Chap 3: Phá vỡ quy tắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe thấy cái tên Kim Tại Hưởng, chân tay cậu cứng đờ, hai mắt mở lớn: Là nam chính, Điền Chính Quốc, mày tiêu đời rồi.

Trước khí thế áp bức của người đàn ông cao lớn, vai cậu run run, lùi về một bước, Chính Quốc thở một hơi cố giữ bình tĩnh đáp lại:
"Tôi muốn biết tại sao lại phải tổ chức cuộc thi đấu này?"

"Nâng cao sức khỏe."

Vỏn vẹn bốn chữ, cổ họng cậu nghẹn cứng, một tên giảo hoạt kiệm lời.

"Nếu đã vì mục đích này, không nên xử phạt đội thua cuộc."

"Thắng làm vua, thua làm giặc."

Cậu há miệng "ha" một tiếng, cái suy nghĩ trẻ con ấu trĩ này.
"Thể lực của mỗi người khác nhau, các người có lợi thế về thể chất, bọn tôi làm sao có thể đấu lại."

"Kẻ không cố gắng, phải chịu trách nhiệm cho sự yếu kém của mình."
Kim Tại Hưởng lạnh lùng.

Nhìn điệu bộ bình thản của hắn, cậu gầm gừ lườm nguýt:
"Có những chuyện không phải cứ cố gắng là sẽ thành công."

"Ví dụ."

"Tình yêu." Cậu lớn giọng.

Kim Tại Hưởng nhếch môi, hai mắt híp lại nhìn cậu. Khuôn mặt đỏ bừng bừng biểu hiện cho sự giận dữ, môi mọng mím lại rồi chu lên phản bác, tay chân quơ trái quơ phải, muốn đánh người? Hắn nhướng mày kiêu ngạo:
"A7 thắng trận này, tôi sẽ xóa bỏ hình phạt."

Ai nấy sửng sốt, từ trước đến nay, Kim Tại Hưởng là người rất có quy tắc, không ngờ tình huống này lại có thể xảy ra. Chỉ là, A7 thắng, trò đùa, bọn họ làm sao có khả năng. Cứ coi như là học trưởng Kim nể mặt Điền gia giữ mặt mũi cho Điền Chính Quốc đi.

"Được, anh không được nuốt lời. 1 chọi 1, tôi đấu với người giỏi nhất."
Chung Quốc kiên định.

"Học trưởng, để tôi."
Trịnh Dương bước lên khinh thường nhìn cậu.

15p sau.
Trên đường sân chạy lúc này, Chính Quốc sớm đã thay một bộ đồ khác, headband màu tím kéo cao phần tóc mềm mại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước lộ ra vẻ kiên định quyết đoán. Trịnh Dương bên cạnh vốn còn đang rất tự tin, nhưng nhìn vẻ mặt kia của cậu, hắn ta bắt đầu có chút bất an.

"3, 2, 1."
Tiếng còi vang lên, cả hai bắt đầu xuất phát. Trịnh Dương nhanh chóng dẫn đầu, Chính Quốc vẫn bình tĩnh ở phía sau. Chớp nhoáng đã ba vòng sân, khoảng cách ngày càng lớn, đám người A1 đắc ý hô hào nhìn A7. Vòng cuối cùng, Trịnh Dương bắt đầu đuối sức giảm dần tốc độ, cậu nhếch môi, hai chân dồn lực mạnh mẽ vươn dài. Dưới con mắt ngỡ ngàng của anh ta, trực tiếp vượt qua vạch đích giành chiến thắng.

Tất cả đều bàng hoàng há hốc mồm miệng. Chính Quốc đứng lại, cậu ôm bụng thở gấp, thân thể này đúng là cần phải luyện tập nhiều hơn, sức chịu đựng quá yếu. Cũng may là thi chạy bền, nếu vào mấy cái bóng chuyền đấu võ gì đó, cậu nghĩ mình đã giơ cờ trắng đầu hàng từ bao giờ.

Chính Quốc nằm ật người xuống sân cỏ, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, cậu cười khúc khích, vui vẻ hét lớn:
"Tôi thắng rồi. Aaaa.."

"Thắng rồi, A7 chúng ta thắng rồi."
Những tiếng hô hào vang lên khắp cả khoảng sân rộng.

Một cảm giác khó tả len lỏi vào lòng, Kim Tại Hưởng nhìn thân hình nhỏ con phía dưới, mồ hôi thấm ướt quần áo lộ ra đường nét mê người trên cơ thể của cậu, cổ họng người đàn ông có chút khô khan: "Điền Chính Quốc!"

Sự việc ngày hôm nay nhanh chóng lan truyền khắp trường học. Là tiếng lành hay tiếng dữ, cậu cũng chẳng thèm quan tâm nữa, vì cậu không có thời gian để ý mấy chuyện vớ vẩn đó.

