Chap 8: Tranh giành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thạc Trấn dừng bước, hắn lạnh lùng nhìn về phía người kêu tên mình, hai mắt híp lại nhàn nhạt.
"Mân Doãn Khởi, có ý gì?"

"Đơn hàng khu F của Mân gia bị đánh cắp, hình như có liên quan đến họ Kim."
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần trầm lặng một tiếng.

Kim Thạc Trấn nhếch mép lạnh:
"Mân Doãn Khởi, Kim gia trước giờ luôn làm ăn minh bạch, lấy danh dự của tôi và khu đất Gangnam ra đảm bảo, chuyện này không một chút liên quan, đủ?

"Không nói đến chuyện làm ăn, vậy thì dừng lại việc chiếm đoạt và kiểm soát Chính Quốc. Mau để em ấy ở lại."
Câu nói của Mân Doãn Khởi thốt ra như phát súng mở đầu châm ngòi cho cuộc chiến. Những người đàn ông xung quanh cũng dần dà xao động theo.

"Chính Quốc, nếu Tiểu Y Y đã nhớ tôi đến vậy, chúng ta cùng nhau về Điền gia."
Vẫn là giọng điệu hờ hững ấy của Phác Chí Mẫn.

"Đây là trường học. Điền Chính
Quốc, mau về lớp cùng tôi."
Lần này thì đến Kim Nam Tuấn ra mặt.

"Chính Quốc, có phải em bị anh ấy uy hiếp không?"

"Làm càn."
Kim Thạc Trấn cau mày nhìn Tại Hưởng.
"Đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ muốn phản?"

Mọi thứ dần trở nên hỗn loạn, duy chỉ có Trịnh Hạo Thạc và Đỗ Vân Hy đứng nhìn quan sát như xem kịch. Hắn hừ lạnh, lồng ngực trỗi dậy cơn ghen tức khó chịu. Hắn ghét sự tranh giành kia, ghét việc cậu được chú ý quá nhiều. Ăn không được, hắn sẽ đạp đổ.
"Điền Chính Quốc, tôi tự hỏi, cậu có mê lực gì mà khiến nhiều người cùng giành giật đấu đá như vậy? Một người bị tôi vứt bỏ? Hay là..."

"Trịnh Hạo Thạc, tên khốn."
Cậu nhoài người khỏi vòng tay Kim Thạc Trấn đứng xuống, hai mắt trừng trừng giận dữ quát lớn.

"Ha, tên khốn? Điền Chính Quốc, đừng dối lòng nữa, cậu vẫn thích tôi. Nhìn thấy tôi, đôi mắt cậu rõ ràng rất đau thương quyến luyến..."
Hắn nhướng mày khiêu khích cộng thêm sự đắc ý. Bởi Trịnh Hạo Thạc luôn tự tin rằng người trước mặt chưa bao giờ thoát khỏi mị lực của hắn. Đám người kia là cái thá gì.

"Chỉ vì cậu ấy thích anh, anh liền cho rằng mình có thể một chân đạp hai thuyền. Chỉ vì cậu ấy thích anh, anh liền cho rằng sự bao dung của cậu ấy với anh là lẽ đương nhiên. Đúng không?"

"Cái gì?"
Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, hắn cảm giác như trái tim đen của mình đã bị lôi móc ra bên ngoài ánh sánh một cách chân thực chỉ bởi câu nói kia của cậu.

Chính Quốc lặng người phát ra âm thanh thều thào tẻ nhạt:

"Rõ ràng cậu ấy có thể buông bỏ, biết mình bị tổn thương, bị lợi dụng, nhưng vẫn là cố chấp theo đuổi. Dựa vào cái gì, cô ta được thương xót, còn Điền Chính Quốc thì không?"

Không có tiếng trả lời. Cậu bật cười mỉa mai. Những lời cay đắng này, cậu nói thay cho Điền Chính Quốc. Còn Tuấn Chung Quốc cậu, nếu đã không thể chất vấn ông trời, nếu cốt truyện đã thay đổi, cậu sẽ tính xổ lên tất cả. Nam chính nữ chính, ha, dù gì cậu cũng là phản diện, không đóng tròn vai thì sao được.

