Chap 31: Lời nói đùa và sự cảnh cáo chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn hành động của Mân Doãn Khởi, Chung Quốc hít một hơi thật sâu, dường như cái tên Vương Hào An và Đỗ Vân Hy kia đã chạm vào điểm giới hạn cuối cùng của người đàn ông mất rồi. Lúc này cậu ngăn cản hắn thì khác nào bảo vệ đám người kia, có điều cậu không thể không nhắc nhở. Lần trước cùng với Thạc Trấn gặp mặt Vương Hào An, cậu nhìn ra lão ta không tầm thường. Bọn hắn có thế lực lớn, nhưng lão ta chắc chắn đã có quân bài át phòng thân, nếu không thì làm sao dám trực tiếp lái xe đâm Trịnh Dương và Doãn Nhi. Biển số xe nhà họ Trịnh không phải ai cũng dám đụng vào ở đất Hàn này.

- Doãn Khởi, em ở lại trông coi Doãn Nhi. Các anh đi cẩn thận, Đỗ Vân Hy im hơi lặng tiếng lâu nay, lần này ra mặt cùng Vương Hào An chắc chắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Trước hết các anh cứ làm theo đúng thủ tục pháp luật và gọi luật sư, xem xét tình hình rồi tính tiếp.

Mân Doãn Khởi hạ thấp góc mắt nhìn cậu, Chung Quốc nắm chặt tay hắn kiên định:
- Em biết anh đang tức giận, cũng biết anh muốn lấy lại công bằng cho Doãn Nhi và em. Nhưng hiện giờ con bé vẫn là quan trọng nhất, mau đi đi, đi sớm về sớm.
Mân Doãn Khởi lặng im, nhưng hơi thở không còn sát khí nồng đượm như trước. Hắn ôm chầm lấy Chung Quốc vùi đầu lên vai cậu thật sâu, cậu vẫn vậy, vẫn luôn hiểu hắn, giúp hắn chu toàn mọi thứ...
- Tiểu Quốc...Đợi anh.

Mân Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc rời đi. Kim Nam Tuấn dịu dàng chỉnh lại nếp nhăn trên vai áo Chung Quốc. Có lẽ chỉ có cậu mới làm được điều này, chỉ có những lời cậu nói ra vào lúc này mới chính là liều thuốc an thần duy nhất khiến bọn họ bình tâm trở lại.

2 tiếng đồng hồ trôi qua. Đèn cấp cứu vẫn báo đỏ không ngừng, Trịnh Dương ngồi bên cạnh Phác Chí Mẫn rơi nước mắt trong bất lực, tất cả đều mong chờ kì tích, còn cậu thì mong chờ sự kiên cường của Doãn Nhi: "Nhi Nhi, anh hai em nói chúng ta phải đợi anh ấy..."

Lúc này, Trịnh Hạo Thạc và Mân Doãn Khởi đã ngồi trong phòng làm việc của Cục cảnh sát, đối diện là Cảnh sát trưởng Lý Hà đang tỉ mỉ phân tích hiện trường gây ra tai nạn:
- Vụ tai nạn xảy ra trong thời tiết mưa lớn, giao thông ùn tắc nên làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của người đi đường. Hơn nữa, bên gây ra tai nạn đã nộp mức phạt và bồi thường cao hơn rất nhiều so với quy định, nghĩa là họ đã chấp hành đúng quy định của pháp luật, cho nên chúng tôi chưa thể kết luận họ vào tội hình sự...
Trịnh Hạo Thạc lập tức dập điếu thuốc đang hút dở xuống dưới chân, giẫm tan nát. Lý Hà toát mồ hôi hột trong im lặng nhìn hai nam nhân tràn đầy sát ý trước mặt.

- Bồi thường? Trịnh gia và Mân gia cần chút tiền bồi thường đó sao? Cảnh sát Lý, có phải ông làm Cảnh sát trưởng lâu quá nên hồ đồ rồi phải không? Em dâu tôi còn đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, tính thêm cả đứa bé, là hai mạng người, ông vậy mà bảo lão già họ Vương chết tiệt đó chưa vi phạm vào tội hình sự? 

- Chuyện này, Trịnh thiếu, bên gây tai nạn có ý hòa giải, cũng phối hợp điều tra và nhận lỗi...

- Nhận lỗi, lão già đó nhận lỗi với ông à? Ông cảm thấy động vào người của Trịnh gia và Mân gia, có thể hòa giải sao?

Lý Hà rùng mình rét lạnh, phải rồi, động vào người của Tứ gia tộc, làm sao có thể cho qua nhanh chóng, lần này ông ta hồ đồ rồi. Mân Doãn Khởi mất kiên nhẫn trực tiếp ngắt lời:
- Lôi lão già đó và Đỗ Vân Hy đến gặp mặt chúng tôi ngay lập tức.

- V- Vâng, Mân tổng.
Lý Hà ấp úng đáp lại rồi vội vã rời phòng điều người xử lý.

