Chap 22: Hợp đồng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc cong người khi dương vật nhỏ nhắn được bao trọn bởi khuôn miệng ấm nóng. Hắn dùng chiếc lưỡi đùa bỡn liếm dọc phân thân hồng nhạt đáng yêu của cậu, chạm đến đỉnh quy đầu, Chung Quốc không nhịn được mà thở dốc từng đợt:
"Sướng..h..ha..ưm. Doãn Khởi."
Ngón chân Chung Quốc co lại, cậu bám lấy ga giường rên rỉ liên hồi.

"Em ra..aa..hưm.." Chất dịch đặc bắn thẳng vào trong khoang miệng của Mân Doãn Khởi. Hắn liếm môi, gẩy gẩy lên dương vật mềm oặt của cậu sau cao trào, trầm mặc một tiếng:
"Vật nhỏ, tôi đột nhiên muốn nhốt em vào lồng. Vì em là tội phạm, của riêng tôi."

"Doãn Khởi.." Cậu đỏ mặt.

"Giờ thì đến bữa chính nào."
Người đàn ông cười dụ hoặc tàn ác đẩy hai chân cậu dang ra thật rộng, Chung Quốc bất ngờ ô a vài tiếng sau đó lại nức nở không thôi. Ngón tay thô ráp của hắn chạm đến hậu huyệt đỏ mềm, từ ngoài vách thành rồi dần dần xâm nhập. Lỗ nhỏ theo phản xạ co bóp chặt chẽ, cậu oằn người rên rỉ:
"Không được, đầy quá.. Em đau.."

"Ngoan, tôi không muốn em bị thương."
Mân Doãn Khởi tiếp tục đẩy thêm một ngón tay vào trong. Nước nhờn chảy ra cùng khoảng trống khép mở vừa đủ, hắn mới bắt đầu lôi vật khủng bố từ phía dưới lên. Quy đầu mập mạp chen vào lỗ nhỏ, một phát đâm thẳng lút cán, chiều dài của dương vật cứ thế đi sâu vào hậu huyệt. Cả hai cùng thở dốc một tiếng. Chung Quốc cắn răng cào cấu trên lưng người đàn ông, đau quá, của hắn sao lại to như vậy.
"Đừng sợ." Hắn vuốt ve mí mắt người nhỏ trấn an, trái tim cậu mềm nhũn, cơ thể bất giác buông lỏng xuống.

"Doãn Khởi, em muốn." Người đàn ông cong môi, xem ra thời gian để cậu tiếp nhận không quá dài. Bắt đầu với vài cú nhấp định hình, nghe tiếng cậu rên nhẹ, Mân Doãn Khởi mừng rỡ ra trận xuất kích. Dương vật dày và to luân động liên hồi với những cái mút mát từ vách huyệt mềm ẩm. Lỗ nhỏ của cậu tham lam hút trọn lấy thằng nhóc của hắn, cắn mút đến chặt chẽ không buông.

"A..ư...ưm..ưm..sâu, anh ơi sâu quá.."

"Thích không? Sướng không bé cưng?" Mỗi một câu hắn lại được đà thúc mạnh hơn nữa. Bàn tay nhào nặn hai cánh mông đầy đặn đàn hồi, tiếng thở khò khè vang bên tai cùng âm thanh rên rỉ lan khắp căn phòng ám mùi dục vọng.
"Sướng...dương vật đâm rất sướng..aa.."

Bị chạm đến điểm nhạy cảm, Chung Quốc vừa rên rỉ vừa nức nở:
"Sao lại to ra nữa, hức, có phải dài hơn không."

Người đàn ông bật cười, tàn nhẫn xoay người cậu lại làm dương vật chèn ép lộn một vòng đến căng đầy.
"Chống tay lên giường đi."

"Ưm, em chống..tê quá...sẽ sảng mất.."
Tư thế doggy khiến cho người kia được nước bắt nạt Chung Quốc. Những cú thúc sâu và nóng đến điếng người, cậu tủi thân kêu khóc:
"Phê lắm rồi.. Anh ơi, nhẹ lại.. Hic..ha...ưm, sướng, nhanh chút."

Mân Doãn Khởi dở khóc dở cười lật cậu lại. Hắn hôn lên môi nhỏ chao đảo lưỡi và dịch vị, bên dưới vẫn ra vào liên hồi như pít tông không ngừng nghỉ.

"Baby thật hư, mau gọi ông xã."

"Ưm.. Ông xã, em sắp..chậm lại.. Ưm..ha..ha, sao càng đau lại càng sướng vậy chứ."

