Chap 20: Bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00:00, mảnh đất ngoại ô tại Paris.

"Jack, cho người lên lấy hàng."
"Rõ."
Một dàn người mặc full vest đen nhanh chóng bước qua vạch trắng vận chuyển những thùng hàng từ bên đối diện trở về.

"Lục thiếu, có muốn chơi một trò chơi không?"

"Không hứng thú."

"Haha."
Khu nhà hoang hẻo lánh vang lên một tiếng cười quỷ dị. Trần Diệu Sơn nhuộm tóc đỏ rượu ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo thảnh thơi ra hiệu. Một bọc hàng từ phía sau được mang lên, gã cong khóe môi:
"Mở ra đi."

Đôi mắt của sáu người đàn ông trầm xuống như chim ưng sắc bén, thứ đồ màu trắng kia... Kim Nam Tuấn nhàn nhạt:
"Ma túy, bọn này không buôn, cũng không vận chuyển, và cũng chẳng bao giờ muốn dính đến."

"Oh, hóa ra các vị đây chưa từng sử dụng chất kích thích, chậc, đúng là con người có đạo đức chuẩn mực."

Trước lời mỉa mai, Trịnh Hạo Thạc chép miệng ngáp một cái đáp lại giễu cợt:
"Làm ăn với đống cát này, bọn tao không rảnh."

"Mày..." Người đứng bên cạnh gã phẫn nộ kêu lên.

"Jack, lui xuống."
Gã xoa xoa cằm, đôi mắt của con lai đặc trưng và quyến rũ nhìn thẳng vào đối phương:
"Nếu đống cát này có thể khiến các vị đây trở thành trùm khu vực Đông Nam Á thì sao?"
Gã không tin. Với điều kiện béo bở này, sáu con ngươi kia nhất định sẽ không bỏ qua. Cái nhìn mong chờ của Trần Diệu Sơn làm cho Mân Doãn Khởi có chút buồn cười. Chỉ dựa vào cái thứ thuốc dởm đó mà đặt điều kiện với bọn hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Hai chữ vỏn vẹn truyền vào không khí:
"Nhàm chán."
Phác Chí Mẫn nhếch mép nhìn người vừa lên tiếng: Quả nhiên, Mân Doãn Khởi vẫn kiệm lời như trước.

Kim Thạc Trấn nhìn đồng hồ trên tay, im lặng xem kịch đủ rồi, phải trở về với tiểu bảo bối thôi. Hắn đứng dậy xoay nhẫn rồng ám chỉ, từ từ hạ thấp giọng:

"Chúng ta đi."

Nhìn đám người kiêu ngạo lên xe rời khỏi khu vực cấm, Trần Diệu Sơn đứng đằng sau hừ lạnh căm phẫn: Đáng chết.

"Mau chóng tìm cơ hội, đây là Paris, không phải địa bàn chủ, tao không tin không xử lý được mấy tên đó."
"Em biết rồi, lão đại."

***

Về đến khu khách sạn đã bao trọn, Kim Tại Hưởng là người đầu
tiên đi vào, những người còn lại cũng dần đông đủ. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của con thỏ nhỏ ngủ gục trên ghế ngoài phòng tiếp tân, bọn hắn cau mày. Vệ sĩ chột dạ lập tức báo cáo:
"Lục thiếu, phu nhân nói muốn đợi các ngài, cho nên..."
"Chúng tôi có chuẩn bị bữa tối, cậu ấy ăn rất ít." Người đàn ông bổ sung thêm một câu.

Trịnh Hạo Thạc thiếu kiên nhẫn bước lên ôm người. Có điều, hắn đã quên mất mình vừa đi từ bên ngoài trở về, bàn tay lạnh lẽo vắt ngang qua eo cậu nhấc lên. Chung Quốc rùng mình khẽ một tiếng: "Lạnh."

Mân Doãn Khởi nhanh chóng dành người, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì cơ địa tay chân lúc nào cũng ấm. Trịnh Hạo Thạc bất mãn hừ một tiếng, nhưng nhìn cậu không còn cau mày khó chịu, tâm can hắn mềm xuống, người đàn ông thở dài: Tiểu tổ tông, hết cách với em.

"Hiếm lắm mới có dịp đến Paris, ngày mai đưa em ấy đi chơi một buổi."
Kim Tại Hưởng vừa vuốt vuốt lọn tóc rối của cậu vừa nói.

"Đúng là nên bù đắp cho em ấy." Kim Nam Tuấn gật gù. Hai hôm nay bọn hắn bận rộn công việc để cậu một mình trong phòng, ấy vậy mà cậu vẫn không đòi hỏi đi đâu hay nhõng nhẽo theo sau, thương quá, bé con của hắn.

"Ưm, các anh về rồi."

