Chap 6: Người của ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lừa dối, tất cả chỉ là lừa dối."
Chính Quốc mất bình tĩnh gào khóc dữ dội.

Người đàn ông nhíu mày lo lắng, có vẻ hắn đã quá trớn. Đưa tay bế hẳn cậu lên khỏi mặt đất, hắn hạ giọng dịu dàng:
"Xin lỗi, dọa em sợ rồi."

"Dựa vào cái gì chứ, tại sao các người đều muốn tổn thương tôi, tại sao?"

"Tôi sẽ không làm như vậy."

"Không phải, các người đều sẽ hành hạ tôi, các người sẽ không tha cho tôi, tôi muốn về nhà, tôi..."

"Câm miệng."

Chính Quốc vẫn giãy giụa phản kháng, Kim Thạc Trấn cau mày. Hắn lạnh lùng mở cửa ra ban công, để hai chân cậu treo lơ lửng bên ngoài không khí, thấp giọng cảnh cáo:
"Nếu em hi vọng tôi làm hại em, vậy thì tôi cũng không ngại ném em từ tầng ba này xuống phía dưới đâu."

Chính Quốc bừng tỉnh, cậu nhìn mọi thứ xung quanh, hai mắt nhanh chóng ngập tràn tia hoảng loạn sợ hãi, tay vội bám chặt vào vai người đàn ông van xin:
"Đừng, tôi sai rồi, tôi không nháo nữa."

"Em là người của ai?"

......

"Thật mỏi tay."

"Thạc Trấn, Kim Thạc Trấn."
Cậu cắn răng kêu lớn.

Nhận được câu trả lời vừa ý, khóe môi nam nhân cong lên. Nhẹ nhàng kéo cậu trở về, Kim Thạc Trấn cười cười một cách cợt nhả nhìn thiếu niên đang gắt gao ôm lấy mình, chân quắp về sau lưng bám dính như con gấu koala, lười biếng ngốc nghếch.

"Ngoài tôi ra, không ai được phép chạm vào một sợi lông tơ của em. Nếu như không có được, cũng chỉ có tôi có tư cách hủy hoại nó, nhớ cho kĩ."

***

Chiếc xe màu bạc rẽ vào khu biệt thự Điền gia rộng lớn, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu thiếu niên xinh đẹp trong lòng mình. Bàn tay vuốt ve mái tóc non tơ mềm mại, hắn khẽ một tiếng ôn hòa:
"Tôi sẽ sớm đến đón em."

Chính Quốc cắn môi gượng gạo, cửa xe đã mở sẵn, cậu đeo balo bước xuống. Chiếc xe chớp nhoáng vụt đi trong gió, người nhỏ thở dài.

"Tiểu Quốc, con đây rồi. Có sao không, con có bị thương không?"
Vừa vào đến cửa, mẹ Đường vội vàng kiểm tra cơ thể cậu. Chính Quốc cười trừ:
"Mẹ, con hiện tại không sao, nhưng mẹ cứ xoay con như chong chóng thế này, con sẽ có sao đó."

"Thằng nhóc láo xược."
Điền mẹ đỏ mặt giận lẫy đánh vào vai cậu một cái. Chính Quốc bật cười khúc khích.

"Tiểu Quốc, chúng ta gọi cho con rất nhiều, có phải điện thoại bị hỏng không?"
Ông Điền trầm giọng nhắc nhở.

"Con xin lỗi. Hôm qua con ở nhà một người bạn chuẩn bị vở kịch đón lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, điện thoại hình như hết sạch pin bị sập nguồn."
Cậu lục lọi balo giơ chiếc điện thoại màn hình tối om lên để chứng thực.

"Con đó, đừng có cậy sức khỏe, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Mẹ Đường cằn nhằn.

"Mẹ, con phải đến trường."

"Đến trường gì giờ này. Mai học."
Cậu bất lực bị đẩy về phòng.

"Thằng bé hiểu chuyện hơn rất nhiều." Chị dâu Đổng Lam mỉm cười trìu mến.

"Đây không phải lần đầu nó qua đêm nơi khác không về, lo lắng cái gì."
Điền cha chép miệng.

"Thật là, gọi cả cho cục cảnh sát, còn nói không lo lắng."
Anh hai Điền Ngũ không nhân nhượng lập tức vạch mặt người cha trung niên.

Điền Mặc Niên cầm tơ báo lên đánh trống lảng, ông ho nhẹ một tiếng rồi cất lời:
"Bữa tiệc vào thứ bảy không được phép xảy ra vấn đề."

"Con biết rồi."

***

Ngày hôm sau, Chính Quốc mới quay trở lại trường học. Cậu nhìn bảng tên A7 trước mặt, tay dụi mắt liên hồi, lẽ nào cậu vào nhầm lớp. Không còn những thùng bột thùng sơn, bàn ghế xếp ngay ngắn, sách ôn luyện chỉnh chu, tất cả đều cắm cúi ghi bài thay vì mở party quậy phá, đùa cợt nhau như mọi khi.

