Chap 15: Không thể buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mân Doãn Khởi không kiêng dè siết chặt vào cổ họng của Đỗ Vân Hy. Đỗ Lan Vy bên cạnh sợ sệt cố đẩy người đàn ông ra nhưng không đủ lực. Tưởng chừng sắp đến gần với cái chết, cô ta may mắn được buông tha khi tiếng còi của cảnh sát vang lên.

Hùng hổ bước tới nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của người đối diện, bọn họ hốt hoảng cúi đầu nhún nhường:
"Mân, Mân thiếu."

"Đem giam hai người này lại."

"Nhưng..."

"Tôi bảo giam lại."

"Vâng."

"Mau, đem hai cô gái này về đồn giam giữ."

"Tránh ra, tôi không có tội."

Âm thanh ầm ĩ nhỏ dần rồi im bặt, Mân Doãn Khởi xoay người tiến tới chỗ cậu nhóc nằm im không nhúc nhích dưới nền đất lạnh xót xa.
"Quốc, tôi xin lỗi."

Trùng hợp, năm người còn lại cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Kim Thạc Trấn giận dữ hất văng người Mân Doãn Khởi ra. Hắn cởi y phục to lớn ly khai khỏi người cậu, ôm cơ thể gầy gò yếu ớt trong bộ quần áo trắng mỏng manh vào lòng. Đứa nhỏ của hắn..

Cả dàn xe dừng chân tại bệnh viện. Nhiệt độ cơ thể của Chung Quốc ngày càng xuống thấp dù cho Kim Thạc Trấn tận lực tất cả điều hòa máy sưởi, thậm chí là áp cả cơ thể của cậu sát vào lồng ngực trần trụi da thịt của y.

Chứng kiến sự gấp gáp và lo lắng đau khổ đến tột cùng ấy, năm người còn lại chợt nhận ra tình yêu của bọn hắn với cậu thật mờ nhạt. Trách cứ rằng tại sao cậu chỉ nhắc về cái tên Kim Thạc Trấn, bởi vì người ấy yêu cậu hơn cả sinh mệnh, dù là Điền Chính Quốc hay Tuấn Chung Quốc, dù cậu là ai.

"Chính Quốc đâu?"

"Cậu ta là giả mạo, cậu ta nói mình xuyên không, tên thật là Tuấn Chung Quốc."

"Chết tiệt, tao muốn bắn vài phát súng vào chúng mày và cả chính tao. Đáng lẽ tao không nên chấp nhận thỏa thuận của Phác Chí Mẫn."

"Bọn mày yêu ai, rốt cuộc là yêu ai lũ khốn."

Đèn cấp cứu vẫn chớp đỏ rực rỡ. Y tá ra vào liên tục với không ít bịch máu và băng gạt. Người bên ngoài chờ đợi sốt sắng đến thấp thỏm lo âu. Ông bà Điền đến nơi không nhận nhượng tát vào mặt của từng người cất giọng lạnh lẽo:
"Các cậu đã hứa với chúng tôi điều gì?"

"Mấy thằng nhóc khốn nạn."

"Tiểu Ngũ, không đánh nữa."

Tất cả đều đứng im chịu trận không nhúc nhích phản kháng.

"Đứa con của tôi. Tiểu Quốc của mẹ."

"Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi." Đổng Lam lo lắng đỡ lấy tay bà.

"Mẹ đã mất một đứa rồi, càng không thể mất thêm đứa nữa, Tiểu Lam."

"Ý bác là sao?" Kim Nam Tuấn sửng sốt.

"Không lẽ, bác đã sớm biết cậu ấy không phải..." Phác Chí Mẫn nhíu mày.

"Có người mẹ nào mà không nhận ra con mình chứ. Nó là Chung Quốc, nó là con của ta. Từ lúc nó tỉnh lại và gọi ta một tiếng mẹ, ta đã coi nó là con của mình rồi."

"Bí mật này cả Điền gia đều biết vì Chính Quốc vào trong giấc mơ của mẹ tôi báo mộng. Nhưng không ai lật tẩy, vì nó đã sớm là thành viên của Điền gia. Còn các cậu, yêu thể xác hay yêu linh hồn của nó, hả?"
Điền Mặc Ngũ quát lớn.
"Các cậu đã để mất cơ hội của mình rồi, đánh mất cả em ấy."

"Cho người mang giấy ly hôn đến."

****

Chung Quốc đã có một giấc mơ thật đẹp, cậu mơ thấy mình được sống cùng cha mẹ trên thảm cỏ xanh mát rực rỡ ánh nắng và ngập hương hoa.

"Cha, mẹ, Tiểu Quốc muốn đi theo cha mẹ."

"Tiểu Quốc.."

"Hai người đâu mất rồi. Quốc sợ. Cha, mẹ. Đừng bỏ con."

"Tiểu Quốc.."

"Nhịp tim lại giảm rồi."

"Bệnh nhân hoàn toàn không có ý chí sống, chúng tôi xin lỗi."

"Chết tiệt, tránh ra."
Kim Thạc Trấn gằn giọng xô mạnh vệ sĩ Điền gia để mở cửa phòng cấp cứu đi vào.

