Chap 14: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Linh hồn của cậu ấy...chết rồi."
Âm thanh nghẹn đắng từ cổ họng thiếu niên phát ra.

Những người đàn ông còn lại ôm đầu xoa thái dương. Kim Nam Tuấn cười phá lên:
"Phải rồi, tôi luôn thắc mắc Điền Chính Quốc tại sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy, dù có mất trí nhớ đi chăng nữa thì bản chất con người nào dễ mất đi."

"Cậu ấy không xấu, cậu ấy còn quá nhỏ để nhận thức hết mọi chuyện, hơn nữa còn bị người ta tiêm nhiễm mấy thứ không lành mạnh.."

"Nói như cậu trải đời lắm ấy nhỉ." Mân Doãn Khởi cợt nhả.

"Tuổi thực của tôi là 25."

"Vậy sao. Sống trong thân phận của con trai nhà Điền gia, cậu ắt hẳn rất sung sướng. Nếu như chuyện này để họ biết, cậu không áy náy sao hả, cậu cướp thể xác.."

"Tôi không có." Chung Quốc quát lớn ngăn lời Kim Tại Hưởng.

"Tôi cũng không hiểu, tôi đã chết ở thế giới của tôi rồi, tôi cũng không muốn xoáy vào vòng xoay này. Lúc tôi ngất đi, linh hồn của tôi đã quay về. Nhưng cuối cùng vẫn bị hút trở lại, Điền Chính Quốc còn mang theo kẻ thù của tôi về nơi này. Tôi..."

"Trịnh Nam Kiêu là kẻ thù của cậu?" Mân Doãn Khởi nhanh nhạy đoán ra.

"Phải, hắn, và thêm cả một cô gái giống Đỗ Vân Hy nữa."

Trịnh Hạo Thạc im lặng một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra được mọi chuyện.
"Hóa ra, tôi lại thành bao cát cho cậu trút giận sao. Đỗ Vân Hy cũng vậy ư?"

Chung Quốc bình tĩnh trả lời:
"Nhưng nó đáng mà. Anh không thấy hổ thẹn trước tình cảm của Chính Quốc ư, anh vẫn luôn bị cô ta che mắt. Tôi đòi lại công bằng cho thân chủ mà thôi."

"Nực cười. Cậu đang thể hiện sự chính nghĩa gì ở đây vậy đồ giả mạo."

"Khốn kiếp, tôi đã nói là tôi không có, nếu các người có cách đẩy linh hồn của tôi ra khỏi thân xác này thì hãy làm đi."
Chung Quốc siết chặt tay căm phẫn nhìn Trịnh Hạo Thạc.

"Hoặc là..giết tôi đi."
Cậu nói, nhẹ tựa như lông hồng không một chút oán thán.

"Nhưng các người phải đảm bảo tin tức này không được truyền đến tai Điền gia. Hãy nói là tôi đi du lịch, dùng ảnh của tôi ghép vào mấy khu vui chơi, gửi cho ông bà Điền. Tôi đã hứa với Chính Quốc sẽ thay cậu ấy bảo vệ Điền gia. Nhưng giấy thì không gói được lửa, vả lại, kẻ thù của tôi xuất hiện rồi, tôi không muốn gây phiền toái đến bọn họ."

"Trịnh Nam Kiêu là anh em ruột của tôi." Người nọ đều giọng.

"Vậy thì chúng ta phải trở thành kẻ thù của nhau rồi."

Đôi mắt ấy, dù có chết Trịnh Hạo Thạc vẫn không thể quên được sự tĩnh lặng thản nhiên trong đôi mắt người đối diện. Và có chúa thề rằng hắn trông đợi đôi mắt long lanh ngấn nước quen thuộc hơn là đôi mắt như muốn ôm đồn tất cả lỗi lầm oán hận tự chịu đựng đáng thương đến đáng ghét này của cậu.

"Chính..à không, Tuấn Chung Quốc, tôi tự hỏi tại sao cậu lại nói ra chuyện này trong khi có thể giấu diếm. Cậu biết bọn tôi yêu thương Chính Quốc đến nhường nào mà."
Kim Nam Tuấn cho tay vào túi quần thắc mắc.

"Vì tôi không muốn đau cả đời."

"Ý gì?" Mân Doãn Khởi - người đàn ông tưởng chừng có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác nay bỗng trở nên bất lực và hoang mang với linh hồn xa lạ.

"Được rồi. Tôi không có mưu đồ gì cả, các người yên tâm. Trịnh Nam Kiêu hắn chỉ là sự sắp đặt của Điền Chính Quốc, hắn không phải người của thế giới này. Cho nên, Trịnh Hạo Thạc, phụ thuộc vào sự lựa chọn của anh, nếu anh bảo vệ hắn ta, vậy thì xin lỗi tôi đắc tội.

