Chap 21: Dục vọng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân sau khu vui chơi nổi tiếng bỗng chốc trở thành chiến trường ngập mùi chết chóc, vết máu loang lổ trên mặt tuyết dày ám mùi tanh nồng đến khó thở. Tất cả kẻ hại Chung Quốc đều bị cắt đứt cổ, chỉ có gã đàn ông tên Jack được sống sót nhờ Phác Chí Mẫn:
"Đủ rồi, tên đó là tay sai đắc lực của Trần Diệu Sơn, giữ hắn lại sẽ có lợi."

Khẩu súng trên tay Mân Doãn Khởi từ từ hạ xuống, hắn nhìn người vừa lên tiếng một cách chán ghét.

"Không cần nhắc nhở tao bằng ánh mắt đó đâu. Phác Chí Mẫn này tự biết chừng mực."

Kim Thạc Trấn nhíu mày:
"Thay vì ở đây đấu khẩu, chúng mày nên dọn dẹp đống rác bẩn thỉu đó."
Hắn đảo mắt về đống thi thể dưới đất, lãnh đạm rời đi. Chung Quốc còn đang đợi hắn.

Bệnh viện Châu âu Georges Pompidou.

"Chúng tôi đã gắp đạn ra, vết thương không sâu, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Kim Nam Tuấn mất kiên nhẫn làu bàu.

"Nhưng mà sẽ để lại sẹo..." Vị bác sĩ trưởng ấp úng.

"Chết tiệt." Nếu không có sự can ngăn của Hạo Thạc, Kim Nam Tuấn nhất định sẽ lôi cổ ông ta lên sau một tiếng chửi thề.

"Em ấy sẽ sớm tỉnh lại chứ." Kim Tại Hưởng đứng một bên hỏi.

"Sẽ. Tôi xin phép." Người đàn ông trung niên rời đi.

Tại Hưởng nhìn vào trong căn phòng bệnh qua khung cửa kính trong suốt. Chung Quốc nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt không một chút sức sống, xung quanh đều đều âm thanh của máy móc, hắn thở dài: Có lẽ bọn hắn không nên đưa cậu đến thành phố này.

Khi mọi thứ đập vào mắt bằng màu trắng tinh khiết của trần nhà và chóp mũi vươn mùi thuốc ngai ngái, Chung Quốc chắc mẩm rằng cậu đang ở bệnh viện. Khó khăn xoay người và vươn tay chạm đến mái tóc của người đàn ông nằm gục bên cạnh giường, cậu mỉm cười nhẹ: Hóa ra anh vẫn ở đây. Chung Quốc thủ thỉ vài tiếng, cũng không hề phát hiện ra người kia đã thức giấc. Đến khi giọng nói quen thuộc vang lên, hai tai cậu từ màu trắng nhuộm sang đỏ.

"Tóc anh sắp thành tổ quạ rồi, bảo bối."

"Em... Em không cố ý."

Kim Tại Hưởng bật cười, da đứa nhỏ này thật mỏng. Từ từ đỡ cậu dậy ôm vào lòng, anh dịu dàng một tiếng:
"Không sao nữa rồi."
"Em biết."
Chung Quốc tựa đầu trên vai y mỉm cười mãn nguyện: Kiếp này có thể ở bên bọn họ, cậu đã không còn gì để nuối tiếc.

***

Ngày trở về nước, đám nhà báo phóng viên từ đâu chui ra cản đường, Kim Thạc Trấn ôm Chung Quốc đang ngủ say lùi về sau để cho mấy người kia bước lên giải quyết, đôi mày hắn sớm đã chau lại. Kim Thạc Trấn rất ít khi biểu lộ cơn tức giận, nhưng hôm nay thì chưa chắc. Một tuần ở Paris dưỡng bệnh mà vết thương của Chung Quốc hiện tại mới chỉ ăn chút da non, chân cũng không cử động mạnh được. Hắn lo lắng xoa lưng đứa nhỏ vừa mới thiếp đi sau khi dùng thuốc giảm đau. Từ sau đợt nhiễm lạnh, thể chất của cậu yếu đi rất nhiều. Dàn vệ sĩ áo đen nhanh chóng xuất hiện dọn đường, đôi mày nam nhân mới từ từ giãn ra.

Về đến biệt thự, trời đã xế chiều, An quản gia nhìn thấy bọn họ từ trên xe bước xuống vội vã đi pha trà. Chung Quốc vẫn ngủ yên trong lòng Kim Thạc Trấn, thỉnh thoảng quơ tay quơ chân một cách sinh động.

"Hạo Thạc, mày nên về Trịnh gia xử lí chuyện của Trịnh Nam Kiêu."
Phác Chí Mẫn ngả người về sau sofa lè nhè như kẻ đang say.

