Chap 10: Vị trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mân Doãn Khởi, mày xuất hiện cũng đúng lúc thật. Trịnh Hạo Thạc, kiểu tóc mới đẹp đấy."
Phác Chí Mẫn cười cười, âm thanh phát ra trào phúng và đầy nguy hiểm nhìn hai tên nam nhân cường bạo lãnh huyết.

Kim Nam Tuấn và Kim Tại Hưởng cau mày không vui. Chuyện làm ăn giữa Mân gia và Kim gia vốn dĩ không tốt đẹp, bọn họ cũng chẳng muốn hợp tác với người đàn ông máu lạnh này. Vả lại, Mân Doãn Khởi còn đang nhòm ngó đến Chính Quốc, là kẻ thù của nhau, hà tất gì mà phải che đậy sự khinh thường chán ghét. Còn Trịnh Hạo Thạc có vẻ đã về phe của bọn họ. Cũng tốt, dứt khoát, sòng phẳng.

Mân Doãn Khởi đối với ánh nhìn chế giễu của anh em họ Kim vẫn không phản ứng gì nhiều. Tính cách và phong thái làm việc của hắn không phải ai cũng hiểu rõ, sự nóng giận chỉ làm con người ta thêm ngu ngốc và mù mờ. Chi bằng tìm cách thu phục "vật nhỏ đáng yêu" kia, không phải rất kích thích và thú vị sao.

Dáng người cao lớn cùng âu phục gọn gàng không một nếp nhăn nhanh chóng xuất hiện ngay trước tầm mắt của cậu thiếu niên xinh đẹp, bàn tay thon dài của người đàn ông vuốt ve lên mái tóc bồng bềnh non tơ ôn nhu.

"Không béo lên chút nào, nuôi em đúng là tốn cơm tốn gạo đấy, vật nhỏ."

"Béo rất xấu." Cậu trừng mắt phản bác.

"Tôi lấy em, không cần đẹp."

"Nói dối, ai mà không thích xinh đẹp, tôi không đẹp các người còn lâu mới để ý đến tôi."
Cậu dứt khoát đẩy tay hắn ra khỏi đầu mình.

"Mân Doãn Khởi, đừng dọa nạt em ấy."
Kim Tại Hưởng đột ngột đi tới kéo cậu về đằng sau lưng mình, đôi mắt màu hổ phách hiện lên tia cảnh cáo phẫn nộ.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm, có điều từng câu từng chữ nói ra lại khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Mân Doãn Khởi rất thích đùa bỡn người khác, tất nhiên cậu là ngoại lệ.
"Chính Quốc, tôi có dọa nạt em?"

Cậu cắn cắn môi bối rối, từ từ thò đầu ra khỏi tấm lưng che chắn của Kim Tại Hưởng nhỏ giọng:
"Tôi đi được chưa? "

"Em nghĩ xem."
Trịnh Hạo Thạc không còn im lặng nữa mà bắt đầu nhập cuộc.

Hắn bảo cậu nghĩ, nghĩ cái gì bây giờ, bọn họ kéo đến thành đàn bao vây cậu, cậu đối phó làm sao được.
"Chúng ta mới chỉ quen biết nhau thôi. Các người vì tôi mà xích mích, có đáng không?"

"Tất nhiên là đáng."
Phác Chí Mẫn ung dung cất lời.

"Anh..." Cậu nghẹn họng.

"Tôi không thể thích cả sáu người."

"Có thể."
Trịnh Hạo Thạc lạnh nhạt, đến bước đường này rồi, bọn hắn chỉ có thể thỏa hiệp, tứ gia tộc xung đột sẽ gây nên một trận sóng gió vô cùng lớn, còn chưa bàn đến hậu quả về sau sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ ra sao đến nền kinh tế của cả một đất nước.

Câu nói của người nọ làm cậu nhăn mặt:
"Đừng đùa nữa. Chuyện này không thể xảy ra."

"Có thể." Trịnh Hạo Thạc nhấn mạnh thêm một lần nữa.

Cậu vỗ đầu tỉnh táo.
"Không muốn, tôi đi đây, mặc kệ các người. Dù sao tôi cũng sớm đã trở thành người của Thạc Trấn rồi."

"Em nói cái gì?"

Mân Doãn Khởi vốn còn đang kìm nén hòa hoãn lại mối quan hệ giữa cậu và đám người này. Không ngờ, cậu lại đi châm ngòi cho quả bom nổ chậm. Toàn thân người đàn ông phát ra khí lạnh, mạnh bạo vươn tay bóp chặt lấy cằm của cậu.

"Người của Thạc Trấn? Em còn chưa có hỏi qua tôi."

"Mân Doãn Khởi, buông em ấy ra."
Kim Tại Hưởng trừng mắt.

"Cút, từ trước đến nay, chưa có thứ gì Mân Doãn Khởi này không có được."

Người đàn ông bị đá mạnh về đằng sau. Cậu hoảng hốt kêu lên:
"Tại Hưởng!"

