Chap 23: Phong sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu nghĩ cậu là ai mà có thể phong sát cô ấy." Nhìn thấy người của mình bị bắt nạt, Trần Hựu Phong giận dữ đi tới.

Tâm tình vốn đã không tốt vì sự hiện diện của Đỗ Vân Hy, thêm một câu quát tháo của Trần Hựu Phong, Mân Doãn Khởi triệt để bùng nổ. Đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo tột độ nhìn người trước mặt:
"Là ai ư? Là người có thể bóp chết mày bằng một ngón tay. Dù cho em ấy có giết người, ra mười tờ hay một trăm tờ phong sát cũng không một kẻ nào dám động tới."

"Nực cười, Mân gia so với Trần gia chưa tới mức hơn thua. Trong giới giải trí gia tộc của mày không bằng một con kiến." Trần Hựu Phong cười khinh khỉnh. Nếu không phải vì Đỗ Vân Hy một mực kéo anh ta đến đây giành tài nguyên, anh ta cũng không phải giữ ý kiên nhẫn như vậy làm gì. Khi về nước, người trong tộc lúc nào cũng nhắc nhở anh ta không nên cản đường tứ gia tộc Mân Kim Trịnh Phác. Nhưng Trần Hựu Phong một mình đi lên xây dựng Tưởng Đới, giá trị thương mại vượt xa cả Trần gia. Lí nào lại thua một Mân gia.

"Ha..." Tiếng giễu cợt của người đối diện làm cho Trần Hựu Phong hừ lạnh, một cỗ bất an trong lòng dâng lên mơ hồ rồi rõ ràng đến mức chính anh ta kinh hãi. Ngay cả Chung Quốc bên cạnh cũng nổi da gà lạnh tóc gáy.
"Doãn Khởi, em gọi cho anh hai xử lý. Chúng ta đi."
Cậu biết sự tàn bạo của người đàn ông này. Nhưng cậu không muốn hắn bận tâm vào những kẻ không đáng. Hơn nữa, hào quang nữ chính không kém gì so với nam chính, đến đây được rồi. Lôi lôi kéo kéo, đôi chân người đàn ông vẫn không di chuyển, cậu bặm môi nhìn hắn. Mân Doãn Khởi nhướng mày:
"Em cảm thấy có thể bỏ qua?"

"Anh phải hứa không được dùng bạo lực, cũng không giết người."

"Được." Hắn muốn xem con thỏ này có chủ ý gì.

Chung Quốc dừng hành động, cậu chuyển tầm nhìn quét mắt từ Trần Hựu Phong sang Đỗ Vân Hy. Nét mặt trầm xuống, từng câu chữ xiên xỏ như dao bén:
"Một con kiến có thể giết một con con voi. Đáng tiếc, tôi với anh ấy là sư tử. Mân gia bóp nát Trần gia, Điền gia tôi chính là không cho nó siêu thoát. Anh cảm thấy tôi có thể là ai?"

"Điền gia?" Trần Hựu Phong kinh ngạc.

"Cô gái của anh không giới thiệu tôi cho anh biết à. Vậy được, xin tự giới thiệu, tôi Điền Chính Quốc, hiện đổi tên thành Điền Chung Quốc, sắp 20 tuổi, cha là Điền Mặc Niên, mẹ Đường Hoa, anh trai Điền Mặc Ngũ, chị dâu Đổng Lam, cháu gái Điền Y Y. Hân hạnh."
Một câu trả lời lôi ra hàng tá thế lực, Điền gia không ai dám ngáng đường, nhà họ Đường, họ Đổng. Chính là sư tử hàng thật giá thật.

"Phốc." Mân Doãn Khởi bật cười, kéo eo cậu ôm vào lòng chất vấn:
"Vì cái gì không dám nhận mình là phu nhân tứ gia tộc."
Chung Quốc liếc mắt trái phải thủ thỉ bên tai hắn: Muốn anh nói.

Người đàn ông nhéo mũi người nhỏ cưng chiều:
"Được rồi, chơi đùa đủ rồi."

"Phu nhân tứ gia tộc?"Trần Hựu Phong bàng hoàng.

Đỗ Vân Hy mặt mày sa sẩm. Sự dung túng của Mân Doãn Khởi
với Chung Quốc bất cứ một ai cũng nghĩ tới và mơ ước. Đỗ Vân Hy cũng không ngoại lệ. Cô ta giương mắt đầy căm phẫn và ghen tị nhìn cậu. Dựa vào cái gì, cô ta nỗ lực đến thế, cố gắng khiến bản thân trở nên thật hoàn hảo để sánh ngang cùng bọn họ, nhưng ngay cả một ánh nhìn, bọn họ cũng không một chút bận tâm.