"Trịnh Hạo Thạc, anh nghe rõ cho tôi, anh chỉ là kẻ thế thân, một kẻ thế thân không hơn không kém có biết chưa."

Nhận thấy cậu đang dần trở nên mất bình tĩnh, Kim Nam Tuấn lo lắng nắm lấy tay cậu trấn an.

Chính Quốc vùng vằng bỏ ra.
"Mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều cảm thấy lồng ngực rất đau, vì anh có khuôn mặt y như hắn, đến cả điệu bộ cũng giống. Hắn lén lút qua lại cùng bạn thân tôi, phản bội tôi. Cả anh cũng như vậy. Đám nam nhân các người đều là một lũ dối trá."

"Chính Quốc, cậu điên rồi. Rõ ràng lúc trước khi quen Hạo Thạc, cậu không có mối tình nào."
Đỗ Vân Hy vồ vập lên tiếng giải thích.

"Cô thì biết cái gì chứ."
Chính Quốc liếc mắt sắc lẹm.

"Cậu, cậu không nói lí."

"Nói lí? Ha.. đến giờ phút này rồi, cô còn mệt nhọc ôm cái lớp mặt nạ ấy làm gì nữa. Cô xúi tôi ăn mặc hở hang, kéo tôi vào vũ trường, dùng tiền của tôi mua đồ hiệu, một chiếc thẻ đen của tôi bị mất, cô dám khẳng định mình không lấy? Cô và hắn, đều cùng một giuộc cả mà thôi."

"Chính Quốc, cậu nhớ lại."
Nói xong, Đỗ Vân Hy cũng tự mình sợ sệt.

"Quan trọng ư?"
Cậu bình thản.

"Chính Quốc, cậu sao lại thay đổi như vậy, cậu không phải bạn của mình. Cậu mau trở về như cũ đi mà."
Cô ta tự biên tự diễn nắm lấy vai cậu lắc lư gào khóc.

Chính Quốc đứng im bất động như người vô hồn, Đỗ Vân Hy nhíu mày dùng thêm lực, móng tay cắm xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng cứa vào da thịt bắt đầu rớm máu. Cô ta hoảng hốt che đậy. Nhưng Kim Tại Hưởng sớm đã phát hiện ra, hất văng người phụ nữ đẩy ngã xuống mặt đất, hắn quát tháo:
"Đồ điên."

Trịnh Hạo Thạc lúc này vẫn chưa hoàn hồn, làm sao còn tâm trạng để bảo vệ cô ta. Người đàn ông siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi:
"Tên đó là ai?"

Chính Quốc thở hắt một tiếng.
"Trịnh Nam Kiêu."

"Chính Quốc, chắc chắn cậu bịa chuyện. Trịnh gia không có người nào tên như vậy cả." Đỗ Vân Hy ngoan cố phản bác.

"Vì người đó chết rồi, Trịnh Nam Kiêu, hắn ta chết rồi..."
Cậu thét lớn.

Ai nấy kinh ngạc, ngoại trừ Kim Thạc Trấn, hắn sớm đã biết hết mọi chuyện vào ngày đầu tiên gặp cậu. Chỉ là, hắn thật không nghĩ tới Trịnh Nam Kiêu đó đã chết, cũng tốt.

"Điền Chính Quốc, cậu nói tôi và Hạo Thạc không ra gì, nhưng cậu cũng đâu phải người tốt đẹp. Cậu coi anh ấy là người thế thân, cậu cũng chỉ vì sự ích kỷ của riêng mình mà thôi."
Đỗ Vân Hy mỉa mai, cô ta nặng nề đứng dậy sau cú đẩy mạnh bạo từ Kim Tại Hưởng.

Mọi ánh nhìn trở nên xao động, tất cả đều nhanh chóng đổ dồn về phía Chính Quốc. Âm thanh trong cổ họng thiếu niên phát ra nghẹn đắng.
"Hắn đến với tôi vì món hời Điền gia, tôi đến với hắn vì không chịu được sự phản bội. Hắn coi tôi là công cụ điều khiển, tôi lại ngu ngốc sa vào lưới tình. Đều là lợi dụng nhau, đều là tự mình chuốc lấy. Cũng phải, tôi có tư cách gì mà ủy khuất mắng chửi hắn chứ. Cũng phải..."

