Chap 30: Mưa lạnh đợi nắng tan (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mẫn tất nhiên biết sự xuất hiện của Kim Tại Hưởng ở cửa ngoài, và vì thế hắn càng ép đứa nhỏ đến ngất lịm. Chung Quốc mệt nhừ người bám chặt lấy mảnh lưng của người đàn ông, miệng nhỏ sưng tấy bất chợt bị kéo sang một bên, là Kim Tại Hưởng, hắn sớm đã không thể chịu đựng được trước tiếng rên của đứa nhỏ, quá đỗi hứng tình và ngọt ngào. Chiếc lưỡi dài luồn lách vào khoang miệng thơm tho bày tỏ sự giận dữ ghen hờn vì cậu và Phác Chí Mẫn dám ăn mảnh trong khi hắn và đám người kia bộn bề một đống công việc ở tập đoàn. Chung Quốc mê man ưm hửm mấy tiếng, cả người chợt bị nâng lên cao. Phác Chí Mẫn cẩn thận đặt cậu trên thân mình nhưng vẫn không quên dùng dương vật đâm chọc lỗ nhỏ. Kim Tại Hưởng cắn cắn cái má bầu cho bỏ ghét rồi đưa ngón tay thon dài vào hậu huyệt ướt đỏ. Cơ vòng trướng thêm và mở rộng hết cỡ khiến Chung Quốc nức nở sợ hãi:
- Đau, không muốn, bé không muốn...

- Chung Quốc, anh thương, ngoan nào...
Kim Tại Hưởng dùng chất giọng trầm quyến rũ đứa nhỏ, còn tay thì vẫn lưu manh mạnh bạo ra vào lỗ hậu, rồi cho thẳng dương vật vào trong. Chung Quốc đau đớn khóc nấc lên. Phác Chí Mẫn lập tức hạ lực, giữ nguyên côn thịt để cậu có thể tiếp nhận hắn và Tại Hưởng an toàn.

- Chung Quốc, hôn anh, bé điệu của anh...
Kim Tại Hưởng dịu dàng lướt môi hắn trên môi cậu, Chung Quốc chụm ngón tay thả lỏng người, người đàn ông hài lòng, nhanh chóng đi vào những luân động đầu tiên. Nhẹ nhàng, chậm rãi rồi vùn vụt như vũ bão, hắn phang cậu thật nhanh và mạnh để dằn mặt ai kia.

Phác Chí Mẫn nhếch môi cười khẩy với nam nhân, hắn thích hành động hơn, nghiêng người điều chỉnh tư thế, người đàn ông bắt đầu chèn ép đứa nhỏ. Ấm nóng, mềm mại, mọi thứ đều hoàn hảo. Chung Quốc, bảo bối của bọn hắn.

- Hmm...nhanh quá, không...aa..

Cứ như thế, Chung Quốc bị hai người nọ ăn sạch tả tơi, khắp người toàn dịch trắng ướt nhẹp. Cậu hoàn toàn kiệt sức, kết quả, ngày hôm sau, Chung Quốc sốt rồi. Kim Thạc Trấn sau khi về đến nhà đã lập tức giáo huấn hai người nọ. Hơn năm tiếng đồng hồ đứa nhỏ bị hành không một phút nghỉ ngơi, thực sự không thể chấp nhận được. Vì hôn lễ của Mân Doãn Nhi và Trịnh Dương, Mân Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc không ở biệt thự, nếu không, với sự chiếm hữu của bọn hắn, e rằng đã có một trận "giao hữu" xảy ra ngay trong đêm khuya.

Sau một đêm "lành lặn" ngủ trong lòng Kim Nam Tuấn, Chung Quốc khỏi ốm. Giường êm rộng lớn nhanh chóng đổi cảnh cho bữa tiệc đêm ngoài biển, Kim Thạc Trấn bình thản lấy đi ly rượu vang từ tay người bên cạnh uống cạn một ngụm. Chung Quốc cười trừ nhìn người đối diện vừa mời rượu mình:
- Thật xin lỗi...

- Không không, tôi nào dám, xin phép hai vị, tôi có việc đi trước.
Người đàn ông vội vàng rời khỏi bàn tiệc, anh ta đơn giản chỉ muốn mời rượu móc nối quan hệ với thiếu gia nhà họ Điền, không ngờ Kim Thạc Trấn từ đâu đi đến, còn tặng kèm anh ta ánh mắt giết người, có ngu mới ở yên đó chịu trận.

- Thạc Trấn, em uống được, em sẽ không say...
Biết ai kia đang nổi máu ghen tuông, Chung Quốc khẽ xoay người bám tay vào eo người đàn ông thỏ thẻ. Lửa trong lòng được điều hoà trở lại, Kim Thạc Trấn mạnh tay kéo sát eo người nhỏ vào lòng mình, qua mang tai mỏng manh của cậu cất giọng nhắc nhở:
- Tiểu yêu tinh, em tốt nhất đi bên cạnh tôi, em không say, tôi say, say em, chứ không phải thứ chất lỏng vô vị đó...
Hơi thở nam tính lấn át cả hơi thở của đứa nhỏ, Chung Quốc đỏ mặt trước câu nói vô liêm sỉ của người đàn ông. Khung cảnh tình tứ trong giây lát bất chợt bị phá vở, bởi tiếng vệ sĩ dồn người về hai bên.