Chung Quốc tất nhiên nhìn thấy sự đối nghịch kia. Cậu mỉm cười nhạt, tình yêu có thể cưỡng cầu sao rằng đôi chút khuyết méo lại lấp đầy trái tim nồng nhiệt của nhau. Có lẽ có những thứ không phải là không thể nắm giữ. Mà thật ra là không có cơ hội để một lần được chạm vào. Cậu nắm lấy bàn tay của người bên cạnh, thật may mắn khi người đó không phải cậu. Tuấn Chung Quốc từ kẻ phản diện sa chân vào lưới tình. Dẫu chẳng phải vai chính, cậu vẫn muốn ở bên cạnh bọn họ, cùng nhau trải qua những ngày mưa lạnh, nắng tan, hoa nở...

Chung Quốc chủ động nắm tay, Mân Doãn Khởi mềm lòng nhanh chóng xử lý những kẻ không biết điều:
"Tứ gia tộc không can thiệp vào giới giải trí, nhưng người phân bố và nắm trùm ngầm thì không thiếu. Hôm nay là tự các người rước họa. Thư kí Trương, loại bỏ."

"Rõ, Mân tổng." Phía sau tất đều gập người đồng thanh đáp.

Trần Hựu Phong đổ mồ hôi hột lo lắng: "Mày muốn làm gì?"
Người kia nửa con mắt cũng không để tâm, trực tiếp ôm vật nhỏ của mình đi vào thang máy. Anh ta bất lực nhìn cửa đóng kín, Đỗ Vân Hy khuỵu xuống đất hoảng loạn lo lắng: Sao lại thế này.

****

Buổi tối trở về biệt thự, Mân Doãn Khởi xuống xe, vệ sĩ liền thông báo: Mân thiếu, người của Trần gia đến. Hắn cười khẩy, có nhanh quá không nhỉ. Nhìn cục bột tròn tròn thơm thơm đang quắp chân bám dính ngủ trên vai mình, môi cong lên đầy ý vị cưng sủng.

"Mân thiếu." Nam nhân vừa xuất hiện, người trong sảnh theo quy tắc lập tức cúi đầu.

Ôm người đi vào trong sảnh, Mân Doãn Khởi nhàn nhạt nhìn "kẻ lạ mặt" đang quỳ gối, liếc sang lão trung niên 70-80 trên sofa, bình thản một tiếng:
"An quản gia, trà nguội rồi, thay một ấm khác đi."

"À...dạ, thiếu gia." An quản gia kinh ngạc nhưng cũng gấp gáp chạy đi thay trà.

Người từ Trần gia mới đến chưa đầy năm phút, bình trà An quản gia vừa mới bưng lên nóng hổi, làm sao lại nguội được. Câu nói của Mân Doãn Khởi làm ai cũng khó hiểu, riêng người trong cuộc thì đã nghiệm ra từ bao giờ.

"Mân thiếu, trà nguội không ngon, nhưng vẫn là trà quý. Lão tiếc công người chọn, mong ngài bỏ qua."
Người lớn tuổi chậm rãi.

Kim Nam Tuấn từ trên lầu đi xuống vừa hay nghe được cuộc trò chuyện. Hắn nhếch môi, Trần gia, có chuyện để xem rồi. Nhưng trước hết vẫn là bước gần đến chỗ Mân Doãn Khởi dò hỏi bảo bối. "Bé con ngủ à?"

Chung Quốc đúng lúc cựa quậy mở mắt:
"Không có, em mới không ham ngủ."

Người đàn ông bật cười, hắn cẩn thận đón cậu từ tay Mân Doãn Khởi, đánh mắt ra hiệu về chuyện nhà họ Trần.
"Giờ cơm tối sắp đến."

"Mười phút." Mân Doãn Khởi lạnh nhạt.

Chung Quốc không ở đây, Mân Doãn Khởi liền trở về dáng vẻ băng lãnh ban đầu, hơi thở ép người đến run rẩy.

"Trần lão gia, trước giờ lời Mân Doãn Khởi tôi nói ra sẽ không bao giờ rút lại. Tất cả điều kiện ông đặt ra để cứu hắn đều vô ích. Ông nên trở về an hưởng tuổi già."

Trần Cố Dư nén lại cơn giận dữ kiên nhẫn thỏa hiệp:
"Hựu Phong mới về nước, nó lỗ mãng không hiểu chuyện là lỗi của lão. Nó quỳ rất đáng, bị đánh cũng rất đáng, chỉ mong Mân thiếu cho nó con đường sống. Lão sớm đã chuẩn bị vé máy bay."

"Không cần. Tôi cũng đâu có giết người." Hắn trêu chọc. Nhìn người mặt tím mắt đen, tay chân ngập vết thương đang quỳ lết dưới đất cảm thấy có chút chướng khí. Hắn đã nói không được đánh mặt. Người đối diện lập tức giải thích.

"Là lão đánh. Mân thiếu, nó vì một cô gái đắc tội với Kim đại thiếu, nay lại gây chuyện với ngài, là do lão không dạy dỗ con cháu đàng hoàng."