Giọt nước mắt trong suốt chảy tràn xuống khóe mi, cậu nở nụ cười chua xót: "Điền Chính Quốc, cậu có giận tôi không? Cậu cho tôi mượn thân xác, truyền cho tôi kí ức. Tôi lại dùng nó để trút giận lên người Trịnh Hạo Thạc và Đỗ Vân Hy, kẻ có diện mạo giống với đôi cẩu nam nữ từng tổn thương tôi. Có phải, tôi cũng đang gián tiếp chà đạp lên tình cảm của cậu. Có phải, tôi rất hèn hạ không?"

"Điền Chính Quốc."
Trịnh Hạo Thạc đột ngột cất tiếng gọi.

"Cậu, đã bao giờ thực sự thích tôi chưa?"
Giọng nói người đàn ông trầm lạnh, ánh mắt biểu lộ điều khó đoán, hi vọng, thất vọng, hay giận dữ?

"Đã từng."

"Chỉ là đã từng thôi sao." Trịnh Hạo Thạc siết chặt tay.

"Thạc Trấn, đưa tôi đi, làm ơn."
Chính Quốc nghẹn ngào. Người đàn ông dang rộng hai tay kéo cậu ôm vào lòng vỗ về.
"Anh biết rồi. Ngoan."

"Đau, rất đau."
Cậu gục đầu trên vai hắn nức nở.

Để tay Chính Quốc bám vào cổ mình, chân quắp chặt về sau lưng, Kim Thạc Trấn lạnh lùng bỏ lại một câu trước khi ôm cậu vào trong xe.
"Những người từng tổn thương em ấy, đợi đó cho tôi."

Chiếc xe cuốn bụi phi thẳng ra đường lớn rồi khuất bóng. Người nào người nấy vẫn chưa hết rùng mình run rẩy. Đỗ Vân Hy thì ngồi bệt dưới đất kinh hãi níu chân Trịnh Hạo Thạc. Hắn cười mỉa mai hất văng cô ta ra, mặc kệ tất cả, xoay lưng bỏ đi. Lần đầu tiên hắn muốn chạy trốn khỏi hiện thực, lần đầu tiên, hắn thấy mình ngu ngốc và khốn nạn.

"Phác Chí Mẫn, anh em chí cốt của mày thật thê thảm."
Mân Doãn Khởi nhếch môi giễu cợt.

"Mày cũng không phải bạn nó sao? Lật lọng nhanh như vậy... "

"Không phải, trên thương trường đã không, trong chuyện tình cảm, càng không."
Người nọ lạnh giọng.

"Một cuộc giao dịch?" Phác Chí Mẫn nhướng mày. Mân Doãn Khởi chỉ nhún vai một cái.

Phác Chí Mẫn hừ nhẹ, nhìn về phía anh em họ Kim đứng đối diện không xa, hắn lạnh nhạt.
"Với chúng ta là giao dịch. Còn với bọn họ, là hợp tác."

"Sợ?" Mân Doãn Khởi phủi phủi tay áo.

Phác Chí Mẫn bật cười mỉa mai:
"Át chủ bài chỉ có Kim Thạc Trấn, còn lại, đều là râu ria yếu ớt."

"Mày sẽ sớm hối hận, vào một ngày không xa."
Mân Doãn Khởi lạnh lùng bỏ lại một câu trước khi rời đi.

Phác Chí Mẫn nhếch môi. Hắn cũng đang hi vọng vậy.

Hai chiếc xe giới hạn lao ra cổng chính rồi biến mất trong chớp nhoáng.

Mặc dù không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phác Chí Mẫn và Mân Doãn Khởi, nhưng cả Kim Nam Tuấn và Kim Tại Hưởng vẫn luôn giữ bình tĩnh cảnh giác cao độ. Có lẽ, bọn hắn đã trách móc sai lầm với sự giục giã của Kim Thạc Trấn về việc vào công ty đào tạo.