Nhìn đứa nhỏ hắn yêu thương chiều chuộng đang dần cạn kiệt hơi thở trên giường bệnh, người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt của cậu, dịu dàng gọi:
"Tiểu Quốc, tôi là Thạc Trấn, em có nghe thấy gì không?"

"Tôi chạy quanh cả một vòng trái đất mới tìm được em. Tại sao em lại không thể vì tôi mà chạy khỏi con đường sinh tử."

Gió tuyết vẫn thổi. Căn phòng bệnh vẫn thế, im lặng và lạnh ngắt. Người đàn ông kiên trì đánh thức đứa nhỏ, âm thanh gào thét đau đớn.
"Chết tiệt, Tuấn Chung Quốc, em có tin tôi chặt chân em giam vào lồng để em không chạy trốn khỏi tôi được nữa không."

"Tuấn Chung Quốc, tôi có rất nhiều tiền, em có nghe thấy gì không?"

Kết thúc rồi, đã hơn một tiếng đồng hồ. Giọt nước mắt lăn trên khóe mi nam nhân lãnh huyết.

"Tuấn Chung Quốc, cậu tỉnh lại cho tôi. Linh hồn của cậu, tôi không cho phép nó chết."

"Tiểu Quốc, con đã hứa với cha mẹ phải sống thật tốt."

"Trịnh Nam Kiêu, Đỗ Lan Vy, các người đang làm cái gì?"

"Lần này anh không đến muộn, cũng không bỏ lỡ em nữa rồi."

"Vật nhỏ, có cần tôi giúp không?"

"Cậu, đã bao giờ thực sự thích tôi chưa?"

"Vậy sao, tôi lại cảm thấy người đó chính là em."

"Em nhìn tôi rất nhiều lần, nhưng lại không dành cho tôi sự rung động và yêu thương lo lắng, một chút cũng không có."

Không..

Tít...tít...

Kim Thạc Trấn như không tin vào tai mắt mình, nhìn thiết bị máy móc đang hiển thị những đường ngang dọc lên xuống, hắn vội vã gọi bác sĩ đến.

"Kì tích, đây là kì tích."

"Không phải, là sự đấu tranh của em ấy."

****

Trong khi đó, bức bối và khó chịu đến tột cùng, đám nam nhân còn lại đi tìm nguồn cơn của mọi chuyện. Nhìn vào cuộn camera mờ nhạt vì gió tuyết, thì ra, đêm hôm đó, khác với suy nghĩ của bốn người đàn ông, cậu không về Điền gia, đôi chân trần ấy vẫn lê bước trên cả con phố dài. Khuôn mặt nam nhân đã lạnh lại càng trở nên xám xịt khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai tên côn đồ lưu manh. Bọn họ nhìn thấy Chung Quốc chật vật chạy khỏi sự cưỡng bức rồi tìm đến một căn nhà hoang, nép mình vào bờ hiên ngoài cửa lạnh lẽo thiếp đi trong vô thức.

Hết cuộn camera đầu, lại có cuộn camera khác phát lên. Rõ ràng đứa nhỏ đã kiệt sức, tay chân vẫn thành thục mặc bộ quần áo nặng nề lên người, mỉm cười tươi nhận lấy chồng tập tờ rơi dày cộm bước đi.

Trái tim như bị thắt lại rồi o ép đến mức bùng nổ. Phác Chí Mẫn nhìn những con người đang vả vào mặt mình những bạt tai liên tiếp mà bật cười.

"Còn nghĩa lý gì nữa chứ, em ấy đi rồi, không tồn tại nữa rồi, cả thể xác lẫn linh hồn."

Hắn rơi nước mắt và bật cười cay đắng.

"Chúng mày biết không, thì ra người bạn đó chính là em ấy. Vào cái ngày treo lơ lửng trên sân thượng không sợ trời sợ đất, em ấy nói..

"Cậu ấy hại chết cha mẹ mình, cậu ấy bị người ta gọi là đồ khắc tinh. Cậu ấy suýt bị chú ruột cưỡng hiếp, cô ruột lại bảo cậu ấy không biết liêm sỉ quyến rũ chồng người khác. Trong ngày đầu tiên đi học, cậu ấy bị bạn bè vẽ mặt hề làm con ngựa bò lết không thể phản kháng, trong ngày dã ngoại hè, cậu ấy bị bỏ lại một mình trong rừng sâu suýt làm mồi cho thú hoang...

Nhưng cậu ấy vẫn cố gắng đấu tranh, đánh đổi, hi sinh. Vì cậu ấy tin rằng, mọi thứ trong tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Vì cậu ấy biết, cậu ấy vẫn chỉ là con tin của cuộc đời."

"Tao đúng là thằng ngu mà."

Đã sống mạnh mẽ và can đảm đến thế, nhưng trái tim lại bị bóp chết dưới sự vô tâm và hời hợt của bọn họ. Tuấn Chung Quốc, có đáng không?

"Thiếu gia, thiếu phu nhân tỉnh rồi."

"Cái gì?"

