Chap 11: Những kẻ si tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn mưa rào mùa hạ xối xả trút xuống hiên cổng biệt thự Điền gia, nơi những đóa tử đằng đã nở rực sắc tím rủ xuống như thác đầy mơ mộng. Vén rèm cửa sang một bên để đón lấy sắc nắng nhẹ nhàng sau một đêm mưa nặng hạt, Chính Quốc miễn cưỡng nhận lấy bộ y phục đính đá và ren tỉ mỉ từ tay người giúp việc. Bữa tiệc đáng mong chờ nhất cuối cùng cũng diễn ra, nhưng nhân vật chính của nó lại có vẻ không mấy mặn mà và thích thú.

Thời điểm mẹ Điền ngừng đôn đúc và bận rộn để khoác lên mình chiếc sườn xám màu đỏ nhung quý phái cùng ông Điền bước ra ngoài cổng chính, cũng là lúc bữa tiệc xa hoa bắt đầu trong buổi đêm mát mẻ.

Thu mình vào một góc để tránh sự chú ý và tự thưởng cho mình chiếc bánh pudding ngọt ngào phủ đẫm lớp sốt dâu sánh mịn, Chính Quốc chống cằm nghiêng đầu sang một bên, đưa đôi mắt to tròn long lanh về phía cha mẹ Điền. Cậu thở dài, cuộc sống của giới thượng lưu, xoay quanh những bữa tiệc vô bổ và chán ngắt, tiếng nói cười vẫn vang lên nhưng đầy giả dối và nguy hiểm, những ly Champagne truyền từ người này đến người kia, chan chát khi chạm vào đầu lưỡi rồi lại nở rộ khi trôi vào vòm họng.

Một vụ cá cược, một hợp đồng có bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu góc khuất dơ bẩn và đen tối. Ngũ gia tộc, bàn xoay của sự đấu đá và hợp tác ngầm, chìa khóa cuối cùng lại thuộc về Điền Chính Quốc, vận hành về thế cân bằng.

"Em để hồn bay đi đâu rồi, vật nhỏ."

Âm thanh trầm ấm phát ra làm cậu bừng tỉnh. Chính Quốc không mấy ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Mân Doãn Khởi, nhưng Trịnh Hạo Thạc, hắn sao lại có thể vào nơi này trong khi đã từng đắc tội với Điền gia.

"Mười mảnh đất và mười khu trung tâm thương mại."

"Đây là cái giá anh đưa ra để chuộc lỗi trước mặt cha mẹ tôi?"

"Không, quà tặng em trở thành người thừa kế."

"Tùy anh."

Một cái nhún vai lạnh nhạt của cậu nhóc đối diện cùng giọng điệu hờ hững có vẻ như không làm cho người đàn ông quyến rũ trong bộ vest đỏ bớt mặt dày và vô liêm sỉ.
"Trông em mệt mỏi, có cần tôi tiếp sức không?"

"Thu lại cái nháy mắt lưu manh đó vào nếu mày không muốn bị ném ra khỏi đây. Trịnh Hạo Thạc." Kẻ được gọi là "đồng đội" cuối cùng cũng ra mặt. Mân Doãn Khởi tháo chiếc cúc áo trên bộ âu phục màu đen, hai mắt híp lại tỏ ra đe dọa và cảnh cáo.

Chính Quốc vẫn chuyên chú vào việc ăn bánh, bỏ mặc cho hai người đàn ông đấu đá bằng ngôn ngữ khó hiểu của những kẻ được gọi là "ác ma khùng điên". Đến khi mũi giày đen bóng rơi vào sát nút tầm nhìn, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt ủ rũ nhanh chóng ửng sắc.

"Thạc Trấn."

"Bảo bối."
Người đàn ông dịu dàng đón cậu nhóc tròn tròn xinh xinh ôm vào lòng, bàn tay vuốt ve hai má bánh bao mềm mịn.

"Nhớ.." Nói xong liền vùi đầu ôm chặt vào eo hắn.

Kim Nam Tuấn và Kim Tại Hưởng vừa đến đã gặp phải hình ảnh làm nũng này của cậu, như bị khơi vào chỗ yếu mềm nhất, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt ôn nhu sủng nịnh.

Trái lại, Mân Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc mặt mày cau có cùng lúc nghiến răng giận dữ, rốt cuộc thì Kim Thạc Trấn có gì hơn bọn hắn.