Thời điểm tan học cũng đã xế chiều. Vào trong xe, Chính Quốc nằm dài xuống ghế, lười biếng một câu:

"Chúng ta đi đón Y Y."

Bánh xe bắt đầu lăn ra đường lớn. Chính Quốc tranh thủ đánh một giấc. Đến nơi, vừa bước xuống xe, cô nhóc Y Y đã nắm tay cậu kéo đi xồng xộc.

"Y Y, con muốn dẫn chú đi đâu?"

"Chú đẹp trai, Quốc của Y Y."

Cậu giữ cô nhóc lại, đầu ngẩng cao, lập tức chạm phải tầm mắt của một người đàn ông. Vẻ đẹp vừa đáng yêu, cũng vừa nam tính quyến rũ, nhất là đôi mắt cùng bờ môi mọng kia, tóc cam dày, vest đen sang trọng, gia thế của hắn nhất định không tầm thường.

Người đàn ông biết cậu đang đánh giá mình cũng không biểu lộ quá nhiều, đôi mắt híp lại đầy hàm ý:
"Y Y nói muốn cho tôi gặp cậu."

"Xin lỗi anh, con bé hơi nghịch ngợm."
Cậu gượng gạo gãi đầu.

"Quốc, chú đẹp trai cứu Y Y."

"Hửm, con bị làm sao?"
Khuỵu một chân xuống, cậu gấp gáp kiểm tra thân thể của đứa trẻ.

"Quốc, Y Y chóng mặt."

"Chú xin lỗi, Y Y có bị thương không?"
Cậu ôm đứa trẻ vào lòng, dịu dàng một tiếng.

"Y Y bị mấy đứa trẻ lớn hơn trấn nạt túi đeo trên người." Người nọ trầm mặc.

"Y Y không sao, Quốc yên tâm, túi Quốc tặng, Y Y sẽ không bao giờ làm mất đâu."
Đứa trẻ hồn nhiên dụi đầu nhỏ vào người cậu.

Chính Quốc mím môi, cậu bế hẳn cô nhóc lên, nhìn về phía người đàn ông lạ mặt nhẹ giọng:
"Cảm ơn anh đã chiếu cố con bé."

Nhận ra tia cảm kích trong đôi mắt long lanh thuần khiết, hắn cong cong khóe môi:
"Không có gì, gọi tôi là Phác Chí Mẫn."

Tim cậu rung lên một hồi: "Phác Chí Mẫn, nam chính!"

"Chính Quốc, Điền Chính Quốc."

"Chúng tôi về trước, xin phép."

Cậu gượng gạo trả lời rồi nhanh chóng tẩu thoát. Vào trong xe an toàn, Y Y tròn mắt:
"Sao Quốc lại bỏ rơi chú đẹp trai?"
Cậu thở dài. Xoa đầu đứa nhỏ một cái rồi nhắc nhở:
"Y Y, mọi người đang đợi chúng ta, phải về sớm."

"Oh."

Ngang qua cửa kính, Phác Chí Mẫn vẫn đứng đó, cô nhóc Y Y cười toe toét vẫy tay tạm biệt. Hắn gật đầu, tầm mắt rời về thiếu niên xinh đẹp bên cạnh. Biểu hiện vừa bất an cũng vừa hoảng loạn lúc nãy của cậu làm hắn có chút tò mò, sợ hắn sao?

Trở về nhà, nghe cha mẹ Điền nói muốn tổ chức tiệc giao quyền thừa kế cho mình, Chính Quốc gấp gáp phản đối. Cơ ngơi của Điền gia quá lớn, cậu sợ gánh vác không nổi, thêm nữa cậu không muốn mình bị cuốn vào thương trường kinh doanh đấu đá, dù sao thì cậu cũng chỉ là một thầy giáo bình thường.

"Cha, con thực sự không thích hợp với vị trí đó. Điền gia đâu chỉ có mình con, con không muốn. Hay là cha giao cho anh hai đi."

"Hàm hồ."

"Con..."

"Sớm muộn gì con cũng phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc. Tiểu Ngũ đã thành lập tập đoàn riêng, con thân là người của Điền gia, không thể thoái thác trách nhiệm. Còn nữa, tiểu tử họ Trịnh kia sỉ nhục con, cũng chính là sỉ nhục Điền gia, ý ta đã quyết, con không cần nói nữa."
Ông Điền nghiêm mặt.

Cậu thở dài, xin phép một tiếng rồi nhanh chóng về phòng đóng cửa. Cậu biết Điền cha đang muốn lấy lại công bằng cho Chính Quốc, nhưng cậu không phải, cậu chưa từng trải qua, cũng không biết Điền Chính Quốc đã phải đối mặt với chuyện gì. Hiện tại, cậu chỉ có thể cố gắng không dây dưa với nam nữ chính, tránh rước tai họa vào thân mà thôi. Haizzz, thật đau đầu.

