Chap 19: Nuông chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay đến với hai tên họ Kim đầy sảng khoái, còn Chung Quốc lại bị hành đến mệt lả chẳng muốn làm chuyện gì. Hai mắt cậu díu chặt mơ màng, tai thấp thoáng nghe thấy người họ Đỗ cũng mặc kệ, tay chân mềm nhũn dựa vào lòng Kim Thạc Trấn. Người đàn ông cong môi nhu hòa nhìn bát cháo tổ yến trước mặt.

"Tiểu Quốc, Aaa.."

Bị quấy phá, Chung Quốc khó chịu ưm hửm vài tiếng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn há miệng.

"Lô hàng lần này khá lớn, ngày mai chúng ta trực tiếp bay qua Paris." Kim Thạc Trấn vừa đút cậu ăn vừa nói.

"Được." Kim Tại Hưởng gật đầu, ngón tay thon dài tao nhã cắt phần bít tết nóng hổi cho lên miệng.

Phác Chí Mẫn một bên lắc nhẹ ly rượu vang, chất lỏng chảy xuống cổ họng mang theo hương vị man mát, yết hầu nhô lên ực ực vài tiếng đầy sảng khoái. Nhìn con thỏ mắt nhắm mắt mở ăn cháo, hắn khẽ cười ra một tiếng: Đứa nhỏ thích bám người.

Không gian trong phòng ăn hòa hợp ấm cúng, bên ngoài sảnh chính lại là một trận căng thẳng khó chịu. Dù gì Đỗ gia cũng có tiếng tăm lâu đời, so với ngũ gia tộc đúng là thua kém, nhưng trên thương trường địa vị vô cùng vững chắc, vậy mà đám nam nhân đó lại không nể nang gì, để bọn họ đợi gần một tiếng.

"Cha, chúng ta về nhà được không, khó chịu muốn chết." Đỗ Lan Vy cằn nhằn.

"Đừng làm ồn." Người đàn ông trung niên giữ vững cây gậy chống nhắc nhở, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi thư thái.

Đỗ Vân Hy ngồi bên cạnh bứt rứt không yên, đến khi thân ảnh cao lớn của ba người đàn ông dần xuất hiện, cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm tịch mịch.

"Ông Đỗ, đã để ông chờ lâu." Phác Chí Mẫn khách sáo mở lời.

Người đối diện thong thả đáp lại, giọng nói hạ thấp một phần:
"Không dám, đây là vinh dự của Đỗ gia ta."

"Oh." Hắn cười nhếch nhác, cố ý kéo dài âm thanh giễu cợt.

"Đích thân chủ nhân của Đỗ gia đến đây hẳn là có chuyện không nhỏ."
Kim Tại Hưởng nhàn nhạt. Khuôn mặt anh tuấn đột ngột ngước lên làm thiếu nữ đối diện xao xuyến. Giọng nói trầm ấm mê hoặc lọt vào tai, vệt má ửng hồng nhanh chóng xuất hiện đầy ngượng ngùng, Đỗ Vân Hy cùng Đỗ Lan Vy bẽn lẽn nở nụ cười xấu hổ.

Kim Thạc Trấn từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, hắn nhấp trà, mắt đảo một vòng, nhìn thấy đống đồ ăn vặt trên bàn liền cau mày nhắc nhở:
"An quản gia, bỏ hết mấy thứ này đi."

"Em ấy khóc đó." Nam nhân mái tóc bạch kim đáp. Đứa nhỏ đối với đồ ăn là loại tình cảm nhiều lúc khiến bọn họ phát cáu và ganh tị vô cùng.

Kim Thạc Trấn thấy thế cũng thôi bắt bẻ, ai bảo hắn rước phải một tiểu tổ tông đem về nhà, thực sự là đem cậu sủng đến tận thiên, nuông chiều đến sinh hư mất rồi.

Đỗ Lan Vy không hiểu, nhưng Đỗ Vân Hy chắc chắn biết từ "em" đó đang ám chỉ ai. Nếp váy nhung trắng dưới thắt eo nhăn lại một phần, khuôn mặt xinh đẹp không hề lộ ra điểm căm hận, nhưng đôi mắt đã bán đứng cô ta. Phác Chí Mẫn giả bộ mệt mỏi đứng dậy muốn rời đi, hắn rất giỏi trêu đùa cảm xúc của người khác. Chung Quốc ngoại lệ.
"Trời cũng muộn rồi..."

"Khoan đã." Đỗ Cảnh Giang nhanh chóng lên tiếng.

"Mấy ngày trước, Mân thiếu sai người bắt ép hai đứa nhỏ vào đồn cảnh sát. Đỗ gia ta không dám huênh hoang lên mặt, nhưng người trong nhà chịu thiệt, tất nhiên không thể ngồi yên chịu trận. Hi vọng các ngài cho Đỗ gia ta câu trả lời thỏa đáng."

