốt ực một tiếng, cậu bẽn lẽn hỏi khẽ:
"Tôi có thể đi không?"

"Em đoán xem."

Người đàn ông giết người không chớp mắt này bảo cậu đoán. Nếu đoán trật có phải sẽ bị đem vào bao tải tra tấn như kiếp trước. Jungkook vô thức gào thét trong sợ hãi:
- Đừng đánh, tôi xin lỗi, tôi sẽ biến mất khỏi các người ngay lập tức. Đừng...

Park Jimin nhíu mày bỏ cậu ra. Jungkook lùi bước nhanh đến mức vấp ngã. Cậu lê lết một đoạn dài, lưng chạm phải khung tường lạnh lẽo. Jungkook bật khóc nức nở. Một đứa trẻ ngây thơ tin tưởng vào tình yêu bị giày xéo về cả thể xác lẫn tinh thần: dập xương vì bị đẩy xuống hành lang, ngộ độc đến xuất huyết dạ dày vì bị ép ăn đồ ôi thiu, 18 tuổi mất đi trong trắng, rơi vào vũng bùn nhơ nhớp của những cuộc chơi thác loạn cưỡng hiếp tập thể. Hình ảnh người đàn ông mờ ảo ôm cậu nhóc dỗ dành từng bước bất giác hiện lên. Đôi mắt đỏ hoe loạng choạng tìm kiếm xung quanh.

"Anh ơi."

Tiếng gọi làm người đàn ông mềm nhũn tâm can, nhưng vế đằng sau lập tức đốt cháy ngọn lửa chiếm hữu.

"Anh ơi, Taehyung!"

Sắc mặt nam nhân lạnh đi trông thấy:
- Em có quan hệ gì với Taehyung ?

"Anh ơi, em sợ." Jungkook nấc nghẹn. Cơ hồ không nhìn rõ người đối diện là ai, cậu vươn tay níu níu.

Park Jimin đau đớn một nhịp nhìn khuôn mặt ngập ngụa nước mắt tèm lem. Hắn cẩn thận đón lấy cậu ôm vào lòng, cảm nhận cơ thể run lên bần bật của đứa nhỏ, người đàn ông trầm mặc: rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì.

"Gọi Jimin."

"Jimin." Cậu ngoan ngoãn một tiếng.

"Em tên là gì?"

"Jeon Jungkook."

Đứa nhỏ dạ vâng đáp. Park Jimin không hỏi nữa, chỉ cần cái tên Jeon Jungkook, đủ rồi. Điện thoại trên bàn nhanh chóng liên lạc với đường dây bên kia: Người vừa vào phòng hội học sinh, tất cả thông tin.

Hắn từ tốn ôm cậu đi đến chiếc ghế của riêng mình, đôi tay nhẹ trên phím gõ.
"Jeon Jungkook, giới tính nam, thiếu gia tập đoàn nhà Jeon, 18 tuổi."

"Người đặc biệt trong lòng Kim Tam thiếu."

"Người thừa kế Kim Gia công khai vị hôn thê."

...

Park Jimin nhếch môi, Kim Taehyung ra tay thực sớm. Nhìn các bài đăng trên mạng, quay sang đứa nhỏ gục trên vai mình, hắn cười lạnh. Cậu gọi tên Taehyung trong vô thức, nhưng Park Jimin hắn cũng có phần.

"Jungkookie, ai bắt nạt em phải không ?"

"Là ông đó, cha nội." Jungkook thầm nghĩ. Cảm xúc, hành động, mọi thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu. Khi bình tĩnh lại rồi, cậu nhận ra mình đã đi quá xa. Là cậu nghịch ngu, hay do bản thân vẫn cố chấp ấp ủ hi vọng, bám víu vào một chút ôn nhu, một chút quan tâm của những người đàn ông này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net