Chap 7: Xuất hiện đầy đủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi bỏ mẹ rồi."

Cậu vội vàng thoát khỏi vòng tay của Kim Tại Hưởng vắt chân lên cổ chạy trốn. Nhưng chạy mãi vẫn ở yên chỗ cũ, Chính Quốc xoay đầu, khuôn mặt tràn đầy sự thống khổ khẽ giọng van nài:
"Thả tôi ra, làm ơn."

"Em sợ cái gì? Còn có tôi ở đây."
Kim Tại Hưởng cau mày giữ lấy cổ áo của cậu.

Chỉ có điều, hắn cảm thấy chiếc xe màu bạc kia hình như rất quen thuộc, còn gặp qua nhiều lần.

"Anh?"

"Tại Hưởng?"

Cậu chớp mắt kinh ngạc, tình huống quái quỷ gì thế này. Hai tên nam chính gặp nhau, kẻ xưng anh, người xưng tên, không lẽ muốn hợp tác giết cậu.
"Chạy."

"Điền Chính Quốc, em muốn chạy đi đâu?"
Âm thanh sắc lạnh phía sau vang lên.

Chính Quốc từ từ dừng bước, cậu cắn môi ấm ức, lẽ nào cứ bị kiểm soát mãi như vậy.

"Chuyện này là sao?"
Kim Tại Hưởng không khỏi khó chịu, cậu quen anh trai hắn, hơn nữa còn rất nghe lời.

"Quốc, tôi đã nói thế nào?"
Giọng điệu nam nhân ngày càng trở nên gay gắt.

Chính Quốc không ngu, cậu tất nhiên hiểu hàm ý trong câu nói kia của Kim Thạc Trấn. Hắn đang cố ý nhắc nhở cậu, và hắn cũng đang rất tức giận.

Xoay lưng, cậu chầm chậm đi về phía nam nhân mặc vest đen. Nhấc hai tay hắn lên cuộn thành vòng, sau đó cúi thấp người, chui tọt vào lồng ngực vững chắc để cho hắn ôm mình. Chính Quốc gục đầu xuống nhỏ giọng the thé:
"Xin lỗi, tôi biết sai rồi."

Lần này người kinh ngạc không phải là cậu nữa, mà là hai anh em họ Kim. Kim Thạc Trấn có chút sửng sốt khi nhìn hành động vừa rồi của cậu. Lửa giận dần dần vơi bớt, tâm can hắn cũng mềm đi, bàn tay vỗ về lưng người trong lòng, khóe môi nhếch lên thỏa mãn: Đúng là tiểu quỷ ranh ma.

Kim Tại Hưởng như không tin vào mắt mình, hắn nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm gầm gừ kêu lớn:
"Điền Chính Quốc, em hồ nháo, mau lại đây với tôi."

Gật mình kèm thêm rùng mình, đôi mắt cậu căng tròn hoang mang khó hiểu. Nhưng kì thực thì vẫn không thể nào quay người lại nhìn vẻ mặt của hắn, vì cậu bị Kim Thạc Trấn siết eo rất chặt.

"Tại Hưởng, anh hi vọng em sẽ rút lại lời vừa nói ra."
Kim Thạc Trấn nhàn nhạt.

"Anh cả, em chưa từng giành giật bất cứ thứ gì, ngoại trừ em ấy."

"Em không đủ năng lực."

"Ha... Hahaha.."
Kim Tại Hưởng bật cười, đôi mắt hổ phách híp lại, quai hàm như lưỡi dao bén nghiêng 90°, câu chữ thốt ra làm người ta không khỏi ớn lạnh.
"Dựa vào 15% cổ phần Kim gia trong tay, tôi vậy mà vẫn chưa đủ năng lực? Trò hề sao?"

"Yếu ớt. So với toàn bộ sự nghiệp của Điền gia mà Chính Quốc được thừa hưởng, em hiện tại không khác gì một con kiến dễ dàng bị người ta bóp nát. Ngu xuẩn."

"Tại Hưởng, bình tĩnh."

"Anh cả."

Chính Quốc mơ hồ nhận ra giọng nói vừa mới xen vào, là của Kim Nam Tuấn.

Nhìn thấy người quen, Kim Thạc Trấn trở lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu:
"Đến đúng lúc lắm, mau đưa nó về ngâm nước đá cho tỉnh táo đầu óc đi."

Vốn cứ nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi. Không ngờ, hắn còn nhận được thêm một câu trả lời ngoài ý muốn khác.

"Anh từng nói phải biết tận dụng cơ hội để đạt được thứ mình thích. Cho nên, bây giờ, em cũng muốn có được Chính Quốc."
Người nọ thong thả cất lời.

"Kim Nam Tuấn." Nam nhân gầm một tiếng quyền uy của chúa tể muôn loài.