"Đã biết." Người được nhắc đến đơn giản đáp lại một câu.

"Anh, Đỗ gia thoát rồi. Có kẻ thuê luật sư kháng cáo giúp đỡ bọn họ." Kim Tại Hưởng từ cửa ngoài đi vào, điện thoại trên tay đã tắt. Y hướng mắt về nam nhân ngồi trên ghế chính.

"Vậy sao?" Kim Thạc Trấn thản giọng trả lời, khóe mắt ẩn vài tia hứng thú.

Chung Quốc lúc này đột ngột tỉnh dậy, cơn ngái ngủ vẫn làm cậu lăn lộn một vòng trong lòng người nọ. Quần áo xộc xệch bung luôn cả cúc để lộ mảng da thịt nõn nà trắng sáng, miệng nhỏ chúm chím bất giác ưm hưm như mèo con nũng nịu. Một màn này lọt vào trong mắt sáu con người kia kích thích đến lạ, cổ họng bọn hắn cùng lúc khô khan nuốt ực một tiếng.

"Đừng nháo." Kim Thạc Trấn nhíu mày chấn chỉnh, cậu chưa khỏe hẳn, chuyện kia tạm gác lại, sau này còn nhiều thời gian, không vội.

"Tiểu Quốc, dậy đi, em ngủ nhiều quá tối sẽ không ngủ được." Mân Doãn Khởi nhẹ giọng nhắc nhở.

Chung Quốc gật gù mở mắt nhìn xung quanh.

"Hừm, máy bay, không phải, về nhà rồi. Aaa, bác An, con về rồi, con muốn nướng gà với bác."
Cậu nhảy lên theo thói quen rồi đi vào bếp, có trời mới biết cậu nhớ An quản gia thế nào, lúc bọn họ đi làm, nếu không có ông, Chung Quốc sợ rằng đầu mình sớm đã mọc mầm từ bao giờ. Có điều, khi bước đến bước thứ ba, cậu khựng lại, mặt nhăn nhó thống khổ làm bọn họ sửng sốt. Chung Quốc vươn tay để Thạc Trấn bế trở về ngồi lại trên sofa.

"Chân đau." Cậu mếu máo vừa hài vừa thương.

"Anh biết, còn không phải do em nghịch ngợm." Kim Thạc Trấn vuốt ve mái tóc đứa nhỏ dỗ dành.

Chung Quốc uể oải nằm xuống sofa, cậu muốn đi làm, muốn độc lập, cậu không muốn trở thành gánh nặng gây phiền phức cho bọn họ. Chuyện ở Paris đã chứng thực tất cả. Đáng tiếc, một câu của Kim Nam Tuấn đã đánh gãy tất cả suy nghĩ kia.

"Đợi đông qua thì cho em ra bên ngoài."

"Không muốn, em khỏe rồi."

"Không bao biện, mau tắm rửa rồi ăn cơm." Trịnh Hạo Thạc nghiêm giọng.

"Đáng ghét, các anh là đồ đáng ghét."

"An quản gia, tí nữa mở phim "Gia đình là số một" cho em ấy xem."
Phác Chí Mẫn bỏ lên lầu với cái nhếch môi sung sướng.

Kết quả, tối hôm đó, tất cả người trong khu biệt thự từ người giúp việc đến vệ sĩ, không sót một ai đều phải ngồi xem "Gia đình là số một" cùng với Chung Quốc...

Phác Chí Mẫn, mày ngứa đòn!!!

******

Seoul vào xuân dịu dàng và êm đềm, mọi thứ dần dần trở về theo quỹ đạo ban đầu. Buổi sáng có một cuộc họp quan trọng, ba anh em họ Kim rời đi nhanh chóng. Phác Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đến hội từ thiện, hôm nay cậu theo chân Mân Doãn Khởi.

Dọc đường nhìn theo tấm áp phích quảng cáo, Chung Quốc thoáng kinh ngạc: Đỗ Vân Hy.
"Diễn viên mới nổi."
Mân Doãn Khởi vừa gõ máy vừa trả lời. Cậu ậm ừ, cũng phải, cô ta là nữ chính. Xuống xe, bàn tay đầy gân gai góc to lớn của nam nhân nhanh chóng bao trùm lên từng khớp tay của Chung Quốc, dáng vẻ hắn bình thản kéo cậu đi vào công ty. Chung Quốc bước theo sau khẽ mỉm cười rồi lại thì thầm: Đồ ngoài lạnh trong nóng.

"Mân tổng."

"Đi làm việc đi."

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đột ngột ép sát cậu vào một góc, giọng nói trầm ấm phả vào bên tai dụ hoặc:
"Dung túng em nhất nhà, bây giờ lại đi nói xấu sau lưng tôi. Em muốn đền bù thế nào."