Người đàn ông nhếch mép lưu manh, hắn thở dốc dùng thêm lực, cảm tưởng dương vật đã chạm đến nơi nào cũng không rõ. Chung Quốc dàn dụa nước mắt, chim nhỏ lần nữa cao trào bắn ra, nhưng chỉ toàn là nước nhờn trong suốt, cậu gồng mình rên rỉ:
"Doãn Khởi, sẽ hỏng. Em chết mất."

"Ông xã, anh bắn. Cho em, cho em tinh dịch."

Hai tiếng ông xã kích thích mạch não Mân Doãn Khởi, hắn gầm lớn trước sự co bóp dữ dội của lỗ nhỏ rồi phóng thích. Nơi giao hợp chảy mật dịch đặc sệt nhiều đến nỗi tràn xuống bắp đùi non của Chung Quốc. Lúc này cậu đã rơi vào cơn mê man, trước khi hai mắt khép lại, bên tai vẫn văng vẳng giọng nói chiếm hữu cục bộ.

"Nếu em chết, cũng chỉ có thể chết trong dục vọng của tôi."
Người đàn ông này vẫn bá đạo như thế.

***

Kết thúc cuộc khảo sát công ty trong vòng hai tiếng đồng hồ, Mân Doãn Khởi nhanh chóng đi về phòng. Gần trưa rồi, cậu có lẽ đã tỉnh dậy.

"Mân tổng, khoan đã."

Nghe thấy tiếng gọi, hắn dừng bước, lặng lẽ xoay lưng, đôi mắt ẩn vài tia nhẫn nại. Một nam một nữ xuất hiện tại giữa khu sảnh, trong tay mang theo một tập hồ sơ khiến ai nấy tò mò dõi theo.

"Mân tổng, tôi là Trần Hựu Phong, hân hạnh được gặp ngài."
Bàn tay của người đàn ông giơ ra giữa không trung.

Mân Doãn Khởi đảo mắt một vòng nhìn người trước mặt rồi lại liếc sang cô gái bên cạnh.

"Mân, Mân tổng, chào anh." Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Đỗ Vân Hy vang lên. Từ chuyện đợt trước, cô ta vẫn còn chút kiêng dè. Nhưng hiện tại cô ta là minh tinh, có rất nhiều người ở đây, cô ta tin hắn sẽ không tính toán chuyện cũ.

Mân Doãn Khởi vẫn im lặng. Bàn tay của Trần Hựu Phong bối rối rút về, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lịch sự nói:
"Cô đây là Đỗ Vân Hy, Tưởng Đới chúng tôi muốn hợp tác với ngài về chuyện lựa chọn người đại diện cho dòng nước hoa sắp mở bán VT Cosmetics."

"Oh." Nam nhân kia chỉ kêu lên một tiếng làm anh ta tối sầm mặt mũi. Tốn công tốn sức ngỏ lời trước mà chỉ nhận lại một chữ không hơn không kém, Mân Doãn Khởi khinh thường anh ta? Biết Trần Hựu Phong đang nổi nóng, Đỗ Vân Hy vội vàng ứng cứu:
"Mân tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức để quảng bá sản phẩm đến công chúng."

"Tôi có đồng ý cho cô làm người đại diện?"
Lời của nam nhân phát ra khiến cho Đỗ Vân Hy nhanh chóng trở thành trò cười, nhân viên xung quanh không nhịn được che miệng khúc khích vài tiếng.

Mân Doãn Khởi một chút cũng không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng ủy khuất kia của Đỗ Vân Hy. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, quay sang thư kí bên cạnh nhàn nhạt:
"Pha cho tôi một ly sữa nóng."

Người trong sảnh kinh ngạc, Mân tổng trước giờ không đụng đến sữa, hắn chỉ uống cà phê, mà phải là cà phê đen nguyên chất không đường. Câu trả lời đã rất nhanh chóng được giải đáp.

Chung Quốc tỉnh dậy không thấy người kia đâu, cậu khập khiễng ra khỏi phòng với cái eo nhức mỏi, miệng không ngừng chửi thề: Tên lưu manh, một buổi sáng của cậu hic..đói quá. Chung Quốc bước xuống sảnh lớn kêu than, cậu đói đến mờ mắt rồi, canteen ở đâu chứ. Đến khi phát hiện ra nhiều người đang tập trung ở nơi này, cậu khựng lại, chôn chân đứng sững không dám nhúc nhích.

"Thiếu phu nhân." Vài người tinh ý nhanh chóng cúi đầu chào Chung Quốc.

Cậu gãi đầu gượng gạo cười.
"Không cần làm vậy đâu."

Khóe môi Mân Doãn Khởi nhếch lên, biểu hiện của mấy người đó làm hắn rất hài lòng.

"Thư kí Trương, tăng lương cho bọn họ."
Nhân viên trong sảnh mở lớn đồng tử kinh ngạc, ai nấy nhìn Chung Quốc như viên ngọc quý nâng niu đến tận thiên. Cậu giật giật mi mắt đi tìm người cầu cứu.