Nghe tiếng kêu như mèo nhỏ gãi ngứa vào tim, vẻ mặt của sáu người đàn ông hiện ra nét cưng chiều ôn nhu cực hạn. Chung Quốc dụi dụi mắt ậm ừ:
"Đừng đi đêm nữa được không, em lo."
Mân Doãn Khởi chạm lên chóp mũi người nhỏ ấm giọng:
"Được rồi, không đi nữa, sao không về phòng, còn đợi bọn anh làm gì?"

Cậu lắc đầu, miệng nhỏ bất giác chu lên:
"Lạ giường, em khó ngủ."
Rõ ràng là đã rất buồn ngủ, nhưng nằm trên giường cứ trằn trọc mãi, bọn họ còn về muộn để cậu một mình buồn chán, khó chịu muốn chết.
Nghe ra giọng nói ủy khuất kia, Kim Thạc Trấn bất giác mỉm cười, hôn lên trán cậu một cái dỗ dành:

"Hai ngày nữa chúng ta về nhà, ngoan, mau ngủ đi."

"Em biết rồi." Chung Quốc không nháo nữa, dụi dụi vào lồng ngực của Mân Doãn Khởi nhắm mắt. Hắn cong môi ôm cậu vào thang máy về phòng, trước khi đi đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng:
"Khóa thông tin của Chung Quốc lại, cử người bảo vệ nhiều lên một chút."

Những người còn lại nhìn nhau, qua khung cửa kính trong suốt, ánh đèn từ khắp con phố vẫn chớp nháy sáng rực, tháp Eiffel sừng sững không xa, Paris về đêm thì ra vẫn lộng lẫy và phồn hoa như thế, trong gió tuyết se lạnh.

***

Ngày thứ ba tại Paris.

Bọn họ nói đưa cậu đi chơi. Chung Quốc vừa tỉnh dậy, Mân Doãn Khởi ôm cậu vào phòng vệ sinh trịnh trọng thông báo:
"Mặc ấm một chút, tí nữa đưa em đến khu vui chơi Disney."

Đồ ăn sáng được mang lên, Chung Quốc liền giải quyết thật nhanh chóng rồi lật đật đi thay đồ. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Đi chơi. Đi chơi."

Mân Doãn Khởi phía sau bình tĩnh thưởng thức một ly cà phê đen, không đường nhưng ngọt ngào đến lạ.

***

Hai tiếng sau.

"I want it. One, strawberry."

"Rabbit, yeah, thank you."

"Yahoo, let's get it."

.........

Đứa nhỏ chạy tới chạy lui không biết mệt, đi tới đâu cũng cuỗm một ít rồi cười nhe răng chạy trốn để bọn họ trả tiền. Phác Chí Mẫn dở cười dở khóc, bọn hắn đúng là tự cho mình vào tròng mà, cố chấp một cậu con trai chi không biết.

Nhân vật cosplay bắt đầu xuất hiện như mọi khi, dòng người nhanh chóng đổ dồn về sát hai bên, Kim Nam Tuấn giật giật mi mắt khó hiểu.

"Chung Quốc đâu rồi?" Kim Tại Hưởng hỏi. Rõ ràng là vừa ở đây.

Sáu người đàn ông cùng lúc lên tiếng: "Không ổn."

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

"Đuổi hết người trong này ra, lục tung cả khu vui chơi này cũng phải tìm thấy em ấy cho tôi." Kim Thạc Trấn gầm lớn giận dữ.

***

"Jack, bắt được người rồi chứ." Đầu dây điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc.

"Lão đại, bọn em chưa kịp ra khỏi khu vui chơi."

"Chết tiệt, mày bị ngu à. Mau đem thằng nhóc đó về đây cho tao."
Cuộc gọi kết thúc trong sự giận dữ quát tháo của Trần Diệu Sơn.

Thuốc mê dần hết tác dụng, Chung Quốc mở mắt tỉnh dậy nhanh chóng phát hiện ra mình bị bắt cóc. Mọi thứ xung quanh tối om, thấp thoáng ánh đèn nhập nhòe cùng vài cái đầu nâu giả treo lủng lẳng. Hình như là nhà ma trong khu vui chơi, không có người đóng giả dọa nạt, có vẻ như nó đã dừng hoạt động. Đám người kia xoay người hướng về phía cậu, Chung Quốc lập tức nhắm mắt trở về bộ dạng như cũ. Hai tay bị trói chặt, cậu phải bình tĩnh, phải tin những người đàn ông kia. Bọn họ nhất định sẽ đến cứu cậu.

"Trời sắp tối rồi, đại ca, lỡ may bọn họ tìm đến khu này thì sao."

"Câm miệng. Kéo thằng đó lên đi theo tao."

"Khoan, bịt miệng nó lại nữa."

Cằm nhỏ bị bóp chặt rồi kéo căng cơ miệng, chiếc vải trắng nhét sâu vào cuống họng khiến cậu khó chịu muốn nôn ọe, may mắn là kìm lại được.

