Chap 4: Tôi ghét màu xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính Quốc, cậu thật sự không tham gia sao?"

"Không thích."

"Chính Quốc, giá trị nhan sắc của cậu không thể để lãng phí. Hay là cậu cứ đóng thành cái cây cũng được."

"Không muốn."

Người này lắc tay, người kia lắc vai, không năn nỉ thì cũng là dụ dỗ, Chính Quốc bực mình vứt quyển sách xuống bàn.

"Chỉ là một vở kịch, quan trọng đến vậy à."

"Đương nhiên, nếu vở kịch này thành công, A7 chúng ta sẽ không bị người khác coi thường nữa."

"Tại sao?" Cậu tròn mắt khó hiểu.

"Lễ kỉ niệm thành lập trường vô cùng lớn, rất nhiều người có địa vị đến, thêm cả học sinh mới, chúng ta là khối đầu đàn, không thể tạo ấn tượng xấu mãi như vậy."

Cậu gật gù: "Có lí."

"Chỉ là, tôi đang thắc mắc, mấy người đã làm ra những chuyện gì mà bị cô lập tẩy chay ở trường?"

"Chính Quốc, cậu đừng nói quá như vậy. Bọn mình chỉ là cọ xát một tí thôi."

"Ta phi." Cậu giật giật khóe môi khinh bỉ trong lòng.

"Còn không phải tại cậu. Cậu hãm hại người phụ nữ của Trịnh Hạo Thạc, sỉ nhục cô ta, đánh cô ta đến bầm dập ngất xỉu. Bọn tôi còn bị liên..."
Từ phía cuối lớp vọng lên âm thanh trách móc giận dữ.

"Bạch Ninh, đủ rồi."

"Buông tôi ra, để tôi nói."
Nam sinh đeo kính hầm hừ kích động đi tới chỉ thẳng tay vào mặt Chính Quốc:
"Vì cậu, chúng tôi bị phân công lao động nhiều hơn. Vì cậu, giáo viên có chuyên môn đều chuyển sang lớp khác dạy, thành tích học tập của chúng tôi ngày càng kém. Vì cậu, chúng tôi phải trở nên phá phách để gây chú ý, giành lại sự công bằng. Tất cả là tại cậu."

"Vì tôi? Ha.."

Cả căn phòng im bặt vì tiếng cười của Chính Quốc.

"Luật lao động sờ sờ ra đấy, các người bị bóc lột, phải lên tiếng tố cáo. Một cục đất, có mài mãi cũng không thành được ngọc. Giáo viên chuyên môn hay không chuyên môn, chẳng có vấn đề gì nếu các người có năng lực và sự cố gắng. Thay vì đi phá phách, các người có thể làm đám nít ranh ngoài kia nổ mắt vì những tờ giấy mời tuyển thẳng đại học hay học bạ giỏi toàn phần. Ý chính là, A7 dù không được tạo điều kiện tốt như chúng mày, bọn tao vẫn đứng top. Hiểu không?"

"Cậu ngụy biện. Cậu.."

"Chen ngang người khác rất bất lịch sự đấy."
Chính Quốc hừ nhẹ.

"Tôi biết, Trịnh Hạo Thạc chỉ muốn nhắm vào tôi, các người bị vạ lây, tôi hoàn toàn không cố ý. Nhưng các người cũng đã chèn ép trút giận lên người tôi suốt nửa học kì rồi, ăn miếng trả miếng, còn chưa đủ thỏa mãn sao?"

Vài người chột dạ tránh né trước cái nhìn săm soi sắc lạnh của cậu. Chính Quốc nhún vai:
"Đừng như con rùa rụt cổ vậy chứ. Bảo sao bị coi thường."

"Điền Chính Quốc, cậu độc miệng."
Lại là người chỉ trích cậu lúc nãy.

"Bạch Ninh, tôi ấn tượng với sự thẳng thắn của cậu. Nhưng ra ngoài xã hội, nó gọi là lỗ mãng và ngu xuẩn."

Y run rẩy: "Điền Chính Quốc, cậu còn muốn ầm ĩ."

"Không, tôi thích yên tĩnh. Nhưng để vớt mấy túi trà lọc trong não mấy người ra, tôi phải lắp loa vào miệng. Cặn bã thì giữ lại, tinh hoa thì trôi đi tuồn tuột, quá thất vọng. Trà xanh tốt, nhưng uống nhiều hại sức khỏe lắm."

"Trịnh Hạo Thạc là ô dù, Điền Chính Quốc tôi cũng có thể thành đại thụ. Có điều, tôi cảm thấy mình không hợp với màu xanh, tìm cho tôi vai diễn khác đi."

Nói xong, cậu vác cặp quay lưng rời đi.

Dàn người phía sau ngơ ngác:
"Chính Quốc, cậu ấy muốn ra mặt vì chúng ta?"

