Chap 27: Sự chiếm hữu nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm.. Alex, nhẹ thôi..."
Người phụ nữ rên rỉ phóng đãng trước cú nhấp mạnh mẽ của người đàn ông.
"Ha..sướng quá... Hmm.."

"Đại ca, có đi tiếp không?"

"Mày điếc à, người ta đang bận chuyện. Đi thôi. Thằng nhóc đó không thoát khỏi chúng ta được đâu."

Chung Quốc cắn môi khó chịu, cmn, bị truy sát thì thôi đi, cuối cùng còn phải nhờ người ta nhún xe đánh lạc hướng. Không còn nghe thấy âm thanh của lũ côn đồ, cậu bật người dậy. Đón chào là cảnh người đàn ông xóc thứ đó hướng về mặt người phụ nữ, phụt ra dòng tinh loang lổ đầy ứ. Chung Quốc nhạy cảm với mùi hương, thứ dịch nhầy ngai ngái làm cậu lập tức cau mày.

"Ghét bỏ?"

"Anh biết nói tiếng Hàn?"
Cậu kinh ngạc. Gã có màu mắt xanh đặc trưng, cậu tưởng gã là người ngoại quốc nên...

"Tại sao lại không nhỉ?" Alex Andrew nhàn nhã lau sạch hạ bộ, kéo quần, mặc lại áo sơ mi. Người phụ nữ bên cạnh bị gã đá ra ngoài với chiếc váy body và một sấp tiền. Chung Quốc lần nữa nhăn mày, cậu vươn tay mở cửa liền kéo eo. Cơ thể thoang thoảng vị sữa ngọt ngào lọt thỏm vào lồng ngực nam nhân.

"Buông ra." Chung Quốc lập tức đẩy người.

Mặc cho đôi tay đứa nhỏ cào cấu phản kháng, gã vẫn bình thản ôm người, bóp chặt cằm nâng khuôn mặt của cậu lên cao.
"Chủ động vào xe của tôi, không phải là muốn tôi chú ý sao, còn bày đặt thanh cao?"

"Đồ điên."
Chung Quốc đẩy tay gã ra khỏi cằm mình gằn giọng:
"Anh tưởng ai cũng là loại người đó sao. Nếu không phải bị lũ người kia truy đuổi, cho tiền tôi cũng không thèm vào trong xe của anh."

"Nhưng em hiện đang ở đây rồi. Và cũng không thoát được khỏi tôi."
Gã nhướng mày khiêu khích rồi đè cậu nằm xuống, áp chặt tay khống chế người nhỏ, trườn lên hõm cổ hít lấy hít để mùi hương dịu mát mê man.
"Ôi bé con, em thơm quá."

"Dơ bẩn. Tránh xa tôi ra."
Cậu kêu gào thật lớn, dùng hết sức lực còn sót lại đẩy người đàn ông ra khỏi người mình. Dơ chân nhắm thẳng vào chỗ hiểm phía dưới của gã đá thật mạnh.

"Shit."
Người đàn ông rít một tiếng, cảm giác phải gọi là thốn đến tận óc, hắn ôm của khò khè trong cơn đau:
"Em không phải người."

Cậu hừ lạnh, đáng đời, mở cửa xe đi xuống, Chung Quốc trực tiếp giơ ngón tay giữa lên thách thức:
"Sai rồi. Tôi là người, do cha mẹ làm chuyện anh vừa làm mà sinh ra, không phải do tạo hóa. Điền Chung Quốc này thuộc về người thừa kế tứ gia tộc. Cút con mẹ nhà anh đi. Tên ảo tưởng."

Nhìn bóng lưng người nhỏ rời đi, Alex Andrew vừa ôm hạ bộ vừa đá lưỡi, gã nhướng mày một cái, nụ cười khẩy nhanh chóng vang vọng thành tiếng cười ngạo mạn kèm chút âm hiểm biến thái. Hít hà hương thơm còn vương lại trong khoang xe rộng rãi, gã cong khóe môi: Điền Chung Quốc, tứ gia tộc, trùng hợp quá. Đầu dây điện thoại nhanh chóng được kết nối:
"Lũ người kia là chúng mày phái tới?"

"Người? Thiếu gia, tôi nghe nói cậu ta đã đổi tên thành Chung Quốc. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay."

Người đàn ông hạ tầm mắt, không phải người của gã, vậy là có kẻ khác muốn ám hại cậu. Từ từ buông chữ lạnh nhạt:

- Không cần bắt người nữa. Điều tra khu để xe dưới tòa nhà CF cho tao.
- Rõ, thiếu gia.

Xong xuôi, gã vứt chiếc điện thoại sang một bên, bắt đầu cho xe lăn bánh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

"Không bắt nữa, bởi vì chính tay gã sẽ đem đứa nhỏ đó về dạy dỗ thuần phục. Điền Chung Quốc, chàng thơ của gã."