30 phút sau, Vương Hào An và Đỗ Vân Hy quả nhiên có mặt. Đỗ Vân Hy vẫn như vậy, dáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng, yếu ớt. Vương Hào An bợm trợn ngồi phịch xuống ghế không khách khí. Mân Doãn Khởi chán ghét nhìn hình ảnh trước mặt, hắn để Đỗ Vân Hy trót lọt chạy trốn ở Los Angeles thật là sai lầm. Còn lão già bên cạnh, hắn đột nhiên nhớ lại lúc Chung Quốc ngủ cùng hắn, cậu đã hoảng sợ cả đêm vì gặp ác mộng, mà kẻ gây ra cơn ác mộng dai dẳng đó chính là lão ta, lão già muốn ức hiếp đứa nhỏ của hắn, khốn nạn, đứa trẻ mới 15 tuổi. Nếu không phải đang ở trong Cục cảnh sát, sợ rằng Vương Hào An bây giờ đã bị Mân Doãn Khởi cho một phát súng thẳng vào đầu.

Lý Hà đứng ở giữa hai bên như bị chịu trận sát khí, ông ta gấp gáp đi vào vấn đề chính:
- Bây giờ đôi bên đều đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu thương lượng. Chuyện này, cục cảnh sát chúng tôi có hai hướng giải quyết: tích cực và tiêu cực. Các vị muốn...

- Ngừng.
Trịnh Hạo Thạc buông ra một chữ, Lý Hà ngượng ngùng im miệng lủi thủi đứng về một góc, ông ta biết người họ Trịnh kia đang nhắc nhở ông ta đang vướng tay vướng chân của hắn.

- Ôi dào, Trịnh thiếu thật mất kiên nhẫn, vụ tai nạn là ngoài ý muốn, tôi tuổi già mắt kém, mưa lại lớn, đường thì đông, khó tránh đâm phải người khác, tôi cũng đâu cố ý. Chúng ta cùng làm hòa, các vị cứ việc đưa ra con số, tôi đây không chần chừ lập tức sai người đưa chi phiếu đến tận nơi cho các vị.

Vương Hào An sảng khoái nói. Lý Hà đứng sau không khỏi tò mò người chống lưng cho ông ta là ai, mà có thể khiến ông ta huênh hoang trước mặt hai nam nhân quyền lực bậc nhất kia như vậy.

Mân Doãn Khởi lạnh lùng nhìn vào khẩu miệng của Vương Hào An, xấu xí, không nên nói chuyện:
- Lưỡi ngắn, đầu lưỡi quá đỏ, hẳn là hôm qua ông Vương đây đã lao lực quá độ, nói chuyện như thở không ra hơi, làm tai tôi quả thực có chút ngứa.
Nói xong liền liếc nhìn Đỗ Vân Hy cười lạnh. Mặt cô ta tái mét.

Vương Hào An sững người trong giây lát, rồi lại cười nói một cách câu lệ:
- Mân tổng thật biết nói đùa, tôi mới bay từ Italia về sau 3 năm rời Hàn, giọng nói pha chút tiếng Ý, khó trách các vị nghe không ra.
Mân Doãn Khởi rõ ràng một câu:
- Ông cảm thấy tôi rất thích nói đùa sao? Vậy tôi muốn cắt lưỡi của ông Vương đây, chắc ông Vương cũng không quá để ý đâu nhỉ, chỉ là một lời nói đùa thôi mà.

Cả căn phòng lập tức im bặt. Trịnh Hạo Thạc nhếch mép lạnh, ai nói Mân Doãn Khởi đã bớt tàn ác hơn xưa, chẳng qua ở trước mặt Chung Quốc hắn thu liễm, nói cách khác chỉ có Chung Quốc mới tin họ Mân kia thực sự đã cải tà quy chính.
- Vương Hào An, một nước Y đã làm cho ông kiêu ngạo như vậy, vậy để chính nước Y diệt đi lòng tự tôn của ông, Riccardo Simon.

Vương Hào An trợn trắng mắt, đám người này biết tên lưu hành của ông ta ở bên Ý. Người đàn ông hừ lạnh một tiếng:
-  Nếu đã biết rõ ta thuộc người của Simon, các người còn có cửa để trêu chọc sao?

Trịnh Hạo Thạc bật cười lớn, hắn cầm tập tài liệu phi thẳng xuống đất, ngạo nghễ trả lời:
- Sợ rằng chưa tới lượt nước Ý ra tay, ông đã ngã ngựa ở đây rồi.