Trước lời chất vấn gắt gỏng, những người đàn ông vẫn bình thản như không có chuyện gì. Đỗ Cảnh Giang mất kiên nhẫn chống mạnh cây gậy xuống sàn. Phác Chí Mẫn bật cười lớn làm Đỗ Vân Hy cùng Đỗ Lan Vy hoang mang thêm cả chút rùng mình.
"Trước khi đến đây ăn vạ, sao ông không hỏi hai cô con gái cưng của mình đã làm ra chuyện gì."
Hắn liếc mắt sắc lẹm.

Đỗ Lan Vy tái mặt gấp gáp phủ nhận:
"Cha, con không có làm gì hết."
Đỗ Vân Hy nhanh kéo tay em gái lắc đầu ám chỉ: Đừng nói nữa.

"Chị, rõ ràng là cậu ta tự ngã."

"Xoảng." Âm thanh chói tai vang lên, người trong sảnh vội che miệng ngăn tiếng hét, đám người họ Đỗ im bặt không dám nhúc nhích hó hé một câu.

Chén trà trên tay Kim Thạc Trấn bị đập nát tan tành, bàn tay hắn nhỏ xuống vài giọt máu. Đôi mắt phảng phất tia lạnh lẽo sắc bén, bước chân di chuyển đến người đối diện không xa.

"Tôi không cố ý, xin lỗi." Đỗ Lan Vy run rẩy lùi về sau đến nỗi vấp té ngã xuống sàn, nước mắt ầng ậng trào ra. Đôi mắt của Kim Thạc Trấn lúc này rất giống với Mân Doãn Khởi khi đó. Cô ta đột nhiên nhớ lại cảnh Đỗ Vân Hy bị nhấc cổ, mồ hôi tứa ra khiếp đảm bò lết kêu gào:
"Cha, cứu con."

"Lan Vy! Kim đại thiếu, xin ngài tha cho nó một mạng." Đỗ Cảnh Giang bị vệ sĩ cản lại, chỉ có thể bất lực van cầu. Ông ta cứ nghĩ rằng lợi dụng chuyện này có thể thỏa hiệp đổi được một bản liên hôn, Đỗ gia sẽ phất lên như diều gặp gió, vậy mà lại thành ra như vậy. Kim Tại Hưởng nhếch môi nhìn lão:
"Nói cho ông hay, bàn tay của Trịnh Nam Kiêu - nhị thiếu gia nhà họ Trịnh anh ấy còn dám chặt, thì một Đỗ gia nhỏ bé các người chẳng là gì hết, rõ chưa."

"Không, không thể nào." Đỗ Lan Vy nghe thấy cái tên quen thuộc mà trợn tròn mắt kinh hãi, Nam Kiêu bị chặt tay.

Kim Thạc Trấn gằn một tiếng:

"Ngày hôm đó cô gạt chân em ấy, làm em ấy suýt nữa mất mạng, làm em ấy khổ sở đau đớn."

"Vậy thì cưa một bên chân, đồng ý không?"
Lời cuối nói ra, người đàn ông cười một cách quỷ dị. Đỗ Lan Vy sợ đến bạt vía không chịu nổi cú sốc mà ngất đi. Hắn xoay lưng quét mắt một vòng:
"Biết làm gì rồi chứ."

"Vâng, chủ nhân."

***

Tuyết trải khắp cả khu núi hoang sơ, vài tia nắng hiếm hoi xuất hiện trên nền trời thấp. Tiếng chuông em bé ở đầu giường phát ra làm Chung Quốc bừng tỉnh. Cậu mở mắt quay sang, nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh khẽ mỉm cười, ngón tay rụt rè chạm nhẹ lên sống mũi cao đột ngột bị bắt lấy. Chung Quốc ngượng ngùng nói nhỏ:
"Anh dậy rồi."
Kim Thạc Trấn kéo người, không nhịn được hôn lên môi cậu một cái.

"Này, em chưa có đánh... Thạc Trấn, tay anh bị thương."
Nhìn thấy băng gạt quấn trên đầu ngón tay của y, Chung Quốc hoảng loạn cầm nó lên xoa xoa kiểm tra. Người đàn ông bật cười, cậu nhíu mày nhăn nhó: Còn cười được nữa.
"Anh không sao."

Chung Quốc lườm nguýt, thổi thổi thơm thơm lên vết thương lo lắng:
"Đau lắm không?"

"Bảo bối."

"Hửm?" Cậu vẫn kiên trì hành động khiến ai đó ngứa ngáy.

"Anh muốn lăn."

"Lăn gì?" Dấu hỏi chấm ngập tràn trên đầu, Chung Quốc thắc mắc.

"Lăn giường."
Người đàn ông nhếch mép lưu manh đè cậu nằm xuống. Chung Quốc hốt hoảng kêu lên:
"Khoan..a..đừng cắn..ưm"
Cậu bụm miệng vì tiếng rên xấu hổ, hai mắt chớp long lanh xin tha. Cổ áo dần bị kéo trễ xuống, Chung Quốc cười méo mó. Kim Thạc Trấn trườn lên người cậu đáp một tiếng dụ hoặc:

"Anh có đau, nhưng đau ở phía dưới."
Một vệt hồng nhanh chóng nổi trên hai má mềm mịn, cậu nhắm mắt buông xuôi: Chung Quốc, mày xong đời rồi.