"Chính Quốc, cậu đi học rồi. Bọn mình vẫn chưa nghĩ ra kịch bản."

"Còn nữa, thầy Kim bảo từ giờ cậu sẽ là người đại diện phát ngôn của lớp."

"Chính Quốc, Chính Quốc."

"À, xin lỗi."
Cậu bừng tỉnh sau một hồi ngơ ngác. Bọn họ lao nhao như vậy khiến cậu không kịp thích ứng.

Trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, cậu nhẹ lời:
"Chủ đề là gì?"

Không ai đáp.

"Vai chính?"

"Cậu." Cô nữ sinh bẽn lẽn.

Đặt tệp giấy xuống mặt bàn, Chính Quốc trực diện nhìn nhóm người xung quanh:
"Các người xác định?"

"Bọn mình tin cậu."

"Được, tôi chấp nhận. Tôi sẽ viết kịch bản, nhưng những người tôi yêu cầu có mặt đều phải cố gắng. Hãy nhớ, đây là làm việc nhóm, tôi không muốn xảy ra tranh cãi."

"Tốt quá, cậu ấy đồng ý rồi."
Vài người phấn khích kêu lên khiến cậu có chút kinh ngạc.

"Chính Quốc, chuyện hôm nọ, tôi xin lỗi."
Âm thanh khe khẽ phát ra. Nhìn vẻ mặt hối lỗi của cậu nhóc đeo kính đứng đối diện, Chính Quốc cong cong khóe môi:
"Bạch Ninh, tôi dễ quên lắm, cậu không cần tự trách mình. Tôi cảm thấy, cậu rất đáng để kết giao."

Bàn tay mềm mại đưa thẳng ra giữa không trung, cậu nhún vai, liền có thêm mấy bàn tay khác đặt vào. Tất cả nhìn nhau, nở một nụ cười đồng lòng trọn vẹn.

Chỉ còn ba tuần để chuẩn bị cho buổi biểu diễn, tối thứ bảy Điền gia lại tổ chức tiệc, Chính Quốc bận rộn chạy đôn đáo khắp nơi. Mẹ Đường thì bắt cậu đi thử phục trang từ sáng đến trưa. Tối về lại ôm máy tính đánh bản thảo, kết quả, cậu lờ đờ đến lớp với đôi mắt thâm đen như gấu trúc.

"Đây là kịch bản, xem qua chút đi."

"Ôi mẹ ơi, cậu không phải người, mới có một ngày thôi đấy."

"Bạo lực học đường!" Một cậu bạn kinh ngạc.

"Phải, vấn nạn này nhức nhối bao lâu rồi, tôi không muốn nó mãi tiếp diễn như vậy."

"Nhưng cậu..."

"Không cần chột dạ, bản thân người trong cuộc chính là người hiểu rõ hậu quả của nó nhất. Tôi là cá nhân, còn A7 này là tập thể. Cả một tập thể không thể lên tiếng giành lại công bằng, rất yếu kém!"

"Được, bọn mình đồng ý."

"Phải rồi, thầy Kim đã tìm cho chúng ta một căn phòng riêng để luyện tập, nó ở khu nhà B đối diện. Vừa đẹp trai, vừa tâm lý, không biết thầy ấy có người yêu chưa nữa?"

Nhìn nữ sinh tâm hồn mới lớn đang chìm đắm trong giấc mộng màu hường, cậu lắc đầu thương thay: Kim Nam Tuấn là nam chính, tất cả những kẻ ngáng đường hắn đến với nữ chính đều không có kết cục tốt đẹp. Cậu hi vọng cô gái này sẽ không thành người lót đường xấu số. Có điều, hắn hình như rất ít xuất hiện, hành động cũng âm thầm, làm cậu muốn chạy cũng không biết phải chạy đường nào, haizz...

Giờ ăn trưa ở canteen, Chính Quốc nhanh chóng ngồi vào một góc kín, còn không quên mang theo laptop để làm việc. Thừa kế sự nghiệp của gia tộc, đây không phải chuyện nhỏ, không có hiểu biết và năng lực, sớm muộn cậu cũng sẽ bị đào thải.

"Đỗ Vân Hy, tôi đã làm gì cô đâu mà cô rống lên như lợn thọc tiết, thật đau đầu."

"Mình không có, mình chỉ muốn xin lỗi..."
Cô gái vò chặt nếp váy gấp, môi mọng cắn xé đến sưng đỏ, khuôn mặt ửng hồng như có một lớp sương mờ bao quanh. Dáng vẻ hoàn toàn yếu ớt nhu nhược khiến người khác không khỏi động lòng.

"Doãn Nhi, cậu đừng bắt nạt Vân Hy nữa, cậu ấy cũng đâu có cố ý."