Chính Quốc bàng hoàng nhẩm nhẩm câu chữ "Kim Thạc Trấn, Kim Nam Tuấn, Kim Tại Hưởng, gia tộc họ Kim, tam thiếu tung hoành". Cậu sững sờ, bọn họ là anh em ruột. Cốt truyện rõ ràng không phải như thế này. Bọn họ sao lại có thể vì cậu mà giành giật đấu đá. Nữ chính ở đâu, bàn tay vàng của tác giả, lẽ nào đây là hiệu ứng cánh bướm trong truyền thuyết?

"Chính Quốc, sao cậu lại có thể như vậy. Cậu làm tình cảm anh em của bọn họ bị chia cắt."
Đến rồi, nữ chính đến rồi, và không thiếu dàn harem hùng hậu cùng đám người hóng hớt phía sau.

"Đỗ Vân Hy. Cô bớt thêm dầu vào lửa."
Mân Doãn Nhi không kiêng nể mỉa móc. Cô gái hất lọn tóc rành mạch:
"Cái gì mà chia cắt tình cảm, tôi thấy cậu ấy được cả ba yêu thương thì càng tốt chứ sao, thêm người bảo vệ. Còn hơn cái loại thích đâm sau lưng người khác, cướp vị hôn phu của bạn thân, lại hồn nhiên quay ra giả vờ giả vịt ngây thơ không biết gì, rẻ mạt."

Đáy mắt những người đàn ông lập tức lóe lên, Chính Quốc vẫn đang vùi cơ thể mình vào lồng ngực của Kim Thạc Trấn. Thật ra, cậu muốn thăm dò xem, nếu nữ chính xuất hiện, tình tiết tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào. Nhưng không, không có thay đổi gì hết. Ngược lại, cậu còn cảm nhận được sự chán ghét từ nam chính đối với nữ chính.

Kim Thạc Trấn không cho cậu xoay người, hắn liếc mắt lạnh nhạt:
"Cô là người cùng Trịnh Hạo Thạc công khai dan díu sỉ nhục em ấy trong lễ đính hôn?"

"Không, em không biết chuyện đó, Hạo Thạc tự ý công bố. Chính Quốc, mình thật sự không có cố ý, mình xin lỗi, xin lỗi mà..." Đỗ Vân Hy hấp tấp giải thích.

"Này, đã cướp hôn phu của người ta rồi, lại còn cố ý hay không cố ý? Cuộc tình dù đúng dù sai, người thứ ba vẫn đáng chết. Nhé."
Mân Doãn Nhi hừ lạnh ra mặt.

Cãi qua cãi lại, nam nữ chính vẫn không có tiến triển gì, Chính Quốc dần trở nên bất lực, đi không được, ở cũng không xong, rốt cuộc muốn cậu phải làm gì.

"Chà. Lâu lắm mới thấy anh em Kim gia tập hợp đông đủ thế này."

"Trịnh thiếu."

Đám học sinh tự động tránh về hai bên để lối đi trống cho người đàn ông tiến vào. Nét mặt Đỗ Vân Hy lập tức dịu lại, hai má ửng hồng xinh đẹp, cô ta rưng rưng nước mắt yếu ớt:
"Hạo Thạc."

"Người của tôi cũng có kẻ dám bắt nạt?"
Âm thanh lạnh buốt tỏa ra truyền vào không khí. Người xung quanh không dám thở mạnh, anh em họ Kim bình thản đứng yên. Chỉ có cơ thể Chính Quốc theo phản xạ run lên cầm cập. Kim Thạc Trấn khẽ nhíu mày, hắn dịu dàng vuốt ve trấn an người nhỏ trong lòng. Đôi mắt âm trầm chuyển hướng sang người bên cạnh cất lời.
"Bài học đầu tiên, không được để mấy thứ giả tạo che mắt."

Tại Hưởng và Nam Tuấn nhìn nhau, những lời này Kim Thạc Trấn nói ra là muốn dành cho anh em bọn họ.

"Bài học thứ hai, không được lộ ra điểm yếu trước kẻ thù."

"Bài học thứ ba..."

"Bài học thứ ba, không được đặt tình cảm lên trên lí trí."
Giọng điệu hờ hững từ nam nhân bên cạnh Trịnh Hạo Thạc vang lên.
"Điền Chính Quốc, em làm cho tôi thật bất ngờ. Có nhiều người theo đuổi em như vậy, có phải nên khen em rất có sức hút không đây?"

Kim Thạc Trấn vốn đang có chút hứng thú với người vừa dám cắt ngang lời hắn, nhưng thật không ngờ, kẻ này lại nhắm mũi tên về phía cậu. Đôi mắt nam nhân trực diện đối nghịch, loại khí thế bức người tỏa ra không ai kém ai, quá đáng sợ.

Chính Quốc nóng mặt nóng máu khó chịu đến phát cáu, cậu dùng sức rời khỏi vòng tay của Kim Thạc Trấn quay người, rốt cuộc là tên nào đang giễu cợt cậu.