"Em..."
Biết cậu muốn chạy trốn, Mân Doãn Khởi liền chống cả hai tay về hai phía, ép cậu mặt đối mặt, mắt đôi mắt nhìn hắn. Khoảng cách giữa bọn họ lúc này rất gần, hương bạc hà mát lạnh từ người đàn ông đang lan tỏa dần khắp chóp mũi nhỏ của Chung Quốc. Cậu chớp chớp lông mi, nhón chân từ từ hôn nhẹ lên môi hắn.
"Được chưa? Ưm.."

Mân Doãn Khởi xấu xa kéo cậu trở về để hai khuôn miệng tiếp tục quấn quýt. Bờ môi mọng nước của cậu nhanh chóng bị hôn đến sưng đỏ, chiếc lưỡi xệu xạo đùa bỡn hút hết chất ngọt rồi kết thúc bằng sợi chỉ bạc. Sau nụ hôn sâu, Chung Quốc thở hổn hển dựa vào lồng ngực hắn, quần áo cũng xộc xệch từ bao giờ. Thang máy mở ra, nhân viên thuộc bộ phận hậu cần hoảng hốt khi nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông quyền lực:
"Mân, Mân tổng."

Chung Quốc chết sững, Mân Doãn Khởi lại bình thản nhấn số, lúc nãy hắn bấm lộn, đáng nhẽ phải là 9, không ngờ mắt quáng nhấn thành 6. Cửa thang máy lần nữa đóng lại, cậu hậm hực: Tại anh đó.

"Tí nữa em than cũng không muộn đâu, vật nhỏ." Người đàn ông cong môi, đôi mắt ánh lên tia dục vọng chiếm hữu làm Chung Quốc hoảng hồn khiếp vía: Lẽ nào cậu sắp bị hắn đem đi nhai nuốt.

***

Tầng 9 tập đoàn Mân gia.

"Ưm.. Em chịu không nổi..to quá.."

"Sớm biết em mê người như này, đáng nhẽ tôi nên sở hữu em đầu tiên, vật nhỏ."

"Aa..ha...sâu chết mất..Doãn Khởi, từ từ, hỏng, sẽ hỏng mất.."

Từ lúc bước vào nơi làm việc riêng, Mân Doãn Khởi đã nhanh chóng tháo cà vạt ném áo vest xuống đất. Một tay hắn chốt cửa khởi động chế độ bảo mật để chắc rằng không có kẻ nào xâm nhập trái phép, một tay còn lại mân mê xuống thắt lưng của cậu dứt khoát kéo ra. Chung Quốc đỏ mặt bám lấy nam nhân, trên người cậu hiện tại chỉ còn sơ mi trắng mỏng manh cùng chiếc quần lót ướt đẫm dịch nhờn. Mân Doãn Khởi nhếch môi quắp cậu lên từ từ đi vào căn phòng riêng của hắn, vừa đi vừa hôn lên môi cậu một cách mạnh bạo.

Chiếc áo của người nọ từ từ được cởi ra, còn áo của cậu lại bị xé tơi bời không thương tiếc, Chung Quốc trừng mắt phản đối. Rơi vào tầm nhìn của Mân Doãn Khởi lại biến thành sự khêu gợi kích thích, hắn đặt cậu nằm xuống giường, trườn lên dái tai phả ra hơi thở nam tính:
"Sẵn sàng chưa, bé con."

"Doãn Khởi, nhẹ chút, làm ơn." Chung Quốc ôm lấy bả vai trần trụi của hắn nhỏ giọng. Người đàn ông khựng lại, xoa xoa bờ môi bị sưng lên của cậu, có vẻ khi nãy hắn đã quá mạnh bạo. Ngón tay bắt đầu giảm lực dịu dàng mơn trớn da thịt non mềm, Chung Quốc nhắm nghiền đôi mắt phủ sương mỏng dục vọng rồi bật tiếng rên rỉ, hành động của hắn với cậu là câu trả lời an tâm nhất. Người đàn ông cưng chiều hôn phớt lên trán:
"Tôi sẽ đưa em đến Hongkong bằng chiếc lưỡi này, vật nhỏ."

Mân Doãn Khởi không nói dối, chiếc lưỡi của hắn đang đưa cậu tới vùng đất của khoái cảm, khiến cậu ngập ngụa trong dục vọng và chìm đắm đến mê muội. Từ hõm cổ đi xuống vùng bụng phẳng lì, hắn mút mát, nhai nuốt để lại dấu hôn dày đặc. Kéo chiếc quần lót màu trắng sữa vứt sang một bên, người đàn ông cười thấp khi nhìn thấy người bạn nhỏ đáng yêu đã cương cứng từ bao giờ và rỉ dịch bạch ngọt ngào.
_________________________________

[Cut] H part 2 ở chap sau 🔞

Thật ra


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net