Vương Hào An lúng túng không tin, lão ta nhặt tập tài liệu lên xem: giấy trắng, chết tiệt, lũ nhóc này chơi ông ta. Vò chặt tập giấy trong tay, lão ta lạnh lùng lên tiếng:
- Simon là bang hắc đạo lớn nhất ở Châu Âu, Riccardo ta xảy ra chuyện ở Hàn Quốc, Simon sẽ để yên sao? Một lũ nhóc không tự lượng sức mình.
Mân Doãn Khởi mỉm cười nhẹ, hắn sẽ cho lão già này thấy cái gì là không biết tự lượng sức mình. Người đàn ông chỉnh y phục đứng dậy, khí thế cao ngạo tiến về chỗ người đàn ông trung niên nhàn nhạt:

- Vương Hào An, hôm nay ông sẽ có một bữa ăn ngon trong tù, chúc ông may mắn..."Thoát chết".
Hai từ cuối hắn nghiêng người nói vào tai Vương Hào An đầy lạnh lẽo uy hiếp. Lão ta cứ đứng ngẩn ra một lúc. Còn Mân Doãn Khởi đã rời đi từ  bao giờ, lặng lẽ ra hiệu cho luật sư tiến vào làm việc.
- Cảnh sát Lý, tôi là luật sư Jeffrey, đại diện pháp lý cho bên nạn nhân. Hiện nay cô Doãn Nhi đang trong tình trạng nguy cấp, Mân gia và Trịnh gia cùng đề đơn tố cáo, chiếu theo luật, ông Vương sẽ bị tạm giam để điều tra và xử lý hình sự. Mong phía Cục cảnh sát phối hợp với chúng tôi.
Lý Hà chưa kịp tiếp nhận hết thông tin, Vương Hào An đã lớn tiếng mắng mỏ:
- Các người có quyền gì bắt tôi, tôi không phạm pháp, vụ tai nạn là ngoài ý muốn, các người muốn lạm quyền chèn ép dân thường sao? Hả? Tưởng các người mới có luật sư sao, tôi sẽ thuê luật sư, hơn nữa còn là người của Simon, Vân Hy, gọi cho người bên Tổng bộ.
Nói xong lão ta hừ một tiếng giận dữ, muốn giam giữ hắn, mơ tưởng.

Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng nhìn Đỗ Vân Hy, quét mắt ra hiệu cho cảnh sát Lý làm việc nhanh chóng. Lý Hà vội vàng lấy còng tay còng Vương Hào An lại, lão ta lập tức phản kháng như lợn thọc tiết. Hắn lặng lẽ giơ ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, thấy lão ta ngậm miệng mới từ từ cất lời:
- Vương Hào An, mọi cuộc chơi đều có quy tắc, tổ chức Simon mà tôi biết sẽ không tùy tiện điều người đi làm việc cá nhân. Ông ở trong Simon lâu như vậy, ngoài cái danh trưởng ban giao dịch, ông có cái gì để Simon đánh đổi đấu với Tứ gia tộc chúng tôi? Jeffrey, bằng mọi cách phải khiến ông ta lãnh mức án cao nhất.
- Vâng, Trịnh tổng.
Cứ như thế, Vương Hào An bị cưỡng chế bắt vào nhà giam. Đỗ Vân Hy đứng bên cạnh thất thần ngồi xuống ghế, đấu không lại, Vương Hào An ngông cuồng tự đại vậy mà vẫn không đấu lại được với bọn họ. Cô ta ngẩn người một lúc, thấy Trịnh Hạo Thạc chuẩn bị rời đi, vội vàng níu tay hắn lại chất vấn:
- Tại sao anh lại thay đổi như vậy, rõ ràng là bạn đầu anh lựa chọn em, chúng ta đã từng rất hạnh phúc cơ mà. Hạo Thạc, vì sao muốn chèn ép em đến mức sống dở chết dở thế này?
Đỗ Vân Hy tủi nhục ủy khuất hỏi hắn, nhưng người đàn ông chẳng mảy may động tâm, dứt khoát hất tay người phụ nữ ra khỏi tay mình. Hắn cười lạnh:
- Đỗ Vân Hy, cô đừng tưởng tôi không biết những chuyện cô lén lút làm với nhà họ Trịnh. Trịnh Nam Kiêu tại sao gặp được cha mẹ tôi một cách dễ dàng, khi xưa mẹ tôi vì sao đột nhiên có ác cảm với Chung Quốc, cô ở bên giật dây Đỗ Lan Vy và Trịnh Nam Kiêu làm việc cho cô, bọn họ hiện giờ thân bại danh liệt, còn cô thì vẫn đứng sờ sờ ở đây, cô nên tự biết mình may mắn. Còn nữa, khi xưa tôi tưởng cô là đứa trẻ cứu tôi chết đuối lúc nhỏ, nhưng cô vốn dĩ không phải, là Chung Quốc mới phải. Sự biết ơn và chiều chuộng đó cô không xứng có được. Đỗ Vân Hy, tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là bị lừa dối, nhưng tôi càng ghét kẻ đụng đến gia đình tôi hơn. Cha mẹ tôi, vợ tôi, em trai tôi, em dâu tôi, và cả đứa cháu chưa ra đời của tôi, nếu họ có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ lên đầu của cô, cô hãy nhớ kĩ lấy.
Ly nước trên bàn bị gạt phăng xuống dưới đất vỡ tan tành, Trịnh Hạo Thạc giận dữ rời đi. Đỗ Vân Hy bần thần nhìn những mảnh thủy tinh bắn lên chân mình bắt đầu chảy máu. Trịnh Hạo Thạc đang cảnh cáo cô ta...

__________________________________

Chắc là cũng lâu đấy :3 để ra truyện
#mono #ngủđông 🫢🫣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net