Mân Doãn Khởi đứng từ xa, nhìn thấy khẩu hình của cậu cũng thôi trêu chọc, ấm giọng gọi:
"Đến đây."

"Được a~"
Chung Quốc vui vẻ chạy một mạch như tên lửa tới chỗ của hắn. Mân Doãn Khởi hài lòng ôm cậu vào lòng.

"Này.." Chung Quốc trừng mắt, cậu nhờ hắn chứ không phải để hắn ôm cậu giữa đám đông thế này.

"Không nháo." Hắn quát nạt.

Chung Quốc bất lực đứng yên, hai mắt rưng rưng ngấn lệ, vừa rồi hắn mắng cậu có đúng không. Nhìn vẻ mặt ủy khuất của người trong lòng, người đàn ông thở dài nhấc bổng cậu lên. Chung Quốc theo thói quen quắp chân vào hông hắn, tay bám lấy cổ giở trò:
"Không uống sữa."
"Không được."
"Em khóc cho anh coi."
"Được rồi, không uống thì không uống."
Mân Doãn Khởi cuối cùng cũng phải chịu thua cậu xuống nước dỗ dành.
"Chúng ta đi ăn."

Đống "cơm chó" còn chưa tiêu hóa xong thì Mân Doãn Khởi đã trực tiếp ôm cậu chuẩn bị đi vào thang máy. Người phía sau ngỡ ngàng, Đỗ Vân Hy hoảng hốt gấp gáp, cô ta lo miếng bánh của mình bị cướp mất:
"Mân tổng, hợp đồng..."

"Cô không xứng làm người đại diện cho sản phẩm của tôi." Hắn lạnh giọng cắt ngang.

"Anh ức hiếp người quá đáng. Tôi cũng chưa bao giờ đắc tội với anh. Vì cái gì lại sỉ nhục tôi?" Cô ta bật khóc nức nở rồi đột ngột chỉ thẳng tay vào người cậu.

"Điền Chính Quốc, nhất định là cậu. Vì cậu em gái tôi phát điên, Đỗ gia suýt phá sản. Bây giờ cậu cũng muốn tính sổ trên người tôi, chặn đường sống của tôi có đúng không. Tôi cầu xin cậu, tha cho tôi đi làm ơn."
Đỗ Vân Hy quỳ lạy thảm thiết, lọt vào mắt Mân Doãn Khởi lại ngớ ngẩn và nực cười. Hắn định gọi bảo vệ nhưng tay bị cậu giữ lại. Người đàn ông cau mày, cậu chỉ lắc đầu, hắn hừ nhẹ không hài lòng nhưng vẫn là để cậu đứng xuống.

"Tôi biết cô là diễn viên, nhưng không nghĩ cô lại chơi lớn đến vậy."

"Ý cậu là gì?"

"Có camera sẽ có video, nhưng cô có chắc video sẽ được tung lên mạng không vì đây là tập đoàn Mân gia. Cô không cảm thấy mấy hành động nãy giờ của cô rất tốn công vô ích sao?"

Chỉ một câu nhắc nhở, mặt Đỗ Vân Hy nhanh chóng biến sắc. Cô ta đứng dậy cười lạnh một tiếng.
"Phải rồi, tôi yếu thế, làm sao đấu lại thiếu gia nhà họ Điền chứ."

"Nếu cô e dè thân phận của tôi thì đã không kéo tôi vào chuyện này, cũng không ngại hại cháu gái của Điền Mặc Niên - Điền Y Y."

Người đối diện lập tức run rẩy kinh hãi.

Chung Quốc mỉm cười nhạt:
"Đỗ Vân Hy, những chuyện trước kia tôi không tính toán, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ quên đi. Tôi chỉ muốn nói, nếu có gan chơi với nhím thì phải chấp nhận chịu đau từ gai của nó. Chúng ta không phải bạn, cũng chẳng phải kẻ thù, tôi muốn sống tốt, nhưng tôi sẽ không dễ bắt nạt. Có bắt nạt thì cũng chỉ có người đàn ông của tôi được phép. Điền Chính Quốc tôi ghét nhất kẻ đóng vai chính diện nhưng còn đê tiện hơn cả phản diện. Nếu cô thực sự muốn tôi chặn đường sống của cô, vậy thì cô có thể về nhà và đợi một tờ phong sát. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."

"Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể phong sát cô ấy." Nhìn thấy người của mình bị bắt nạt, Trần Hựu Phong giận dữ đi tới quát tháo.

__________________________________

Ngoài mấy cái tên của main, tên nhân vật phụ là tui tự dưng nghĩ ra hoặc là bịa từ Google á, nhiều lúc nó hơi mắc cười tí hihi😎🌝


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net