Kim Thạc Trấn trở lại vẻ lãnh đạm ban đầu, để cậu dựa vào người như thỏ non, lặng lẽ đưa mắt nhìn người "hô to hét lớn" khi hắn có mặt ở đây. Chỉ thấy bóng dáng người đàn ông trung niên ngoài 50 phì phò đi vào nặng nhọc, cái đầu hếch hếch nghênh ngang không coi ai ra gì, Kim Thạc Trấn đặc biệt không thích đôi mắt của gã đàn ông đó, trắng dã đầy toan tính bẩn thỉu. Đôi tay chợt bị ai đó giữ chặt lấy, hắn nhìn xuống, là khuôn mặt tái mẹt của Chung Quốc. Thiếu niên ấp úng từng câu chữ:
- Giống, ông ta giống với người chú muốn cưỡng hiếp em ở thế giới kia.
Kim Thạc Trấn không nói không rằng lập tức ôm cậu vào lòng, hắn biết cậu đang rất sợ, hắn biết trong tâm trí cậu vẫn hằn những nỗi đau đớn và uất nghẹn.

- Tiểu Quốc, tôi nguyện một đời dung túng em, chỉ cần tôi ở đây, bất kể em sai hay đúng, tôi đều sẽ bảo vệ em. Đừng sợ, bé con của tôi.
Chung Quốc khẽ nức một tiếng, cậu ghì chặt người vào lồng ngực người đàn ông.

Cảm ơn anh đã đến, cảm ơn anh đã đối xử thật tốt với em, đã yêu em khi cuộc sống không ai có thể yêu em như anh đã làm.

Mặc cho buổi tiệc đấu giá vừa chỉ mới bắt đầu, Kim Thạc Trấn dứt khoát ôm người rời đi, trong mắt hắn, những thứ xa hoa lấp lánh kia vốn không tồn tại, người hắn trân quý, một giọt nước mắt rơi cũng đáng ngàn vàng.

"Điều tra thân phận của lão già đó cho tôi."
"Rõ!" Vệ sĩ đi bên cạnh nhanh chóng cúi đầu trước lời căn dặn của nam nhân.
Chiếc xe Rolls Royce vừa đóng chặt lập tức phi thẳng ra đường lớn. Ngày hôm nay nhắc nhở hắn, đứa nhỏ hắn thương yếu ớt hơn hắn tưởng.

____________________________________

Cơn mưa đầu hạ xối xả và rào rạt, Chung Quốc thẳng lưng ngồi trên ghế đưa mắt nhìn lên màn hình phẳng, dòng chữ vừa đánh xong lại xuất hiện thêm dấu ba chấm. Cậu khẽ thở dài...
"Câu chuyện thuộc về tôi, thuộc về cả hai thế giới, nếu không thể có một cái kết, xin đừng bỏ dở đợi mòn."

____________________________________

"Trời đang hửng nắng đẹp, vậy mà đùng cái đổ mưa, đúng là ông trời."

Chung Quốc đang hầm canh trong bếp, nghe thấy tiếng An quản gia cằn nhằn đi vào, cậu mỉm cười hiền:
"Nếu ai cũng mong nắng trong, vậy thì những người thích mưa lạnh phải làm sao bác nhỉ? Con thấy hay là cứ mặc ông trời, lòng người bình lặng, nắng hay mưa cũng có dẫu gì."

Kim Nam Tuấn đúng lúc trở về, vừa đi vào nhà thì nghe được câu nói của cậu, hắn lặng lẽ ra hiệu cho người làm ra khỏi căn bếp, từ từ ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của người thương, cằm cũng cúi xuống dựa vào vai thiếu niên mà nhắm mắt "nghỉ ngơi".
Dường như đã quá quen với việc này, Chung Quốc vẫn tiếp tục khuấy canh, âm thanh phát ra nhỏ đi một nửa:
- Công việc hôm nay rất mệt sao?
- Không mệt, ôm em liền hết mệt.
Kim Nam Tuấn vừa vặn đáp.

Chung Quốc thuần thục tắt bếp xoay người, cởi áo khoác ngoài cùng cà vạt của nam nhân rồi dịu giọng:
- Anh đi tắm đi, sẽ cảm mất, áo ngoài của anh ướt?

- Hôm nay có ra ngoài xem mấy dự án đang được quy hoạch đền bù, anh lên trước đây.

Bóng dáng người đàn ông khuất dần về phía hành lang, cậu thở phào một hơi, mưa tầm tã thế này chắc là kéo dài suốt đêm mất.

