Chap 2: Đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần trôi qua, Chính Quốc sống vô cùng thong thả. Sự thay đổi về cả tính cách, ngoại hình, cử chỉ của cậu khiến người trong Điền gia một phen gợn sóng. Dù sao thì cũng không thể nào ăn chơi hết ngày hết tháng như vậy, Chính Quốc ngỏ ý quay trở lại trường học. Điền cha, Điền mẹ vui mừng gật đầu, con trai của họ có vẻ đã trưởng thành lên không ít.

"Quốc ah, Quốc không học cùng Y Y." Đứa trẻ rưng rưng nước mắt.

"Y Y ngoan, tan học chú sẽ đến đón con."

Đưa Y Y vào lớp an toàn, Chính Quốc lập tức cho xe đến trường. Ngày đầu tiên đi học, cậu hi vọng mình sẽ không phải hứng vài xô nước lạnh hay những miếng cao su trên ghế ngồi.

"Thiếu gia, mời cậu xuống xe."

Chính Quốc gập lại cuốn sách, đã đến nơi rồi, nhanh thật.

"Cảm ơn, anh có thể về trước."

"Vâng, thiếu gia."

Giày Converse chạm lên mặt đất, nắng vàng rọi vào khuôn mặt xinh đẹp để lộ nước da trắng trẻo mịn màng, hàng lông mi chớp nhẹ, mũi cao, môi mọng cong cong đầy ý tứ, tóc mềm mại bồng bềnh trong gió hạ. Nhìn thiếu niên dáng người cân đối khỏe mạnh đang từng bước đến gần mình, nữ sinh tóc ngắn hoảng hốt che miệng. Chính Quốc nhún vai thấp giọng:
"Cho hỏi.."

"Cậu ...cậu... "

"Đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi lớp A7 ở đâu thôi."

Thiếu nữ bị ánh mắt long lanh cùng lời nói ôn nhu kia làm cho mềm xỉu tâm can, ấp a ấp úng:
"Tầng 3, cuối dãy trái. Cậu, cậu là học sinh mới sao?"

"Không, tôi là Điền Chính Quốc, cảm ơn."

Cô nữ sinh che miệng lùi về sau, cậu thì đã bỏ đi từ bao giờ, để lại phía sau một màn kinh hãi: "Điền Chính Quốc, đây là Điền Chính Quốc!"

Nhìn bảng tên lớp trước mặt, cậu thoáng hài lòng, cô gái kia chỉ đúng đường. Chuẩn bị bước vào trong, tay cậu đột ngột bị níu lại, Chính Quốc xoay người khó hiểu.

"Em là học sinh mới?"

Chính Quốc ngây ngốc một hồi, người này, thật quá đẹp trai, nước da bánh mật khỏe mạnh, thân hình cao lớn ưu tú, mắt phượng sắc bén, gò má núm đồng tiền quyến rũ, nhất là bắp tay cùng đôi chân dài thẳng tắp kia. Cậu lắc đầu tỉnh táo, bình tĩnh đáp lại: "Điền Chính Quốc."

Người đối diện lập tức chau mày, đảo quanh một lượt từ trên xuống dưới, âm thanh trầm thấp nam tính phát ra từ cổ họng:
"Vào cùng tôi."

Chính Quốc chép miệng, chân tự động bước theo. Cánh cửa rầm một tiếng, thau bột mì đổ xuống đất, đám người run rẩy:
"Thầy Kim.."

"Ổn định và dọn dẹp."

Trong đầu Chính Quốc nảy ra một chữ "ngầu". Hai tay xoa cằm cảm thán, mắt tìm kiếm chỗ ngồi, chỉ còn cái bàn dãy cuối là trống. Cậu nhấc chân đi thẳng.

"Tiểu mĩ thụ, chỗ đó cưng không nên ngồi."

Một viên phấn chọi thẳng vào mặt, nam sinh lập tức cúi đầu. Kim Nam Tuấn hắng giọng:
"Điền Chính Quốc, mau trở về vị trí của mình."

"Cái gì, cậu ta là Điền Chính Quốc?"

"Không phải chứ, đây, khuôn mặt kia, cậu ta ngụy trang?"
.....

"Im lặng!"

Tập giáo án đập mạnh vào bàn, tiếng xì xào to nhỏ mất dần.

Chính Quốc chuyển tầm mắt lên người trên bục giảng, rất có tiếng nói. Ngồi xuống ghế an toàn, cậu nhăn nhó nhìn những dòng chữ xỉ vả chi chít trên mặt bàn, đến cả một chỗ trống nhỏ cũng không còn. Dưới gầm bàn toàn là rác rưởi, cmn một đống của nợ.