***
Biệt thự K.

"Mau kiểm tra lại đơn hàng vừa rồi cho tôi."

"Xác nhận không đánh cắp?"

"Kim tổng, chắc chắn là có người đổ oan cho chúng ta. Từ.."

"Dừng."

Bên đầu dây điện thoại nhanh chóng im lặng. Kim Thạc Trấn
nhàn rỗi vuốt ve mái tóc thiếu niên xinh đẹp đang ngủ say trong lòng, đáy mắt hắn nổi một tầng sương lạnh lẽo.

"Tôi chỉ muốn nghe kết quả."

"Vâng, Kim tổng."

****

Ba ngày sau.

"Không cần cố gắng gồng mình như vậy, thêm chút đùa cợt vào."

"Cái gì thế này, sắt vụn sao?"

"Tử Kỳ, mày còn dám vác bản mặt xấu xí này đến đây à, đồ ghê tởm."

"Muốn ăn không, hay là thêm chút coca tạo màu cho đẹp nhỉ?"

"Đúng, chính là giọng điệu này. Tốt hơn rồi."
Chính Quốc cầm quyển kịch bản trên tay gật gù khen ngợi.
"Khớp lời thoại xong, chúng ta tập diễn thử. Nhớ là phải tự nhiên, như lúc trước mấy người bắt nạt tôi ấy."

"Chính Quốc, mình lại muốn đâm đầu vào tường." Cô nữ sinh mặt ỉu xìu như cọng bún thiu.

"Lộ Khiết. Đợi sau khi vở kịch này hoàn thành trọn vẹn, cậu đâm vào đâu tôi cũng không cản."
Chính Quốc nhàn nhạt đáp.

Tiếng cười khúc khích vang khắp cả căn phòng luyện tập. Không khí rộn hẳn lên, cậu mỉm cười nhu hòa: Những chuyện kia đều đã qua hết rồi, suy cho cùng, vẫn là nên sống vì hiện tại và tương lai.

"Chính Quốc, Kim tổng lại gửi hoa và chocolate đến cho cậu này. Lãng mạn quá đi."

"Chính Quốc, cậu phải ăn hết chỗ đồ này đi nhá, tôi không muốn bị anh trai mình vặn cổ đâu."

Mân Doãn Nhi cùng một cô nữ sinh và dàn người làm dịch vụ đồng thời bước vào. Dường như đã quá quen thuộc với chuyện này, cậu chỉ gật đầu một cái rồi hạ giọng:
"Để đó đi. Mọi người cùng ăn."

Đám A7 mắt sáng lên trông thấy, phải nói rằng mấy ngày này bọn họ đã hưởng ké không ít phúc lợi từ Chính Quốc. Trời nóng, Kim Tại Hưởng trực tiếp kêu người đến lắp điều hòa. Mic rè, Kim Nam Tuấn liền nhập về thiết bị âm thanh tốt nhất bên Mĩ. Trang phục biểu diễn, Phác Chí Mẫn sai nhân viên đến thiết kế riêng. Đồ ăn thức uống, Mân Doãn Khởi phụ trách. Bất ngờ nhất chính là Trịnh Hạo Thạc, thay vì nâng đỡ A1, lớp mà Đỗ Vân Hy theo học, hắn đập tiền vào A7, đổi hết bàn ghế mới, mua thêm máy tính, yêu cầu giáo viên có chuyên môn cao và nhiệt tình đến giảng dạy, lịch lao động cũng hoàn toàn cắt giảm gần hết. Quan trọng hơn, tiết mục của bọn họ không cần bốc thăm, đặc cách diễn cuối. Kim Thạc Trấn thì khỏi nói, người được cho là đã theo đuổi Chính Quốc thành công, mỗi ngày đều đủ 99 bông hoa hồng không hơn không kém. Nói tóm lại, bàn tay vàng của nữ chính Đỗ Vân Hy bây giờ đang chuyển sang phản diện Điền Chính Quốc cậu. Cmn, quá sức tưởng tượng.

"Quốc đâu, chị nói sẽ dẫn Y Y đến chỗ Quốc chơi mà."

__________________________________

Chap này hơi dài thì phải :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net