"Trận mưa lớn kéo dài đã làm tuyến đường lưu thông tắc nghẽn liên tục, đặc biệt là vụ tai nạn đáng tiếc vừa xảy ra trên cầu sông Hàn. Hai chiếc xe mang biển số XXX và YYY sau khi va chạm mạnh đã khiến hai người đi đường bị thương nặng, chủ lái xe vẫn đang được chúng tôi xác minh danh tính. Hiện tại, đội cứu hộ đã và đang làm việc hết công suất để giải quyết tình trạng giao thông trong thời tiết xấu..."

Chung Quốc bồn chồn nhìn dòng tin tức trên màn hình phẳng, lúc nãy cậu có gọi bọn họ hỏi thăm công việc và giờ về nhà, tất cả đều bận ở luôn công ty ngoại trừ Nam Tuấn. Nhưng trong lòng cậu vẫn có linh cảm không an lành. Hình ảnh chiếc xe bị tai nạn được phóng to và người đang ngồi trong đó đập thẳng vào mắt, cậu mơ hồ: Trịnh Dương, Doãn Nhi? Điện thoại reo một tiếng, Chung Quốc vội vàng:
- Doãn Khởi, Doãn Nhi con bé gặp...
- Anh biết rồi, anh đang ở bệnh viện, Hạo Thạc cũng đang ở đây, mưa lớn lắm, em ở nhà bảo Nam Tuấn điều người điều tra vụ này giúp anh. Anh vào gặp bác sĩ.
Người đàn ông nói xong liền cúp máy.

Cậu gọi to Nam Tuấn xuống nhà lấy xe, trong làn mưa trắng xoá cứ thế phi đến bệnh viện. Vừa đến nơi, Chung Quốc chạy tới ôm lấy Mân Doãn Khởi, chỉ thấy hắn vùi đầu lên vai cậu thở một cách khó chịu. Chung Quốc biết, hắn bề ngoài lạnh lùng, nhưng với gia đình vô cùng trách nhiệm, hắn yêu thương đứa em gái ruột này, hơn nữa Doãn Nhi còn đang mang thai, đứa bé sắp 8 tháng rồi. Trịnh Hạo Thạc lúc này ở một góc vỗ vai cậu em trai Trịnh Dương, trán sưng bầm rớm máu, tay chân cậu ta sứt sát rách cả một mảng da nhưng vẫn ngồi lì đợi ca phẫu thuật của Doãn Nhi.

"Một tháng nữa tụi em kết hôn, anh Chung Quốc, em nói nhỏ anh nghe, lúc em tung hoa, em sẽ tung ra góc bên trái, anh nhất định phải đứng ra chỗ đó bắt đấy."
"Vợ à, cả nhà nghe thấy hết rồi."
"Trịnh Dương, anh im miệng."

Chung Quốc vẫn còn nhớ buổi tiệc ra mắt hôm ấy, cậu bị đôi trẻ kia trêu trọc đến ngượng chín mặt, hôm ấy, cậu tin rằng tình yêu là thứ kì diệu nhất trên thế gian này, khiến người ta cười đến tít mắt, và hiện tại là lấy đi giọt lệ đau thương.

"Đứa bé trong bụng không được rồi, phải cho ra đời sớm, nhưng người mẹ đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể làm phẫu thuật. Tôi không chắc chắn tỷ lệ thành công, khả năng cao chỉ có thể cứu được một người."
Người bác sĩ vừa dứt lời, Trịnh Dương liền nhấc cổ áo ông ta lên hét lớn:
- Nhất định phải cứu lấy cả hai, ông có nghe rõ không?
Chung Quốc nghẹn ngào nhìn tình cảnh trước mặt. Chỉ thấy Trịnh Dương từ từ lùi về sau, cậu ta ngồi gục xuống ghế ôm đầu khóc:
- Nếu không thể, hãy giữ lại người mẹ.
Cả khu sảnh im bặt, tiếng khóc của Trịnh Dương càng lớn. Chung Quốc ôm chặt tay của Hạo Thạc vì sợ hắn tự làm thương mình. Đèn đỏ bắt đầu chạy được 5 phút, Kim Thạc Trấn và Phác Chí Mẫn xuất hiện. Chung Quốc lặng người nhìn tập hồ sơ: Vương Hào An - người giống y hệt với ông chú ruột của cậu ở thế giới kia - cũng chính là người đâm vào xe của Trịnh Dương. Ngồi bên cạnh...Đỗ Vân Hy!

Mân Doãn Khởi lập tức vứt áo vest xuống sàn, đôi mắt hắn ngập màu chết chóc và giận dữ...

__________________________________

Mono biết là mn mong mình sớm ra chap. Phải thành thật cảm ơn cơn mưa dài ở quê chiều nay đã giúp mình lấy lại đôi chút cảm hứng. Cảm ơn mn vì đã luôn ủng hộ Mono và Mono Team, mãi iu 🥹😅


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net