Giờ này chưa tan học, nhưng cậu bỏ đi trước, một phần vì muốn đám học sinh kia thức tỉnh, một phần muốn thử trải nghiệm cảm giác trốn học cúp tiết như thế nào. Mấy đứa học trò bị cậu phạt lúc trước nói rất thú vị, làm cậu cũng thấy tò mò theo.

Thật ra khi nghe Bạch Ninh kia mắng chửi, cậu đột nhiên có chút giận Điền Chính Quốc này, thêm cả Trịnh Hạo Thạc nữa. Vì ngại thân phận của cậu, hắn đánh vào yếu tố bên ngoài, làm cậu trở thành bao cát cho bọn họ đày đọa, còn ngày càng ngu ngốc, đúng là muốn chửi thề. Nhưng suy cho cùng, bọn họ mới 17-18 tuổi, còn cậu, một linh hồn 25 xuân xanh trong cơ thể của đứa trẻ 18, tầm nhìn tất nhiên sâu sắc hơn. Tóm lại, không thể so sánh.

"Trịnh Dương, mày cũng có ngày này, haha."

"Lũ khốn, thả cô ấy ra."

"Đừng giả anh hùng nữa. Mày cưỡng bức cô ta, giờ lại muốn cứu người, có điên không?"

"Mày gài tao."

........

Bên ngoài cánh cửa của nhà kho cũ nát, Chính Quốc không ngừng nghiến răng khinh bỉ đám người bên trong. Hóng tí drama, vậy mà cũng phát hiện ra được thông tin động trời này. Tên Trịnh Dương kia đúng là đáng bị đánh. Thầm nghĩ thằng em đã khốn nạn như vậy rồi, không biết thằng anh cặn bã ra sao. Người ta nói không thể vơ đũa cả nắm, nhưng Trịnh Hạo Thạc là nam chính, mà nam chính là kẻ thù của cậu, cho nên, cậu tất nhiên không thể nghĩ tốt cho người đàn ông đó. Có điều, bên trong còn một cô gái nữa, có nên gọi người đến cứu không đây?

"Cạch!"

"Ai?"

Cậu nhìn cành cây khô dưới chân mình mà toát mồ hôi "Toang rồi."

"Chúng mày ra ngoài kiểm tra."

Đứng đây để bị bắt, cậu không ngu. Chính Quốc xoay người bỏ chạy khỏi khu đất trống hoang vắng.

"Mau bắt cậu ta lại."

Khoảng cách ngày càng thu nhỏ, cậu rít một tiếng. Nhìn về phía trước, là dàn người mặc vest đen cầm tuýp sắt, cậu rụi mắt, đm, cùng một bọn sao?

Trước sau đều là địch, không phải chứ.

"Trịnh Dương ở bên trong nhà kho."
Chính Quốc làm liều kêu lớn.

Đám người phía trước không phản ứng. Cậu nở nụ cười méo mó, bọn họ đến không phải vì cứu Trịnh Dương. Nhưng mà đám người phía sau hình như không đuổi theo cậu nữa. Chính Quốc dần dần giảm tốc độ đứng lại, cậu gằn giọng bực tức:
"Lũ điên."

Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp đỏ ửng dưới nắng gắt, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, tay ôm phần eo nhỏ gọn, lồng ngực phấp phổng thở dốc, một câu lũ điên làm tất cả xao động kinh ngạc.

"Chủ nhân."

Chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, người vừa lên tiếng lập tức lui về sau.

"Tên gì?"
Âm thanh lạnh lẽo truyền ra.

Chính Quốc bừng tỉnh, cậu vò đầu, cái miệng hại cái thân, chơi ngu rồi. Vì đứng ở xa, cậu chỉ mờ mờ thấy bóng nam nhân cao lớn, vest đen toàn thân, màu tóc xanh bạc hà, cử chỉ vô cùng lãnh đạm. Chính Quốc rùng mình.

"Mân Doãn Khởi, mày ở đây làm gì?"

Thêm người nữa xuất hiện, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

"Hạo Thạc, hình như là Chính Quốc."

Sét đánh ngang tai, Chính Quốc xỉu lên xỉu xuống: Hào quang nhân vật chính.

"Trịnh Dương ở bên trong sắp chết rồi, còn có một cô gái, bọn chúng nói bị hắn cưỡng bức."

"Tôi không có liên quan gì đâu nhé."

Cậu vắt chân chạy trốn. Nhưng không ngờ cổ áo đã bị ai đó giữ lại kéo lên như kéo gà kéo vịt.

"Thả tôi ra."

"Điền Chính Quốc, cậu lại hại người?"

"Hạo Thạc, cậu ấy sẽ bị thương."
Âm thanh mềm mại của cô gái dịu một tiếng.

Chính Quốc trừng mắt giãy giụa. Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức buông lỏng người. Nhận ra sự khác thường, Trịnh Hạo Thạc bỏ cậu ra. Chân chạm xuống mặt đất, Chính Quốc nhanh chóng lùi về sau.