***

Khi Chung Quốc mở mắt tỉnh dậy lần hai, cậu ngơ ngác phát hiện ra mình đang ở trên máy bay, Phác Chí Mẫn nói bọn họ sẽ đến Paris. Hơn 12 giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh. Chung Quốc ôm cục cà rốt bông bước xuống, cậu nghịch ngợm ngồi trên vali để cho Kim Tại Hưởng kéo đi, hắn nhếch môi cưng sủng: Thỏ con lười biếng. Đi giữa ba nam nhân quyền lực giàu có lại đẹp trai hút hồn, dàn người xung quanh được dịp ngoái lại bàn tán.
"Đẹp quá. Chưa bao giờ tôi gặp được cậu nhóc nào đẹp như vậy."

"Muốn ôm tiểu bảo bối về nuôi, đầu em ấy tròn quá. Nhất định là thơm mùi sữa."

"Chính là mùi sữa, lúc cậu ấy chạy qua tôi có ngửi được."

Phác Chí Mẫn cau mày, hắn tháo chiếc kính đen mình đang đeo chuyển sang cho cậu, khoác trùm luôn cả tấm áo nhung bao lên người không một khe hở. Ý chính là, cục vàng cục bạc nhà hắn, các người không có cửa chạm đến.

Chung Quốc có chút bất mãn định kêu lên phản đối thì nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, cậu tròn mắt kinh ngạc:
"Hạo Thạc, Nam Tuấn, Doãn Khởi?"

"Có béo lên tí nào chưa?"
Đến nơi tụ họp, hai má bánh bao đã bị véo qua véo lại, Chung Quốc bĩu môi:
"Các anh mới đi có một hôm."
Bọn họ bật cười, Kim Thạc Trấn xoa xoa mái tóc người nhỏ dỗ dành, thấp một tiếng:
"Chúng ta về khách sạn."

***

"Phu nhân. Lục thiếu không có ở đây. Bất cứ ai cũng không được vào trong."

"Lão Trịnh, chắc chắn là bọn nó bỏ trốn. Ông thấy không?"

Nhìn khu biệt thự xa hoa đã khóa chặt cửa chỉ còn vệ sĩ canh gác bên ngoài, người đàn ông trung niên trầm mặc.
"Đợi Hạo Thạc trở về, thằng nhóc Trịnh Dương còn bài xích Nam Kiêu, chuyện này ắt có nguyên do. Chúng ta đi."

---

"Nghe nói Đỗ gia làm ăn phi pháp, công ty sắp phá sản tới nơi rồi."

" Tôi còn nghe được chuyện nhị tiểu thư nhà họ Đỗ tự dưng bị phát điên nữa, thật đáng sợ."
......

Những lời bàn tán xôn xao rỉ vào bên tai đầy cay đắng, Đỗ Vân Hy siết chặt mép váy trắng, đôi môi cắn đến sưng đỏ. Nước mắt trào ra khóe mi lấp lánh nhỏ xuống khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp.

"A." Cả cơ thể chuẩn bị ngã xuống nền đất lạnh lẽo nhanh chóng rơi vào lồng ngực vững chắc. Đôi mắt ướt át phủ hơi nước như mèo nhỏ đáng thương ngước lên, bóng dáng nam nhân ưu tú hiện ra. Cô ta ngại ngùng lùi về sau một bước.

"Tiểu thư, cô không sao chứ."

"Tôi không sao."

"Tôi là Trần Hựu Phong. Hân hạnh."

"Anh, anh là con lai?"

Tiếng cười khẽ vang lên, bàn tay của nam nhân cao lớn với mái tóc vàng chanh đặc trưng chạm nhẹ lên sống mũi thẳng tắp, khóe môi cong cong nhìn thiếu nữ ngơ ngác đáng yêu đứng đối diện. Chiếc áo đắt tiền từ trên người nhanh chóng được cởi bỏ, quàng qua đôi vai gầy mỏng manh của Đỗ Vân Hy. Người đàn ông cất giọng nhu hòa trầm ấm:
"Tôi đưa em về nhà, được không?"
________________________________

Nam phụ lên sàn✌

Tui chỉ muốn nói là mấy bộ fic tui có mấy cái không đúng với đời thực. Các cô có thể bỏ qua để mĩ nữ đỡ hổ thẹn được khum👁

Hầu như fic tui bé nó toàn trong độ tuổi mười tám đôi mươi nên cứ nhỏ nhắn xinh xắn ó, mấy anh công được cái cao lớn hơi mọi ngày về bàn tay cũng như đôi chân :)) Tại hạ chỉ muốn nó phù hợp với câu chuyện thôi, xin cáo lui😶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net