Chung Quốc lúc này đang đi về phía chỗ để xe của mình. Lững thững được một đoạn, cậu gục xuống bật ra một tiếng kêu khóc. Lúc nãy suýt bị người ta bắt giết, còn dại dột chui vào hang cọp của một tên biến thái, bàn tay lau lau kì cọ phần cổ run run bấm đến số điện thoại quen thuộc.

"Vì sao chưa về nhà?"

"Anh ơi.."

"Bé con, em ở đâu?" Người bên đầu dây gấp giọng khi nghe thấy tiếng nức nở.

Cậu nấc nghẹn vì nỗi sợ hãi vẫn chưa vơi dứt:
"Chỗ đậu xe..hức.. Khu phức hợp CF...có người..."

"Không cần nói nữa. Anh đến liền. Ngồi yên ở đó."

Chung Quốc dạ một tiếng rồi cất điện thoại vào túi quần. Tay lau sạch nước mắt lần một, lần hai, lần ba vẫn cứ vô thức chảy xuống. Cuối cùng cậu mặc kệ, co người thành một cục chỉ trỏ xuống mặt đất:
"Mày cũng cảm thấy tao rất vô dụng sao."
Áo vest dính mùi của gã đàn ông khi nãy, Chung Quốc khó chịu cởi nó ra rồi vứt xó về một bên.

Alex Andrew ngồi trong xe nhìn một màn trước mặt khẽ siết tay kiềm chế cơn giận dữ. Lần đầu tiên có người mắng gã, chê gã, giơ ngón giữa vào mặt gã. Cũng là lần đầu tiên, hắn biết thế nào là rung động, xót xa, đau lòng. Đứa nhỏ hiện tại mong manh đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể tan ra. Mở cửa xe, cầm áo vest đi đến. Cậu vứt một cái, gã sẽ bắt cậu trùm trăm cái. Đáng tiếc, gã đã chậm một bước.

Ngay khi nhìn thấy Chung Quốc, Kim Thạc Trấn một thân vest lam gấp rút đi đến. Hắn đứng lặng nhìn đứa nhỏ ngồi xổm ở phía dưới, đứa nhỏ của hắn.

Ánh sáng duy nhất bị che khuất, cậu từ từ ngước mắt lên trên rồi nghẹn ngào rưng rưng:
"Anh ơi.."
Chung Quốc lập tức đứng dậy ôm chầm lấy người đàn ông. Hắn cẩn thận xoa lưng cậu trấn an:
"Anh ở đây."

"Có phải gặp chuyện không hay không? Lần sau không cho phép rời anh nửa bước."

Thấy cậu không đáp trả, hắn lo lắng bỏ cậu ra. Khuôn mặt Chung Quốc ửng hồng tèm lem nước mắt, hắn nhẹ nhàng lau sạch, khóe mi đen nhánh đẫm lệ chớp chớp, hắn cúi người từ từ đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu. Môi mọng bị xé nghiền mút mát đến khi kéo ra sợi chỉ bạc. Hắn thả cậu ra, ngón tay của Kim Thạc Trấn sờ nhẹ lên khuôn miệng mềm mại ướt át, người đàn ông mỉm cười nhu hòa dịu dàng ôm cậu vào lòng. Chung Quốc quắp chân lên hông, bám lấy cổ nam nhân rồi khẽ một tiếng:
"Anh ơi, mình về nhà phải không?"

"Ừ, bé con của anh."
Người đàn ông yêu chiều cưng sủng. Từng bước chắc nịch bước đến con xe màu bạc quen thuộc rồi rời đi.

Alex Andrew lặng lẽ đứng phía sau, mặt gã xám xịt, hai mắt xanh ngọc bừng bừng tia lửa cháy. Gã ghét việc đứa nhỏ mình ngắm trúng bị chiếm đoạt. Tứ gia tộc, người của tứ gia tộc...
"Điền Chung Quốc sinh ra là để dành cho Alex Andrew này. Không một ai có thể cướp cậu khỏi gã."

***

Chuyện ngày hôm đó được thuật lại qua lời kể của Chung Quốc. Nghe thấy cái tên Alex Andrew, Kim Nam Tuấn nhíu mày không vui. Tên đó biến thái, tính cách hoang dại nóng lạnh bất thường, nhưng gã là thái tử của Anh quốc. Anh quốc duy trì chế độ quân chủ bao lâu nay, người của hoàng gia rất được coi trọng. Tiếng xấu của Alex Andrew cũng không làm lung lay được vị trí đó của gã, chứng tỏ cả thực lực và thế lực của gã đều không nhỏ.

Phác Chí Mẫn nhìn đứa nhỏ nằm dưới giường mê man trong cơn sốt, hắn đau lòng không thôi. Tay của Chung Quốc cứ bám víu vào tay của Tại Hưởng bên cạnh như sợ rằng bọn hắn sẽ rời bỏ cậu, ngốc quá.