Nhận được tin báo, bọn họ sửng sốt nhìn nhau: Cơ hội cuối cùng để lấp đầy những vết sẹo và tổn thương của đứa nhỏ.

*****

"Các cậu muốn làm cái gì, đứng hết lên cho tôi."
Mẹ Điền giận dữ quát mắng.

"Được, muốn quỳ thì quỳ. Nhưng các cậu sẽ không bao giờ gặp được nó. Tiểu Ngũ, gọi vệ sĩ đến nhiều hơn cho ta."

Bọn họ sai rồi, thua cuộc mất rồi. Rõ ràng khi Chung Quốc xuyên đến và nhập vào cơ thể kia, bọn họ mới bắt đầu động tâm chú ý. Không phải Điền Chính Quốc, là Tuấn Chung Quốc, cậu mới thực sự là người bọn họ yêu. Linh hồn xa lạ thì sao, vì tính cách quật cường ấy, vì con người ấy lúc nào cũng ôm đồn tất thảy về mình gắng gượng chịu đựng.
"Tuấn Chung Quốc, xin em đừng buông tay, làm ơn."

***

"Đã hai ngày rồi, bọn họ còn muốn sống không vậy?"

"Đừng nói nữa, đều là người trong tứ gia tộc, các cô muốn chết sao."

......

Đám y tá xì xào đôi câu rồi rời đi nhanh chóng. Sáu người đàn ông mặt không biến sắc quỳ trên nền đất lạnh trước cửa phòng Chung Quốc. Dù cho ông Điền có gọi cha mẹ bọn họ đến can ngăn, nhưng kết quả cuối cùng nhận được vẫn là sự cứng đầu và kiên quyết không đứng dậy.

"Rốt cuộc các cậu còn ở đây đến bao giờ? Tôi đã nói là không...."

"Điền đại thiếu gia!"
Âm thanh yếu ớt mỏng manh truyền vào không khí.

Tất cả đều sững sờ khi nhìn thấy dáng hình nhỏ nhắn sau cánh cửa bệnh viện.

"Em tỉnh rồi? Sao lại chạy ra ngoài, dép đâu, em có biết chân em đã sưng phồng đến mức nào rồi không?" Điền Mặc Ngũ gấp gáp.

"Điền đại thiếu, tôi không phải em ngài." Chung Quốc nhè nhẹ nói.

Lại là dáng vẻ đó, bọn tôi thực sự ghét vẻ bình thản tự mình chịu đựng đó của em, Tuấn Chung Quốc.

"Mọi chuyện chắc đã sáng tỏ hết rồi. Xin lỗi, tôi không cố ý chiếm giữ cơ thể của em ngài."

"Tuấn Chung Quốc, em làm càn đủ chưa? Em thực sự muốn cắt đứt quan hệ với Điền gia? Thân phận của em mọi người đều đã biết hết rồi. Từ lúc em tỉnh dậy và nói mình mất trí nhớ. Chính Quốc đi rồi, anh hai không muốn mất em nữa. Chung Quốc, ngoan."
Điền Mặc Ngũ cẩn thận ôm người nhỏ vào lòng dỗ dành.

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, cậu bật khóc nức nở, Chung Quốc cậu cũng có gia đình rồi, điều mà cậu lúc nào cũng mơ ước khát khao coi như một thứ xa xỉ hiếm thấy.

"Quốc, bọn anh ở đây. Xin lỗi."
Những người đàn ông chật vật đứng dậy với đôi chân cứng đờ vô lực như mất hết cảm giác. Từ từ vươn tay ra trước mắt đứa nhỏ dịu dàng:
"Đến đây."

Cậu chui ra khỏi lồng ngực Điền Mặc Ngũ. Hai mắt lặng lẽ nhìn đôi bàn tay của bọn họ chầm chậm bước tới.
"Tôi là Tuấn Chung Quốc."

"Là người bọn anh yêu."

"Vậy thì tại sao lại bỏ rơi tôi, đêm đó rất lạnh, nhưng trái tim các người còn lạnh hơn."

Nước mắt chảy dài xuống mặn chát, bọn họ thống khổ gấp gáp.
"Xin lỗi, bọn tôi sẽ rời đi, chỉ cần em đừng khóc, xin em, đừng khóc."

Bóng lưng của những người đàn ông xa dần, Chung Quốc vô thức sợ hãi chạy theo, cậu gào giọng khàn đặc về phía cuối hành lang:
"Đừng đi, đừng bỏ em. Làm ơn."

"Tiểu Quốc, em đang bị thương, Quốc."
Điền Mặc Ngũ cau mày, hắn không ngờ đến tình huống này lại có thể xảy ra.

Con người ta thật kì quặc, có được thứ mình muốn rồi thì bắt đầu hờ hững vô tâm. Đến lúc mất đi lại không ngừng tìm kiếm níu kéo. Liệu có thể bắt đầu lại được không?

Từ bây giờ em là Điền Chung Quốc, là nhị thiếu gia nhà họ Điền, là phu nhân của tứ gia tộc, là người không phải ai cũng có thể chạm vào.

Chúng ta, về nhà thôi.

________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net