Một cô gái nữa tên Đỗ Lan Vy cũng sẽ xuất hiện, tôi đoán cô ta cũng sẽ có thân phận như Trịnh Nam Kiêu, em gái song sinh thất lạc của Đỗ Vân Hy. Nếu như các người ra mặt bảo vệ Đỗ Vân Hy, cô ta bảo vệ Đỗ Lan Vy, thì chúng ta..."

"Lằng nhằng quá, tóm lại cậu muốn gì?" Trịnh Hạo Thạc mất kiên nhẫn ngắt lời.

Chung Quốc thở dài:

"Tôi đã nói rõ hết mọi chuyện rồi. Bây giờ các người giết tôi để giữ lại thân xác của Điền Chính Quốc, hoặc là tìm cách nào đó để linh hồn của tôi thoát khỏi nó. Cũng có thể nhẹ tay cho tôi rời khỏi đây. Yên tâm, sau khi trả thù đôi nam nữ kia xong, tôi cũng chẳng thiết tha sống nữa đâu, vì ngay cả tư cách tồn tại tôi cũng chả còn nữa rồi."

"Tôi cũng chẳng thiết tha sống nữa đâu, vì ngay cả tư cách tồn tại tôi cũng chả còn nữa rồi."
Trái tim của bọn họ đều hẫng nhịp vì câu nói ấy, đau đớn và khó thở đến khốn cùng. Tất cả ngồi gục xuống sofa ôm đầu thất vọng. Mọi chuyện cứ thế mà kết thúc, nhạt nhẽo, ảm đạm hơn cả đêm đông lạnh lẽo ngoài kia.

Ngay lúc bọn họ im lặng không hành động, Chung Quốc tự nhủ rằng mình đã được khoan hồng và được phép rời khỏi nơi này. Cậu nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa chính và biến mất chớp nhoáng dưới sự lơ là của tất cả người trong sảnh.

Đến khi Kim Tại Hưởng nhận ra tình hình một cách chậm trễ, hắn quát tháo:
"Cậu ta đâu rồi?"

Không có tiếng trả lời. Đã đêm muộn, những người không có phận sự đều không có mặt, thành ra cả khu biệt thự ngoài vệ sĩ gác cổng, An quản gia và hai ba người giúp việc, dường như không thể bao quát hết mọi chuyện.

Cậu đến với bọn họ nhanh như cơn gió mang theo hơi thở của ấm áp và yêu thương, rồi cũng biến mất bằng ngọn gió ấy, chỉ khác nó lạnh lẽo, thê lương đến đớn đau tột cùng.

"Cậu ta không phải Điền Chính Quốc, mày tìm ai?"

"Trịnh Hạo Thạc, mày đúng là tên khốn." Kim Tại Hưởng lạnh mặt.

"Đủ rồi, ầm ĩ cái gì." Mân Doãn Khởi nhíu mày khó chịu.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ." Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang khắp nơi.

"Đừng phá nữa, Kim Nam Tuấn."

Lúc bọn họ còn đang to tiếng cãi nhau trong biệt thự thì lúc này Chung Quốc đã có mặt ngoài đường lớn. Chân trần chạm trên nền đất lạnh đã sưng tím đến phồng rộp, gió buốt phả vào khuôn mặt ửng đỏ như quả cà. Hai vai gầy guộc run lên vì lạnh, cậu thở một hơi đến bốc khói, hai tay xoa xoa để giảm bớt cái lạnh. Nếu là người bình thường, có lẽ đã ngất đi vì mất sức và mệt từ bao giờ, nhưng cậu là Chung Quốc. Bươn chải đủ điều không một tiếng kêu than, cậu đã sống, nỗ lực và cố gắng, nhưng dường như ông trời chỉ ưu ái tạo nên cho cậu sức chịu đựng phi thường, còn lại, đều dày vò cậu sống trong day dứt và đau khổ.

Không tiền bạc, không người thân, chẳng có gì. Nhưng cậu tin mình vẫn sẽ sống tiếp. Giống như cái năm vừa tốt nghiệp xong cấp ba, Chung Quốc một mình lên thành phố phồn hoa, trốn chạy khỏi ngôi nhà của quỷ dữ, tự mình trụ vững và xoay sở, đúng là có thể tự cảm thán bản thân được rồi. Cậu bật cười, nhưng nước mắt lại từng chút từng chút một từ khóe mi trào xuống, ướt đẫm và không có điểm dừng.

****

Sáng hôm sau.

"Không tìm thấy, một người còn sống sờ sờ ra đấy, tôi nuôi mấy người để làm gì, chết tiệt."