"Chúng ta tiếp tục với chủ đề 10: Home Life."
Âm thanh trầm ổn vang khắp căn phòng rộng lớn.

Tạm thời bỏ qua đống hổ lốn xung quanh mình, cậu mở sách. Chương trình lớp 12, coi như học lại kiến thức cũ, nhớ lâu hơn, cũng là sống lâu hơn, phải, triết lý đúng đắn.

"Bạn học Chính Quốc, đọc và dịch đoạn văn đầu tiên."

"Oh."
Cậu giật mình rồi nhanh chóng đứng dậy.

"Điền Chính Quốc tiêu rồi, cái tiếng anh bập bẹ như con vịt của cậu ta sẽ khiến thầy Kim nổi điên cho coi."

"Đáng đời."

"Ngu ngốc."

Hai tai non mềm vểnh nhẹ, những lời kia cậu nghe thấy hết rồi, vậy để cậu cho bọn họ biết, thế nào là đáng đời.

"Jean spent her first few years...."

Kim Nam Tuấn chỉnh lại gọng kính, Accent của cậu là Anh - Mĩ.

Đám học sinh hoàn toàn bùng nổ, một bên kinh ngạc, một bên sùng bái. Điền Chính Quốc lúc này hoàn toàn khác biệt so với Điền Chính Quốc bọn họ quen biết lúc trước, thật khó tin tưởng và chấp nhận.

"Thầy Kim, em đã đọc và dịch xong."

"Phát âm rất tốt."

Nhoẻn một nụ cười thoáng qua, cậu kéo ghế ngồi xuống, nhìn những khuôn mặt lúc xanh lúc trắng như tắc kè hoa, cậu nhếch môi: Thật tiếc, lúc trước ông đây là giáo viên dạy Tiếng Anh. Hắc hắc...

Chuông reo, thế là kết thúc một tiết học. Cậu ngáp một cái, vươn vai đứng dậy bước ra ngoài vứt hết đống rác rưởi dưới ngăn bàn. Kim Nam Tuấn vẫn còn nán lại, sự khác thường của Điền Chính Quốc khiến hắn có chút mơ hồ, một thằng nhóc ngạo mạn luôn coi khinh người khác, một con vẹt hở hang luộm thuộm lúc nào cũng son với phấn làm ra bao chuyện phiền toái. Bị Trịnh Hạo Thạc bỏ rơi, liền nhanh chóng thay đổi, biến thành người khác rồi?

"Reng..."

"Kim nhị thiếu, đại thiếu gia rất tức giận, ngài mau trở về đi."

"Tôi không thích." Nói xong liền tắt máy.

"Kim tổng, nhị thiếu..."

"Đi làm việc đi."
Giơ tay ra hiệu, người thư kí lập tức thu người rời khỏi. Căn phòng làm việc chỉ còn giấy tờ loạt soạt, lộ ra thân ảnh của nam nhân cường tráng, hai vai rộng vững chắc, tây trang đắt đỏ không một vết nhăn, khuôn mặt tỉ lệ vàng với xương quai xanh mê người, mái tóc nâu tây gọn gàng, mũi cao, lông mày cong nhẹ, hai mắt tinh anh, đặc biệt là đôi môi dày quyến rũ, toát lên phong thái của một người trưởng thành và chững chạc. Kim Thạc Trấn - con trai cả của Kim gia, 20 tuổi đã nhậm chức tổng giám đốc, tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, chỉ mất ba năm để đưa Kim gia lên đến đỉnh cao, thế lực phân bố khắp nơi, hoàn toàn không phải là người dễ động đến.

"Thư mời tiệc từ Điền gia". Người đàn ông nhếch môi, có trò để xem, hẳn là rất náo nhiệt, ha.

Giờ thể dục, Chính Quốc vào phòng thay đồ, và cậu phát hiện đám người kia vẫn chưa bỏ ý định chơi khăm mình. Khóa tủ kĩ càng, cậu bước ra sân tập. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về góc phải, chính là nơi cậu đứng. Xem ra Điền Chính Quốc này rất nổi tiếng, haizzz.

"Lớp A7 bọn mày toàn một lũ trẻ trâu, học hành thì không ra gì, chỉ biết quấy phá giáo viên, tốt nhất là nhận thua đi."

"Trịnh Dương, mày đừng có mà quá đáng. A1 các người vẻ vang lắm sao, một lũ chuyên thích bắt nạt người khác."