"Trông như sắp có xung đột xảy ra ấy nhỉ."
Chẳng cần quay lưng gặp mặt trực tiếp, giọng điệu đùa bỡn kia còn ai khác ngoài Phác thiếu.
"Tiểu Quốc hôm nay thật xinh đẹp."

"Trong này còn có nhiều trưởng bối, đừng biến một bữa tiệc vui vẻ thành một mớ hỗn độn."
Kim Tại Hưởng hạ giọng ngăn chặn trò đùa quái quỷ của Phác Chí Mẫn. Chính Quốc tròn mắt, sự điềm nhiên này của hắn làm cho cậu không khỏi hoang mang và kinh ngạc.

"Em nhìn tôi rất nhiều lần, nhưng lại không dành cho tôi sự rung động và yêu thương lo lắng, một chút cũng không có."
Kim Tại Hưởng cười. Một nụ cười nhạt nhẽo và lạnh cóng, thất vọng, bất lực và thêm cả chút tuyệt vọng. Đó là những gì Chính Quốc cảm nhận được.

Không một chút rung động sao, không phải, ngày hôm ấy Mân Doãn Khởi đánh y, cậu gấp gáp lo lắng sợ hãi hoảng loạn. Nhưng bây giờ, sự chở che của Thạc Trấn với cậu đã quá đủ, cậu không muốn bóc tách trái tim của mình ra nữa. Trước đây mới nứt một phần đã rất đau, nếu xé thành sáu, bị một trong số họ tổn thương sẽ càng đau gấp bội.

"Tiểu tử, con từ bao giờ lại kéo được cả dàn tổng tài đến đây vậy?"
Mẹ Điền náo nức đi tới. Quả nhiên, không khí nhanh chóng giảm bớt căng thẳng trước sự xuất hiện của nóc nhà Điền gia.

Kim Thạc Trấn từ từ buông lỏng người Chính Quốc để cho cậu đứng xuống. Đám đàn ông xung quanh cũng nhanh chóng lật mặt lộ ra vẻ nhún nhường kính trọng.

"Bác gái, đã lâu không gặp."

"Aigo, Chí Mẫn, ngày càng đẹp trai ra hẳn."

"Mẹ, sao mẹ quen hắn ta?" Chính Quốc thắc mắc trước cuộc đối thoại vui vẻ của mẹ Điền và Phác Chí Mẫn.

Người phụ nữ trung niên hạ giọng:
"Gia đình Chí Mẫn làm quân nhân, trước đây ông nội con với ông thằng bé là bạn tâm giao, cả ông của tên thối Hạo Thạc này nữa. Đáng ra con phải lập hôn ước với Chí Mẫn, nhưng Hạo Thạc ra đời sớm hơn nên tranh suất của nó, khổ thân."

"Không phải chứ."
Thảo nào hôm ở trên sân thượng, tên họ Phác này lại đi cùng anh trai cậu.

Phác Chí Mẫn cười cười, môi nhếch lên đầy giễu cợt đắc ý hướng về phía những người đàn ông còn lại. Bọn họ hẳn sẽ không bao giờ nghĩ đến mối quan hệ giữa Điền gia và Phác gia lại tốt như vậy.

"Bác gái, bây giờ vẫn còn kịp."

"Ý con là lập lại hôn ước?"

"Không được."
Chính Quốc phản đối một, đám người còn lại phản đối mười.

Mẹ Điền triệt để đứng hình tại chỗ. Cậu nhanh chóng từ chối lời đề nghị.
"Mẹ, con không thích hắn."

"Bây giờ không thích thì sau này sẽ thích."

"Con có người trong lòng rồi."

"Đâu?"

"Anh ấy."
Chính Quốc kiên định nắm chặt tay nam nhân anh tuấn bên cạnh mình.

"Bác gái, con là Kim Thạc Trấn."

Người phụ nữ trung niên đảo mắt đánh giá người đàn ông một vòng rồi đột ngột cất giọng cứng rắn nghiêm túc:
"Ai cũng được, nhưng không cho phép con qua lại với người của Kim gia."

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?"

Chính Quốc nhăn mày, ba anh em họ Kim lạnh mặt.

Kim Thạc Trấn bình tĩnh giữ lấy tay cậu nhẹ nhàng cất lời:
"Cho con thất lễ, không biết người của Kim gia đã đắc tội chuyện gì khiến bác gái không vừa ý."

"Chuyện này cậu về hỏi người nhà của mình đi."

"Quốc, mau lại đây." Mẹ Điền gắt gỏng.

"Không muốn."
Cậu lập tức lùi về đằng sau vai người đàn ông.