Khuôn mặt của Trịnh Hạo Thạc giống y đúc với Trịnh Nam Kiêu, người phụ nữ bên cạnh hắn thì giống Đỗ Lan Vy. Haha, cậu bật cười. Lồng ngực nhói đau tê tái, bất lực cùng uất hận, cậu siết chặt tay, cậu muốn đánh người.

"Tên khốn khiếp."

"Đồ tồi."

"Ông đây để cho các người đùa giỡn sao? Các người tưởng ông dễ bắt nạt à."

Một cú đấm vào bụng, một cú đá vào chân. Trịnh Hạo Thạc ngã về sau. Người con gái gấp gáp đỡ hắn dậy:

"Điền Chính Quốc, cậu điên rồi."

Vài tên vệ sĩ bắt đầu muốn động tay chân, Chính Quốc gằn giọng sắc lạnh:
"Đến đây, cha tôi Điền Mặc Niên, mẹ tôi Đường Hoa."

"Tôi chính là cậy gia thế, cậy cha mẹ tôi đấy."

Không ai hó hé một câu. Trịnh Dương bất thình lình từ nhà kho đi ra. Bộ dạng lếch thếch thê thảm, chân tay bầm tím, trong lòng ôm một người con gái lớn giọng gọi: Anh. Tầm nhìn nhanh chóng chuyển từ cậu sang phía hắn.

Mân Doãn Khởi vẫn giữ im lặng cho đến khi thấy bóng dáng đứa em gái ruột hắn cưng chiều. Đôi mày người đàn ông cau lại:
"Doãn Nhi bị mày cưỡng bức?"

"Không phải, tôi không làm gì cả. Bọn chúng cho em ấy uống xuân dược, dụ tôi vào phòng, nhưng tôi đã đánh ngất em ấy rồi."

"Đưa tiểu thư về Mân gia."

"Vâng."

Bình tĩnh lại, Chính Quốc bắt đầu nhận ra một nam chính khác cũng đang ở đây: Mân Doãn Khởi. Cô gái đó là em gái hắn. Lũ người bắt cóc kia thảm rồi.

"Điền Chính Quốc, cảm ơn cậu."
Trịnh Dương đột ngột cất lời.

Cậu ngơ ngác, tên này ăn phải bả chó à. Người nọ cười trừ trước biểu cảm nghi hoặc của Chung Quốc.
"Nhờ cậu, đám người kia bỏ đi gần một nửa không còn chú ý đến tôi, tôi mới có cơ hội tháo dây trói bật lại bọn chúng cứu Doãn Nhi."
Hắn giải thích.

Chính Quốc nhún vai:
"Không có tôi thì cũng có anh cậu và anh cô ấy đến cứu. Tôi giúp mình thoát thân, không giúp cậu, cho nên, đừng cảm ơn tôi."

"Cậu khi mất trí nhớ rất thú vị."

Chính Quốc giật giật khóe môi, cậu sợ hai chữ thú vị.
"Trịnh Dương, nói thế sẽ có người bảo tôi cho cậu ăn bùa mê thuốc lú, quyến rũ đàn ông, từ anh sang em đều không tha."
Cậu hất tóc mỉa mai.

"Điền Chính Quốc, cậu đừng quá đáng. Lúc trước cậu..."

"Dừng dừng."

Ngăn lời Trịnh Hạo Thạc, cậu thong thả:
"Tôi không nhớ mình của trước kia như thế nào, anh nói làm gì cho tốn nước bọt. Để ý đến hiện tại chút đi, tôi và anh đã cắt đứt quan hệ phá bỏ hôn ước, các người muốn mèo mả gà đồng, anh anh em em, ân ân ái ái, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần biết, nếu động vào Điền gia, tôi sẽ cho các người biết thế nào là Điền Chính Quốc độc ác chuyên đi hại người thực sự. Tôi không ngại mang tiếng xấu đâu, vì tôi thích độc miệng, mấy lời ngọt ngào ấy, thật lòng thì ít mà toan tính thì nhiều. Nhiều đến mức buồn nôn khó thở."

"Haizz, tôi ghét màu xanh mà anh cứ cho tôi đội cái nón to đùng như thế, tôi bực nên tôi phải đánh. Đánh xong rồi thì đá, thế là anh vô hình trong mắt tôi."

"Ha, cậu không để tôi vào mắt, sao lại cắt tay tử tự."
Trịnh Hạo Thạc cười lạnh.

Giống quá, ngay cả nét mặt biểu cảm cũng giống. Chính Quốc mơ hồ một tiếng xót xa:
"Nam Kiêu."

Không. Hắn là Trịnh Hạo Thạc, cậu lắc đầu tỉnh táo lảo đảo lùi về sau. Cả thân hình nhỏ con đột nhiên bị tóm lấy, hương bạc hà mát lạnh nhanh chóng tràn vào chóp mũi. Ai nấy sửng sốt, Mân Doãn Khởi lần đầu ra mặt vì một người không quen biết. Hắn ôm Chính Quốc vào lòng nhàn nhạt:
"Vật nhỏ, có cần tôi giúp em xử lý bọn chúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net