"Mân Doãn Khởi, Chính Quốc vừa treo mình trên sân thượng, nếu mày không muốn em ấy ngất ngay tại đây thì lập tức buông người ra cho tao."
Không còn là âm thanh nhàn nhạt bình thản, Phác Chí Mẫn gằn lớn giọng biểu lộ cho sự giận dữ ngút trời.

Bàn tay của nam nhân họ Mân cuối cùng cũng buông lỏng. Chính Quốc được thả ra, cậu thở hồng hộc nôn thốc nôn tháo, vết đỏ trên phần cổ cũng hiện lên rất rõ. Quá tàn độc, không hổ là nam chính, dùng lực thêm chút nữa, chắc cậu lìa đời rồi không chừng.

"Không sao chứ." Hạo Thạc vỗ lưng cậu dịu dàng trấn an.

Mân Doãn Khởi hừ nhẹ, đáy mắt có chút xao động áy náy. Nhưng hắn đâu có nói sẽ để cho cậu rời đi.
"Lại đây."

"Mân Doãn Khởi, mày đừng có quá đáng."
Kim Nam Tuấn không kiêng nể văng đến một cú đấm. Nhưng rất tiếc, họ Mân kia lại tránh đi một cách dễ dàng.

"Yếu ớt."

"Đủ rồi."
Phác Chí Mẫn nhanh chóng can ngăn, hắn biết ý đồ của Mân Doãn Khởi, hắn muốn đả kích đến lòng tự tôn của anh em họ Kim. Nhưng dù sao thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà bọn họ đã đạt được đến trình độ này, không thể coi là tầm thường. Bất quá, so với người từng rèn luyện trong đặc chủng binh quân đội cấp cao như Mân Doãn Khởi, quả là có chút khập khiễng.

Nhận thấy mọi chuyện ngày càng đi quá xa, Chính Quốc khó chịu đến phát khóc. Lông mi cậu bắt đầu ươn ướt, hai mắt to tròn long lanh cũng ửng đỏ sương mờ.

"Đừng đánh nữa được không, tôi khóc cho các người coi."

"Tôi còn chưa làm gì em, khóc cái gì."
Mân Doãn Khởi cuống cuồng bối rối, hắn hạ mình ôm cậu vào lòng dỗ ngọt, thổi thổi trán xoa xoa lưng nhỏ.
"Sao chân lại bị sưng rồi, chúng ta đến bệnh viện."

"Đừng có vừa đấm vừa xoa như vậy, Chính Quốc, đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Kim Nam Tuấn nhẹ giọng.

Chính Quốc lại một lần nữa kẹp giữa hai người đàn ông như bánh mì kẹp thịt. Tay cậu hết bị kéo về bên này rồi lại ngả về bên kia, dù cho cậu có can ngăn thế nào, bọn họ cũng không chịu nhường nhau, khiến cậu triệt để bất lực.

"Chính Quốc, đã lâu không gặp."

"Đỗ Vân Hy." Mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ quen thuộc.

"Trông cậu có vẻ vui khi thấy tôi." Đỗ Vân Hy điềm đạm cất lời.

"Vui chứ, nữ chính đến rồi, cậu sẽ có thể thoát khỏi đám rắc rối này." Chính Quốc nghĩ bụng.

Cậu đảo mắt nhìn người con gái trong bộ đồng phục gọn gàng tươm tất phía đối diện. Khuôn mặt không còn lớp phấn dày cộm, nước da trắng mịn hồng hào, môi mọng chúm chím thoa chút son dưỡng, không rườm rà cầu kì chưng diện. Bộ dạng đơn giản thanh thuần như hoa mai dịu dàng trước nắng gió, ai mà không động tâm, ngay cả cậu còn kinh ngạc sửng sốt. Đỗ Vân Hy thay đổi rồi. Nhưng rốt cuộc thì đâu mới là bộ mặt thật của cô nữ chính này. Nếu cốt truyện trở về như cũ, lẽ nào, cậu sẽ không thoát khỏi số phận bị nam chính thủ tiêu. Chuyển hướng qua đám nam nhân bên cạnh, ánh mắt của bọn họ rốt cuộc biểu lộ cái gì, sao lại khó đoán như vậy.

"Chính Quốc, tôi xin lỗi."
Âm thanh của Đỗ Vân Hy phát ra êm ái nhẹ nhàng đầy sự chân thành.

"Đỗ Vân Hy, cô lại muốn giở trò?"
Kim Tại Hưởng vốn không thích cô gái này, sau chuyện ngày hôm đó, ác cảm càng tăng lên gấp bội.

Chính Quốc mím môi chần chừ. Mỗi lần nữ chính gặp chuyện, Trịnh Hạo Thạc sẽ là người đầu tiên ra mặt, nhưng đợi mãi, người đàn ông kia vẫn không có động thái gì, cậu vò đầu.

"Cậu không thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi được sao?"

Lời vừa nói ra, cậu híp mắt lạnh dò xét. Cô gái nhún vai nhàn nhạt.
"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có ý đó."

"Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trở về với bản chất thật của mình, không phải tốt hơn sao? Tôi sẽ đợi cậu."

Cứ thế là bỏ đi rồi.

Chính Quốc đứng lặng một hồi rồi hạ giọng:
"Các anh nói xem, tôi diễn hay cô ấy diễn?"

"Cô ta..."
Kim Nam Tuấn lấp lửng.
"Không biết em sớm đã nhìn ra sơ hở."

Cậu phá lên cười, cười đến bi thương.

"Chính Quốc.." Kim Tại Hưởng lo lắng gọi.

"Đừng coi tôi là con nít." Cậu gạt tay hắn ra khỏi eo mình.

"Một đứa trẻ như Y Y, cô ta cũng nhẫn tâm ra tay, tôi không tin cô ta đã hối lỗi."

Phác Chí Mẫn nhíu mày:
"Y Y là do cô ta hại?"

"Gia Gia chỉ là quân cờ thế mạng. Nếu hôm nay tôi không cứu được Y Y, cô ấy sẽ không yên thân với anh hai tôi đâu."
Cậu giơ chiếc bông tai màu ngọc tìm được trong túi áo của Gia Gia lên. Trùng hợp thay, Đỗ Vân Hy cũng mất một bên khuyên tai, kiểu dáng và màu sắc giống y đúc với chiếc cậu đang cầm.

"Em đúng là làm tôi bất ngờ." Mân Doãn Khởi sảng khoái một câu.

"Có cần tôi xử lý hộ không?"

"Trịnh Hạo Thạc, anh quả là tuyệt tình."
Cậu lườm nguýt người đàn ông vừa lên tiếng.

"Không bằng em."

"Chúng ta đã chấm dứt rồi."

"Vả lại, cô ta không chết được."

Chính Quốc hạ tầm mắt, hào quang nhân vật chính, có thể dễ dàng biến mất sao. Cậu tin chắc, Đỗ Vân Hy với hình tượng cao lãnh điềm đạm này sẽ rất nhanh lấy lại hảo cảm với người xung quanh. Hiệu ứng đám đông nguy hiểm không kém, Gia Gia là ví dụ điển hình. Hơn nữa, cô ta mất đi sự chở che từ nam chính thì vẫn còn rất nhiều nam phụ. Tóm lại, không thể sơ suất và chủ quan, lời này chính cậu tự phải khắc cốt ghi tâm.

"Nhiều lúc tôi quên mất em chỉ mới 18 tuổi."
Kim Nam Tuấn cong cong khóe môi.

"Thạc Trấn 18 tuổi đã đứng đầu Kim gia rồi. Cho nên, tôi không yếu đuối như các người nghĩ đâu."

"Em có thể bớt nhắc tên hắn được không?"
Mân Doãn Khởi gằn giọng khó chịu.

"Biết sao được, ở bên anh ấy rất an toàn."
Cậu mím môi chìm vào giấc mộng tương tư.

"Ý em là, bọn tôi không đủ khả năng để bảo vệ em?"

"Không phải. Tại Hưởng, tôi từng nói, có những thứ không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được."

"May mắn, duyên phận, đúng người, và đúng cả thời điểm nữa."

"Nhìn xem."
Cậu chỉ tay về phía xa xa.

Vẫn là chiếc xe màu bạc quen thuộc ấy. Người đàn ông mở cửa bước xuống. Chính Quốc không một giây chần chừ chân không chạy tới. Kim Thạc Trấn nhanh chóng đón lấy cậu ôm vào lòng, giọng nói tràn ngập tia ôn nhu sủng nịnh:
"Quắp chân lên lưng anh, không được để chân trần như vậy."

"Oh."

"Chuyện của Y Y, anh đã cho người..."

"Thạc Trấn, anh vì việc này mà về sớm có đúng không? Đã nói đi công tác ba ngày cơ mà." Cậu ngắt lời.

"Đám người kia sẽ ức hiếp em. Ngốc, sau này không được mạo hiểm làm liều như vậy nữa. Anh rất sợ mất em."
Hắn dịu dàng hôn nhẹ lên đỉnh đầu của người nhỏ.

Chính Quốc mỉm cười vui vẻ.
"Em đói, muốn ăn cơm anh nấu."

"Bé con thích làm nũng." Người đàn ông chạm vào chóp mũi xinh xắn của cậu bé trêu chọc.

Chiếc xe ầm ì khởi động, Kim Thạc Trấn thỏa mãn vuốt ve thiếu niên đang thiu thiu buồn ngủ trong lòng mình. Hai mắt nhìn qua ô cửa kính, sắc lạnh và ngập tràn tia đắc thắng về đám người phía sau. "Đứa nhỏ này, thuộc về Kim Thạc Trấn hắn."

"Điền Chính Quốc, tôi không tin không thể mở được trái tim em."

_________________________________

Đêm đêm tự dưng nổi hứng gõ chữ. Sáng mới hoàn thiện update chap mới, tui thật là nghị lực :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net