"Giỏi lắm, anh muốn tôi tức chết có phải không?"

"Bác gái, bác đừng kích động." Phác Chí Mẫn dịu một câu.

Kim Nam Tuấn trừng mắt sắc bén cảnh cáo tên sói gian manh, lời nói kia của hắn có khác gì như châm dầu vào lửa!

"Mẹ, mẹ lại tính toán chuyện cũ với Kim gia à."
May mắn thay, Điền Mặc Ngũ kịp thời xuất hiện.

Y bình thản đặt ly rượu vang xuống chiếc bàn bên cạnh, kéo lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên đang cau mày giận dỗi ngọt giọng:
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn."

"Anh chê người mẹ này già nua khó ở phải không?"

"Được rồi, để cho chúng nó yêu đương hạnh phúc. Sao cứ thích vơ đũa cả nắm là thế nào nhỉ."

"Cha gọi mẹ, nói muốn hồi xuân cùng nhau khiêu vũ. "

Nhận thấy người phụ nữ bớt mặt mày khó chịu rời đi. Y mỉm cười, chuyển tầm nhìn về phía sáu tên nam nhân, từ từ giải thích gỡ rối khúc mắc.
"Kim Diệp Na. Có biết không?"

Không có tiếng trả lời, Điền Mặc Ngũ hạ giọng.
"Anh và cô ta từng có hôn ước, nhưng cô ta phản bội anh, Điền gia và Kim gia từ đó đã không còn qua lại nữa."

"Cũng phải cảm ơn chuyện này mà anh tìm thấy A Lam."
Nói xong, y đảo mắt hướng về bóng dáng của người phụ nữ xinh đẹp đang ôm Y Y trong lòng.

"Đủ nắng hoa sẽ nở, các chú kiên nhẫn một chút. Anh không ngại có thêm sáu thằng em rể đâu."
Nói rồi, bước chân của y đều đặn tiến thẳng ra ngoài.

"Đôi mắt của kẻ si tình." Mân Doãn Khởi tặc lưỡi cất lời.

Trịnh Hạo Thạc nhếch mép:
"Giống nhau cả thôi."

"Cứ tưởng bị phụ huynh ngăn cách, vậy mà vượt qua trót lọt." Phác Chí Mẫn tiếp câu cợt nhả.

"Mấy tên độc mồm độc miệng chỉ biết trêu ngươi người khác."
Chính Quốc phồng má lườm nguýt ba tên nam nhân nguy hiểm.

"Ngoan, không nhăn nhó."
Kim Thạc Trấn dịu dàng xoa lưng người nhỏ.

Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh nhàn nhạt.
"Em hình như thích pudding, ngày mai mua cho em một cửa hàng."

Cậu ù ờ: Hả?

"Vẫn luôn đáng yêu như vậy." Kim Nam Tuấn bật cười.

Có vẻ như đối trọi với bộ ba phúc hắc Mân, Phác, Trịnh kia lại chính là sự ôn nhu của tam thiếu gia họ Kim đây.

Người trong các gia tộc lớn đến đông đủ gần hết, Chính Quốc buộc phải lên bục ra mắt và nhận quyền thừa kế. Dưới ánh đèn sáng rọi, kim cương đính trên bộ vest trắng vừa vặn phản chiếu sắc màu ảo diệu, kết hợp cùng khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan tuyệt hảo, tất cả tạo nên một tác phẩm tinh tế đầy cảm xúc như hàng vạn bông tuyết bay lung linh dưới nắng, đưa Chính Quốc trở thành người nổi bật nhất trong bữa tiệc đêm muộn.

"Chúc mừng cậu, Chính Quốc."

Ly rượu vang giơ ra trước mặt, cậu cười nhạt nhìn người con gái lộng lẫy đứng đối diện.
"Cảm ơn cô, Vân Hy."
Âm thanh leng keng của thủy tinh chạm vào nhau mang theo một sự xã giao lịch thiệp.

Ly rượu chưa kịp ngả xuống đến đầu môi đã bị giật lấy, Chính Quốc đơ người nhìn Kim Tại Hưởng trước mặt một ngụm uống hết chất lỏng cay nồng. Người đàn ông hạ tay đưa xuống phần eo thon gọn định ôm lấy đột ngột đẩy cậu về phía trước.

"Rầm!"

__________________________________

Nghị lực đăng chap cho mn +-+
Không thể can ngăn những cảm hứng bất ngờ, lại mở app gõ chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net