"Thì ra Trần lão đây cũng biết cháu đích tôn này đắc tội với tôi " Kim Thạc Trấn nới lỏng cà vạt từ cửa chính bước vào. Những người còn lại cũng xuất hiện đầy đủ. Trịnh Hạo Thạc tốt bụng tiếp một câu.
"Nghe nói Trần Diệu Sơn là con riêng nhà họ Trần."

"Diệu Sơn? Ông nội, đứa con hoang đó không phải đã bị khai trừ khỏi gia tộc rồi sao?" Trần Hựu Phong nghiến răng ken két.

Lão quát mắng: "Câm miệng!"

Phác Chí Mẫn buồn bực trở về phòng, thật hại não, giết quách đi cho xong. Kim Tại Hưởng bên cạnh nhún vai nhìn kẻ quỳ gối.
"Yên tâm, hắn không những bị khai trừ, còn khai tử nữa. Nhưng vị trí thừa kế, cũng không thuộc về mày đâu."
Người đàn ông mỉm cười lưu manh vừa bước lên cầu thang vừa huýt sáo: Bé cưng của hắn ơi.

Mân Doãn Khởi nhìn đồng hồ trên tay, quá mười phút rồi.
"Vật nhỏ nói không dùng bạo lực, tôi lỡ làm trái. Cũng nói không giết người, tôi miễn cưỡng đồng ý. Cho nên, hãy cút đi trước khi Mân Doãn Khởi này thay đổi."

Quả nhiên kinh hãi. Trong giây lát, xe của Trần gia đã mất bóng. Khu biệt thự tan dần mùi chết chóc. Chung Quốc tắm rửa xong liền loanh quanh người Kim Nam Tuấn chạy trốn móng vuốt của Kim Tại Hưởng:
"Không cho anh véo nữa, má em sệ xuống hết rồi."

"Bé cưng, anh có móng hổ, nhưng gã bên cạnh em là sói đó, lại đây." Kim Tại Hưởng dỗ ngọt.

"Hổ với chả sói, Tiểu Quốc ăn cơm nào." Phác Chí Mẫn nhanh chân ôm cậu về phòng ăn.

****

Đỗ Vân Hy vừa trở về chung cư thì nhận được tin Tưởng Đới đã bị thu mua, cô ta bị cắt hợp đồng, "phong sát". Hai chữ đủ để khiến cô ta lên cơn lồng lộn. Đồ đạc trong nhà liên tiếp rơi xuống đất vỡ tan tành, quà của fan cũng bị giẫm nát không thương tiếc. Tóc tai vò nát đến rối tung, tiếng gào thét không ngừng vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Sự nghiệp của cô ta, người che chở cô ta... Tất cả đều không thắng lại sáu người kia, nhất định là do Điền Chính Quốc mách lẻo xúi giục.

Quán bar.
Đỗ Vân Hy một mình ngồi trên ghế tu hết mấy chai rượu. Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn chói tai dần dần mờ ảo trong mắt thiếu nữ. Một bàn tay thô ráp chạm vào phần đùi trắng trẻo non mềm khiến cô ta ghê rợn đẩy người:
"Anh làm cái gì vậy?"
Nói xong liền với lấy túi xách rời đi.

Gã đàn ông cười hớ hênh giật lấy tóc của cô gái:
"Cô em muốn chạy đi đâu thế?"

"Anh buông ra." Đỗ Vân Hy bắt đầu sợ hãi trước ánh nhìn soi mói của đám người biến thái xung quanh.

Nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp đầy tội lỗi, cả cơ thể quyến rũ nhanh chóng lọt vào cơ ngực vững chắc. Găng tay đen trực tiếp đánh vào mặt tên béo mập cứu người, nam nhân một thân cao lớn, nước da màu đồng khỏe mạnh cùng khuôn mặt yêu nghiệt xuất hiện. Gã cong cong khóe môi:
"Muốn ở cùng tôi không?"
Rặng mây hồng trên má càng làm cho thiếu nữ lộng lẫy đến mê người, Đỗ Vân Hy ngơ ngác như nai tơ trườn lên cổ gã lẩm bẩm:
"Thích a~ Ực..Đỗ Vân Hy này cho anh tiền, thỏa mãn tôi một đêm. Ực.."

"Đỗ Vân Hy. Từ giờ em thuộc về Alex Andrew này." Gã nhấc người lên cười dụ hoặc.

--------------------------------------------------

Bộ đầu tay đã giúp au rút ra được khá nhiều kinh nghiệm ở thể loại trọng sinh, xuyên không. Sắp tới truyện có thể ngừng đăng tải để beta, update lại notice nhiều nên sẽ hơi phiền, mn thông cảm nha.

Nam phụ thứ hai, cơ to, mạnh ngang ngửa nam chính.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net