"Đám người kia bị giết rồi."
Trịnh Hạo Thạc đi vào, điện thoại trên tay hiển thị cuộc gọi vừa mới đến đã kết thúc. Khá chắc hắn đã sai người tìm hiểu mọi chuyện.

"Không cho em ấy đi một mình ra ngoài nữa." Mân Doãn Khởi hừ lạnh. Trực giác nói cho hắn biết gã đàn ông kia đã bắt đầu nảy sinh ý đồ với bé con. Hắn không yên tâm, Alex Andrew, cái tên này Mân Doãn Khởi sẽ ghi nhớ thật kĩ.

****

Dây chuyền sản xuất bên Los Angeles gặp vấn đề, Chung Quốc cuối cùng cũng có chuyến xuất ngoại thứ hai sau khi bị bọn họ "cấm túc" hơn một tháng. Ra đến sân bay, Kim Tại Hưởng để cho cậu ngồi lên vali, nhìn đứa nhỏ háo hức chờ đợi, hắn thoáng đau lòng. Thời gian này bọn hắn để cậu chịu thiệt thòi nhiều quá.

"Hey baby, còn nhớ tôi không?" Âm thanh trầm khàn quyến rũ truyền đến tai. Nhìn người đối diện, sáu nam nhân lạnh mặt, Alex Andrew.

Người đàn ông hạ kính đen từ từ đi đến, dáng gã cao, tây trang lịch lãm, mái tóc xoăn nhẹ, mắt xanh cuốn hút, so với sáu người kia không hề thua kém là bao.
"Kim tổng, đã lâu không gặp."
Alex Andrew dừng lại tầm nhìn trước người nọ.

Kim Nam Tuấn đút tay vào túi quần nhàn nhạt:

"Không lâu. Tôi vẫn còn nhớ mặt ngài Alex đây."

"Hân hạnh cho tôi quá. Vậy chắc Chung Quốc cũng không quên tôi được đâu nhỉ?"

"Anh là ai? Tôi có quen?"
Chung Quốc bĩu môi lớn giọng. Cậu vẫn nhớ, nhưng cậu cứ thích giả ngu đấy.

"Không nghịch."
Trịnh Hạo Thạc ẵm đứa nhỏ lên. Nhìn khuôn mặt xám xịt của gã, hắn nhếch môi đắc ý, cố tình siết chặt cậu vào lòng đánh dấu chủ quyền.
"Chung Quốc dễ quên, em ấy chỉ nhớ bọn tôi thôi. Đừng chấp nhặt."

Trước sự trào phúng mỉa mai của Trịnh Hạo Thạc, gã vẫn bình thản thong thả nhún vai:
"Nào dám. Tôi yêu quý đứa nhỏ còn không hết."
Lời vừa thốt ra, Chung Quốc lập tức nhìn thấy được tia sét đối đầu giữa những người đàn ông. Cậu rón rén vươn tay kéo kéo áo Phác Chí Mẫn thì thầm:
"Anh ơi, mình đi thôi. Trễ chuyến bay."

Hừ lạnh một tiếng, Phác Chí Mẫn bắt lấy tay của cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mềm mại dịu dàng.
"Đói chưa?"

"Bụng kêu rồi. Em muốn ăn hamburger."
Hai mắt nhắc đến đồ ăn là sáng lên liền.

"Bé con tham ăn." Kim Tại Hưởng cười trừ xoa đầu cậu một cái.

Mân Doãn Khởi đứng bên cạnh vẫn giữ im lặng, hắn lặng lẽ quan sát gã đàn ông ngoại quốc. Bề ngoài nhìn Alex Andrew dường như không phản ứng gì nhiều, nhưng những đường gân xanh nổi trên tay kia, và cả đôi mắt hờ hững ẩn chứa sự chiếm hữu chết chóc đã phản bội gã. Gã đang cay cú, ghen tức và giận dữ. Châm thêm tí dầu vào ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt, Mân Doãn Khởi trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi người nhỏ, cắn cắn cho nó sưng đỏ chói mắt rồi bình thản:
"Chào tạm biệt kẻ lạ mặt mà em nói không quen đi."

"Hả?"
Chung Quốc tròn mắt rồi ù ờ:
"Bọn tôi đi đây, hẹn mãi không gặp. Bye bye."

Tất cả dần khuất bóng, Alex Andrew đứng đằng sau bóp chặt tay căm phẫn.
"Đều tại bọn họ làm hư đứa nhỏ."

"Thiếu gia, hạng mục ở Los Angeles chúng ta phải tranh được." Trợ lý đi bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở gã lí do đến sân bay.

Kìm nén cơn giận hoang dại trong người, gã lạnh lùng:
- Kéo Đỗ Vân Hy đi theo.
- Tôi đã rõ.

"Los Angeles, thành phố của những con quỷ dữ. Điền Chung Quốc, kẻ lạ mặt này sẽ đến với em ngay đây."

__________________________________

[ Cut ] Cuối tuần nên có thời gian viết nhiều hơn.
Học online khó nhai quá mn :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net