"Buồn cười, trên đời lại còn có cái loại bao biện như này hả? Chậc. Móng tay cắm sâu vào eo tôi, bức tranh tôi vừa chỉnh sửa xong thì dính toàn nước ngọt. Đây mà là không cố ý sao?"

Tiếng quát tháo ngày càng lớn, còn cả âm thanh va chạm xô xát.

Chính Quốc không thể tập trung nổi nữa, cậu nhòm ra bên ngoài.
Đồ ăn rơi vãi xuống đất, khay nhôm kêu liểng xiểng chói tai. Khu trung tâm thành cái chợ đấu khẩu của hai nhóm nữ sinh. Người xung quanh còn hứng thú quay chụp lại, cậu cau mày đứng dậy.

"Cho tôi qua."

"Này, cậu ta từ đâu ra vậy?"

"Là Điền Chính Quốc."

....

Mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, cậu bình thản cất giọng:
"Các người chặn đường, tôi không thể ra ngoài."

"Chính Quốc, mình hoàn toàn không cố ý làm Doãn Nhi bị ngã. Mình xin lỗi, mình..."
Đỗ Vân Hy run rẩy nài nỉ.

"Điền Chính Quốc, cậu muốn đánh Vân Hy phải bước qua xác tôi."

"Trịnh thiếu nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Đồ vô liêm sỉ, cậu còn muốn phá hoại tình cảm của cậu ấy và Trịnh thiếu."
.....

Người người lên tiếng bảo vệ, Đỗ Vân Hy thoáng lộ ra một nụ cười đắc ý. Cậu vẫn chưa muốn vạch trần, vì cậu ngại tiếp xúc với ánh hào quang của nhân vật chính.

"Các người bị mất não à, Điền Chính Quốc là hôn phu của Trịnh Hạo Thạc. Người chen chân vào tình cảm của người khác phải là cô ta, Đỗ Vân Hy."
Âm thanh xéo sắc truyền đến tai từ nữ sinh tóc ngắn đối diện.

Chính Quốc hạ tầm mắt, cô gái này vừa lên tiếng bênh vực cậu. Doãn Nhi, em gái nam chính Mân Doãn Khởi. Xảy ra xích mích với chị dâu tương lai của mình, không thể nào?

Mân Doãn Nhi bị nhìn chằm chằm, cô nữ sinh bối rối, lạnh lùng khoanh tay trước ngực làm kiêu.
"Đừng tưởng bở, tôi cũng không thích cậu, nhưng mà anh hai tôi từng nói, sự thật thì không nên đánh tráo."

Cậu khẽ cười:
"Tôi chỉ muốn ra ngoài thôi. Các người ồn quá, tôi không làm việc được, là tự các người suy diễn tôi muốn đánh cô ta."

Nói xong, Chính Quốc nhún vai đảo mắt một vòng mang theo tia sắc lạnh uy hiếp. Dàn người có chút sợ hãi, tự động tránh về hai bên. Lối đi thông thoáng, cậu nhếch môi sảng khoái:
"Cảm ơn."

"Ngầu quá."

"Khắc tinh của Đỗ Vân Hy, Điền Chính Quốc đã quay trở lại và lợi hại hơn xưa."
Cái tiêu đề này đủ khiến bài đăng của tao tương tác đến hàng nghìn react.

"Thằng ngu, mày không sợ bị Trịnh gia truy lùng sao?"

"Đau, lúc trước cũng đâu có xảy ra chuyện gì."

"Bọn mày cứ xem đi, sắp tới còn nhiều chuyện hay ho xảy ra lắm. Hắc hắc..

Chính Quốc đi rồi, canteen lại trở về sự ồn ào bàn tán vốn có.

Vừa bước ra ngoài, cả người đột nhiên bị kéo đi, Chính Quốc muốn kêu lên, nhưng miệng cậu đã bị ai đó bịt lại, chỉ còn tiếng ưm ưm giãy giụa cùng đôi mắt trừng lớn.

"Điền Chính Quốc, em quả nhiên thích cắn người."

"Kim Tại Hưởng, là anh."

Vừa được buông tha về thể xác, lại gặp ngay con át chủ bài trấn lột tinh thần, Chính Quốc rùng mình.

"Tôi rất đáng sợ?"

Nhận thấy người đàn ông muốn nổi điên, cậu gấp gáp chữa cháy:
"Không phải, tôi không cố ý cắn tay anh, tôi chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là phòng vệ, haha, phòng vệ thôi."
Cậu mỉm cười gượng gạo không hề giả trân.

"Lại đây."

Cmn cứ thấy dáng vẻ này giống ai nhỉ.

"Tôi không nói lại lần hai."

Nhớ ra rồi "Kim Thạc Trấn!".

Nhắc đến tào tháo, tào tháo liền tới.

"Điền Chính Quốc, em quả nhiên rất biết nghe lời."
Chiếc xe màu bạc đỗ giữa sân. Người đàn ông cao lớn một thân vest đen hạ thấp giọng, từ từ nhả chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net