Ra bên ngoài, trời lúc này đã sẩm tối, bầu trời xám xịt hạ thấp như muốn sập xuống. Gã đàn ông tên Jack chần chừ nhìn con đường phía trước.

"Lão đại, không đi nữa sao?"
Một tên đàn em hỏi nhỏ. Gã liền trừng mắt cảnh cáo:
"Không muốn chết thì ngậm mồm vào."
Loáng thoáng nghe tiếng gọi, gã lập tức cùng đàn em lùi về sau bức tường chắn. Bước chân của nam nhân dần di chuyển đến khu vực cấm, Chung Quốc lập tức mở mắt giãy giụa phản kháng để tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý. Gã đàn ông bên cạnh cau có giữ cậu lại, Chung Quốc dùng hết tất thảy sức lực nhưng không đủ, bọn chúng nhanh chóng lôi cậu về con đường phía sau. Lúc Trịnh Hạo Thạc đến nơi đã không còn một bóng người, hắn nghi hoặc định bụng bước tiếp thì vệ sĩ đến báo cáo:
"Trịnh thiếu, mũ thỏ của thiếu phu nhân đánh rơi trước khu C."

"Chúng ta đến đó."

Xác nhận người đã đi hết, kẻ tên Jack bỏ tay khỏi người cậu, còn không quên mỉa mai:
"Xem kìa, con thỏ thật lại bị bỏ rơi."
Chung Quốc muốn phản pháo nhưng miệng bị vải trắng nhét vào, cậu chỉ có thể ôm hận trừng mắt căm phẫn.

Gã nhếch mép đắc ý:
"Thật ngu ngốc. Mày nghĩ bọn họ sẽ yêu thương mày đến cuối đời ư."

"Mấy tên đó lại còn cùng yêu một người như mày, kinh tởm."

Máu nóng dồn đến tận não, Chung Quốc dùng đầu mình đập vào đầu gã, giẫm lên chân tên đàn em bên cạnh rồi lập tức bỏ chạy.

"Nhanh, bắt thằng nhóc đó lại. Chết tiệt." Gã Jack xoa trán chửi rủa.

Tay bị trói đến hằn vết bầm tím đau nhói, Chung Quốc vẫn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước với hi vọng gặp được những người đàn ông kia. Một tên nóng nảy rút súng bắn vào bên chân phải của cậu, Chung Quốc khuỵu xuống đau đớn. Hắn ngạo mạn kéo lê cậu trở về, nhưng lại ngu ngốc không biết rằng tiếng súng nổ đã đánh động tất cả người ở trong khu vực này. Jack trừng mắt sáng quắc, gã đạp tên đó ngã lăn ra mặt đất rít một tiếng: Khốn kiếp.

Nhân lúc bọn chúng không để ý, Chung Quốc nhịn đau lần nữa đứng dậy bỏ chạy với một bên chân máu chảy ròng ròng. Mân Doãn Khởi xuất hiện đầu tiên, hắn nhìn thân ảnh chật vật đang đi về phía mình vội vàng chạy đến. Chung Quốc vươn tay để hắn ôm lấy, kẻ đằng sau lại hung hăng giơ súng bắn thẳng vào lưng cậu một phát.

"Cmn, chúng mày tới số rồi." Hắn đen mặt quát tháo, bàn tay bóp chặt nổi đầy gân xanh giận dữ.

Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc vừa tới nơi, Mân Doãn Khởi đã đưa cậu sang cho bọn hắn căn dặn:
"Đưa em ấy đi gắp đạn cầm máu. Khu này để tao."
Nhìn vệt máu tươi trải dài một đoạn đường, bọn họ cau mày, nhanh chóng mang Chung Quốc ly khai.

Phác Chí Mẫn gặp Kim Nam Tuấn trên đường, y cùng hai người kia về trước đưa cậu đến bệnh viện. Kim Thạc Trấn lãnh đạm xuất hiện, hắn bước lên cùng Mân Doãn Khởi - kẻ có thể hình dung bằng hai từ: Phát điên, Mân Doãn Khởi hắn đang phát điên.

"Giết, một người cũng không bỏ sót."

Phác Chí Mẫn không mấy kinh ngạc với bộ dạng của Mân Doãn Khởi, chỉ là hắn nhận ra gã đàn ông có vết sẹo dài trên mặt kia: "Đàn em của Trần Diệu Sơn."

_________________________________

Wattpad lỗi nên giờ tui mới up được.

Bộ "Tìm em trong bóng hoàng hôn" có vẻ như phải đợi bộ phản diện này end tui mới tập trung ra được. Các cô cứ bình tĩnh, tui sẽ lấp hố, mà khi nào lấp chưa rõ lắm hí🤪

@gooiikookoo chị gửi ảnh ( gửi cả hai cho chắc 😂)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net