Ngày hôm sau, Chính Quốc đến trường mang theo một tâm trạng không mấy vui vẻ. Đám người lúc trước cũng không còn gây chuyện với cậu nữa, thậm chí bắt gặp khuôn mặt ủ rũ buồn bã kia còn cảm thấy vô cùng áy náy, chỉ có thể xin lỗi và mua cho cậu mấy túi đồ ăn vặt.

Vừa ra chơi, cậu mệt mỏi nằm gục xuống bàn học, khó chịu quá.

"Học trưởng, cậu ấy ở dãy cuối."

Kim Tại Hưởng gật nhẹ đầu nhìn nữ sinh đối diện mình, hai tay cho vào túi quần bình thản bước vào lớp.

"Chính Quốc, cậu không vui sao?"

"Chính Quốc, chúng ta đặt đồ con thỏ đôi đi."

"Chính Quốc, cậu có wechat không? Chúng ta kết bạn đi."

........

Cậu chán nản ngồi bật dậy, xung quanh không nữ thì nam, không thư tình thì socola. Hai mắt long lanh chớp nhẹ, cậu lười nhác một tiếng:

"Bánh."
Một chiếc bánh đặt vào tay.

"Sữa."
Một hộp sữa đã mở sẵn.

Chính Quốc ăn xong, cũng phát hiện không khí có vẻ thoáng đãng dễ thở hơn so với lúc trước. Cậu đảo mắt, đám người kia đi hết rồi? Không đúng, còn một người. Tầm nhìn từ đôi chân dài miên man chuyển lên cao, cậu giật mình sửng sốt khi bắt gặp gương mặt quen thuộc:
"Kim Tại Hưởng."

"Không hoan nghênh tôi?"

"Kh...không có. Tất nhiên là hoan nghênh rồi."
Cứ nghĩ đến việc hắn là nam chính rất có thể bóp chết phản diện như cậu, Chính Quốc đổ mồ hôi hột, câu chữ đứt đoạn không hoàn chỉnh.

Nhìn biểu cảm sợ hãi hoang mang của nhóc con trước mặt, người đàn ông nhíu mày:
"Không cho phép sợ tôi."

Kim Tại Hưởng nhanh chóng ép sát người cậu. Chính Quốc chớp nhẹ lông mi đen óng, hai má nổi một tầng sương đỏ ửng, cậu bối rối dùng hai tay đẩy anh ta ra:
"Anh, anh tránh xa tôi một chút."

"Tại sao?"

"Tôi sợ mình bị anh rút xương đem đi xào nấu." Cậu thầm nghĩ.

"Tôi không thích rút xương người."

Chính Quốc sững sờ, lẽ nào đọc được suy nghĩ của cậu.

"Tôi thích nhai nuốt nó hơn."
Người đàn ông nhếch môi trêu chọc.

Cậu rùng mình, tay chân loạng choạng muốn chạy trốn. Kim Tại Hưởng vẫn không buông tha, hắn giữ eo cậu lại, Chính Quốc làm liều cắn lên cổ y. Cuối cùng cũng có tác dụng, người được buông lỏng, cậu nhanh chân tẩu thoát.

Kim Tại Hưởng hừ nhẹ, sờ vết cắn trên cổ mình, rơm rớm ít máu đỏ, hắn nhíu mày: "Điền Chính Quốc, xem ra em rất thích cắn người."

"A!"
"Thầy Kim, em xin lỗi, em đi trước."

"Tại Hưởng, sao em ở đây?" Người đàn ông hạ giọng.

"Anh hai."

"Vào phòng anh rồi nói."
Cửa phòng đóng chặt, Kim Nam Tuấn tháo gọng kính đen bình thản một lời:
"Em vào A7 có chuyện gì?"

"Anh là giáo viên chủ nhiệm?"

"Phải."

"Nghe thoáng qua có người mới tiếp nhận cái lớp đó, em còn tưởng là ai. Anh, đường đường là Kim nhị thiếu, lại che giấu thân phận đến đây dạy học, đừng nói là anh cả, ngay cả em cũng không chấp nhận được."

"Anh không thích mấy cái đó."

"Đây là làm vì đam mê?"

Kim Nam Tuấn nhún vai, nhìn vết thương trên cổ Tại Hưởng, hắn nhàn nhạt:
"Cổ em.."

"Bị thỏ cắn."
Một con thỏ thành tinh, người đàn ông liếm môi.

"Thư mời tiệc từ Điền gia, có đi không?"
Kim Nam Tuấn giơ tấm thiệp thiết kế tinh xảo lên.

"Em tưởng chỉ cần anh cả đi đại diện?"

"Không đi?"

"Tất nhiên là đi chứ."
Kim Tại Hưởng nhếch mép, rút lấy tấm của mình, hắn nở nụ cười ranh mãnh: "Đi để bắt thỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net