"Kim Nam Tuấn, tất cả đồ quý giá đều được mày ưu ái cho vỡ nát hết rồi, còn mỗi cái ghế để ngồi mày cũng muốn đập?"

"Trịnh Hạo Thạc, tao có thể đập luôn cả mày đấy. Ngay khi tìm được em ấy, cái khu biệt thự này có thể giải tỏa được rồi."

Mân Doãn Khởi lẳng lặng vơ chìa khóa xe đứng dậy, nhìn tuyết dày bao phủ khắp nơi, nhiệt độ bên ngoài càng ngày hạ thấp. Con người kia làm cách nào để trụ được.

"Trịnh thiếu, camera bị tuyết che lấp nên không thể..."

"Aa.."

Tên vệ sĩ gục xuống đau đớn, tròng mắt người đàn ông nổi tơ huyết.
"Cút!"

"Mới đi công tác về mà đã được tiếp đón hậu hĩnh như vậy, chậc."

"Anh!" Kim Tại Hưởng và Kim Nam Tuấn đồng thanh.

"Bọn mày coi tao là không khí à. Chính Quốc đâu rồi?" Phác Chí Mẫn tháo chiếc kính đen đảo mắt nhìn xung quanh.

"Tao hỏi Chính Quốc đang ở đâu?"

*****

"Mừng lễ giáng sinh."

"Xin cảm ơn."

"Cảm ơn bạn nhỏ."

Nhìn số tờ rơi đã vơi được nửa non, Chính Quốc thở bẫng một hơi. Đói quá, lạnh nữa, nhưng không phát hết chỗ này, cậu không có tiền công. Nhanh chóng đeo khuôn mặt con gấu bông to đùng đoàng lại, Chung Quốc hướng về phía công viên vui chơi, chậm rãi bước đến lắc lư:
"Chúc mừng lễ giáng sinh."

"Cảm ơn."

"Phiền quá!"

"A.."
Cả tập giấy dày cộp rơi xuống nền đất lạnh.

"Lan Vy, em bất cẩn vừa thôi. Chạm phải người ta rồi kìa."

"Chị, loại người này chúng ta quan tâm làm gì."

"Đây là nơi cộng cộng, em giữ ý tứ chút đi."

Chật vật ngồi xuống thu gom lại tập giấy, cuộc trò chuyện của hai người con gái bên cạnh, Chung Quốc nghe không xót câu nào. Bật cười mỉa mai: Nhanh thật, ấy vậy mà gặp được kẻ thù của mình và cả nữ chính của truyện rồi.

"Xin lỗi.." Đỗ Lan Vy miễn cưỡng vươn tay ra đỡ cậu.

Chung Quốc nhanh chóng né tránh, lúc đứng dậy lại bất ngờ làm rớt khuôn mặt gấu ra ngoài. Quả nhiên thấy được màn kịch đặc sắc.

"Chính Quốc, cậu.."

"Cậu là..Tuấn..."

(Hệ thống cảnh báo: Không nhắc tên trong thế giới thực)

"Điền Chính Quốc!"
Đỗ Vân Hy trừng mắt, Đỗ Lan Vy kinh ngạc, Chung Quốc bình thản.

"Cậu đi phát tờ rơi. Không phải chứ."

"Chị, cậu ta là Điền Chính Quốc sao, thảm quá đi."

"Có cần tôi mua hết số tờ rơi này không?" Đỗ Vân Hy mỉm cười ý tứ.

Chung Quốc không nói gì, lẳng lặng quay người muốn rời đi liền bị Đỗ Lan Vy ác ý đá vào chân. Cả cơ thể dưới bộ đồ hoạt hình to lớn ngã gục xuống lăn ra nền đất lạnh. Đầu chạm trực tiếp vào mặt đường khiến Chung Quốc bắt đầu choáng váng. Cậu cố giữ tỉnh táo muốn đứng dậy nhưng tay chân không còn chút sức lực nào. Đỗ Lan Vy cùng Đỗ Vân Hy sợ đến tái mặt không dám nhúc nhích
Bọn họ không hề nghĩ đến hậu quả lại lớn như vậy.

Người xung quanh bắt đầu túm lại chỉ trỏ hai cô ả, có người tốt bụng giúp cậu gọi cấp cứu. Chung Quốc thở dài không muốn đứng dậy nữa. Cậu ngả người nằm hẳn xuống nền tuyết lạnh, mặc kệ cơn đau, mặc kệ tất cả. Bờ môi nứt nẻ khô khốc thoáng nở một nụ cười chua xót: Cứ thế mà ra đi và giải thoát, vậy là tốt rồi.

"Đỗ Vân Hy!"
Người đàn ông trực tiếp nhấc cổ cô gái giơ lên cao.

_________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net