"Phác Chí Mẫn?" Chính Quốc kinh ngạc.

"Oh, em vẫn nhớ tôi."

Cmn, điên rồi. 1, 2, 3, 4, 5. Năm tên, thêm một tên nữa là đủ tập hợp dàn nam chính.

"Oh vật nhỏ, em lại chơi đùa quá trớn?!"
Như cậu muốn, Mân Doãn Khởi lộ diện với suit trắng.

Cái đệch.

Nếu biết trước nó linh nghiệm, cậu xin thề sẽ không bao giờ gọi hồn mấy tên này nữa. Đỗ Vân Hy, hào quang nữ chính của cô đâu, ngăn bọn họ lại.

"Chính Quốc, cậu đừng nhìn mình như vậy, mình, mình không quen."

Cậu triệt để cạn lời, tay vỗ trán bất lực:
"Cái đó, tôi không biết phải giải thích kiểu gì. À ừm, Trịnh thiếu, tôi chưa làm gì cô ta đâu nhé. Phác Chí Mẫn, vì Y Y ngày nào cũng nhắc anh, tôi muốn quên cũng không được. Mân Doãn Khởi, đừng gọi tôi là vật nhỏ. Kim tam thiếu, tôi chỉ là người ngoài, không cần vì tôi mà xích mích. Nói tóm lại, tôi không liên quan, tôi không biết gì đâu nhé."

Liền một mạch tuôn dài câu chữ, cậu sẵn sàng lên dây cót chạy trốn.

"Mẹ ơi."

Vẫy tay về phía xa đánh lạc hướng, Chính Quốc nhân cơ hội luồn lách tẩu thoát. Nhưng chiêu cũ rích này của cậu sớm đã bị bọn họ bắt thóp.

"Điền Chính Quốc, em muốn chạy đi đâu?"

Lúc trước là Trịnh Hạo Thạc, bây giờ là Phác Chí Mẫn, hắn lôi cổ áo của cậu lên, còn cười quỷ dị làm cậu run lẩy bà lẩy bẩy.

"Các người một mực muốn tôi
làm cái gì, tôi rất độc ác, chuyên đi hại người, thịt của tôi cũng không thơm, không làm thí nghiệm được đâu. Thật đó."

"Điền Chính Quốc, em quá mất mặt rồi."
Âm điệu vang lên đầy sự đùa bỡn trêu chọc từ Mân Doãn Khởi.

Chính Quốc bừng tỉnh mở căng hai mắt, tất cả đều đang nhìn cậu che miệng nín cười.

Đỗ Vân Hy bên cạnh Trịnh Hạo Thạc thầm ôm bụng tức tối, cô ta không muốn sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía Điền Chính Quốc.
"Đủ rồi. Các anh đừng bắt nạt cậu ấy nữa."

"Quác q nóuác..."
Tiếng quạ bay qua đầu kéo thật dài. Phác Chí Mẫn nhếch mày:
"Ai nói bọn tôi bắt nạt em ấy? Hạo Thạc, mắt nhìn người của mày từ bao giờ lại kém như vậy?"

"Phác Chí Mẫn, Vân Hy đều là có ý tốt." Người họ Trịnh hạ giọng.

"Không biết điều."
Mân Doãn Khởi chép miệng.

"Nhàm chán."
Kim Nam Tuấn tiếp câu.

Cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông dần dà tỏa mùi thuốc súng. Chính Quốc nhanh chóng cụp đuôi thỏ, cậu chạy về phía Thạc Trấn nấp sau lưng hắn rồi nhỏ giọng:
"Bọn họ phát hỏa vô cùng nguy hiểm, hay là chúng ta chạy trước đi."

Kim Thạc Trấn bật cười, hắn kéo cậu nhóc ngây thơ xinh đẹp ôm vào lòng chắc nịch một câu:
"Đừng sợ, tôi ở đây."

Chính Quốc ngây người ngước mắt to tròn long lanh, tim đập thịch một tiếng, cậu ôm ngực trái bối rối, cảm giác này hình như rất an toàn.

"Anh có tiền không?"

"Tôi có rất nhiều tiền."

Kim Thạc Trấn mặt không biến sắc nhàn nhạt đáp lại.

"Chúng tôi chưa chết."
Kim Tại Hưởng nghiến răng nhắc nhở.

Chính Quốc giật mình xoay người, không ngờ lại chạm phải tầm mắt của Trịnh Hạo Thạc. Lồng ngực bất giác nhói đau, là cảm xúc của cậu hay thân chủ cũ. Đau quá, cậu siết chặt tay Kim Thạc Trấn, mặt tái đi trông thấy. Nhận ra sự khác thường, người đàn ông lo lắng dịu dàng bế đứa nhỏ lên.
"Tôi đưa em đi."

"Kim Thạc Trấn, mời đứng lại."
Âm thanh từ phía sau truyền đến ngăn cản cuộc tẩu thoát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net