Chính Quốc xoa nhẹ mái tóc nâu rẻ, khẽ nở nụ cười khinh bỉ. Một chó một mèo, lắm lông còn thích chê bai nhau, nhưng mà cậu ở địa phận A7, tất nhiên đám gọi là A1 kia sẽ có ác cảm hơn rồi.

"Điền Chính Quốc, ra đây."

Đang ngồi trên thảm cỏ ngậm kẹo mút hóng kịch, còn chưa làm cái gì sai trái, vậy mà vẫn bị lôi vào cái hội người ngu ngốc kia. Cậu đen mặt "Không phải ghét tôi lắm sao, đây là lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?"

"Lớp trưởng, tôi chân yếu tay mềm, không giúp được gì đâu."

"Điền Chính Quốc, cả lớp có mỗi cậu là người trong ngũ gia tộc, cậu không thể để bọn họ xỉ vả chúng ta như vậy được." Nữ sinh tóc đuôi ngựa thì thầm, một mực kéo cậu ra ngoài sân chính.

"Cuối cùng cũng chỉ là muốn lợi dụng thân phận của tôi để ra uy, có gì tốt chứ. "Chính Quốc cằn nhằn.

"Trịnh Dương, anh dâu hụt của mày kìa, quá mức xinh đẹp."

"Bỏ tay khỏi người tao, cậu ta không phải, anh trai tao hủy hôn rồi."

Nuốt ực một cái, cậu nhìn thiếu niên đối diện mình, Trịnh Dương, em trai của Trịnh Hạo Thạc?

"Hahaha. Điền Chính Quốc bất tài vô dụng này, bọn mày gọi cậu ta ra làm gì?"

Một loạt tiếng cười trào phúng vang lên, đám người A7 nghiến răng căm phẫn, kì thực, bọn họ đang hi vọng, vì cậu ở trên lớp, thể hiện năng lực học tập vô cùng tốt, thậm chí là xuất sắc, cho nên... Nhưng mà, trận đấu này liên quan đến vấn đề thể chất và chiến thuật, Điền Chính Quốc liệu có thể lật bài?

"Tôi nói này, các người đã nghe câu 'Đừng bao giờ đánh giá khả năng leo cây của một con cá' chưa?"
Cậu khoanh tay, hai mắt trừng trừng, cậu thù rất dai, cái lũ háo thắng này, thật điên tiết mà.

"Văn vở cái gì chứ, trực tiếp đấu là biết thôi."
Trịnh Dương nhếch mày kiêu ngạo.

"Đấu gì? Nơi này là trường học, các người muốn đấu cái gì?"

"Điền Chính Quốc, cậu mất trí nhớ sao? Mỗi tháng sẽ bốc thăm chọn ra hai lớp thi chạy bền. Thua thì phải đi kì tolet, A7 các người, không chỉ thua A1, tất cả lớp khác, đều chưa thắng nổi một trận."

Nam sinh bên cạnh Trịnh Dương đắc ý lên tiếng. Cậu xoa cằm, chạy bền, lúc trước cậu cũng được coi là một động viên chăm chỉ, nhưng hiện tại chỉ sợ thân thể của Điền Chính Quốc này quá yếu ớt, sẽ không trụ được lâu. Có điều, nếu không ra mặt, lũ nhóc này sẽ luôn ỷ mạnh hiếp yếu. Hơn nữa, cậu không muốn đi cọ tolet.

"Người nảy ra cái ý tưởng thi đấu này là ai?"

"Điền Chính Quốc, cậu thật sự mất trí nhớ?"

"Tôi đâu có phủ nhận."
Chính Quốc nhún vai.

"Tốt, rất tốt, A7 các người chuẩn bị đi."
Cảm thấy mình như bị đùa giỡn, Trịnh Dương vỗ tay một cái, đôi mắt giận dữ oán hờn, cho đến khi âm thanh lạnh lùng phía sau vang lên, cậu ta lập tức như mèo cụp đuôi.

"Muốn nói chuyện?"

"Học trưởng!"

Dàn người tự tách về hai bên mở lối cho nam nhân cao lớn. Chính Quốc mờ mờ thấy bóng người mặc đồng phục đẹp mắt đang tiến lại gần mình. Khuôn mặt chỉ có thể diễn tả bằng hai từ yêu nghiệt, màu tóc bạch kim đặc trưng, mũi thẳng, thẳng hơn giới tính của cậu, lông mày gọn gàng kéo qua thái dương, đôi mắt dài vừa ý, góc nghiêng từ trán đến cằm quá hoàn hảo, nét đẹp vừa nam tính vừa mềm mại này, đúng là không thể chê vào đâu được.

"Điền Chính Quốc, cậu có ý kiến với Kim Tại Hưởng tôi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net