Chap 31 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua 🕰
Cậu vẫn nằm đó , trên chiếc giường bệnh , vẫn một biểu cảm , đôi mắt vô hồn nhắm lại , xung quanh là những máy đo nhịp tim và các bình truyền nước

Và 6 người nam nhân ôn nhu nắm lấy tay cậu mà xoa nắn

" Kookie của bọn anh ngủ lâu quá đi , anh muốn đưa Kookie đi chơi lắm , Kookie từng nói muốn đi Jeju lắm mà đúng không , nếu là Kookie anh sẽ đưa em đi một vòng trái đất cũng được " - Taehyung

" Kookie ah ... em tỉnh dậy đi , tỉnh dậy rồi mới ăn được đồ ăn anh nấu chứ " - SeokJin hắn mỉm cười

" Khi Kookie tỉnh dậy anh sẽ mua thật nhiều sữa chuối cho em , cả thịt cừu xiên nữa , em muốn gì anh đều sẽ đáp ứng nha " - Namjoon giọng nũng nịu , hắn muốn lúc này cậu tỉnh dậy và chọc hắn là đồ trẻ con lắm

" Kookie bao giờ mới tỉnh dậy để chơi cùng bọn anh đây , bảo bối ngủ lâu bọn anh sẽ giận đấy " - Jimin

" Em hứa với anh là sẽ đi hẹn hò cùng anh mà , Kookie thất hứa với anh sao " - Hoseok hắn giả vờ tiếc nuối

" Em nói sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình kia mà , tỉnh dậy mà sinh ra cho anh một đứa con đi , Kookie của anh " - Min Yoongi nhìn ngắm cậu một hồi lâu , mong rằng đôi mắt long lanh ngây thơ ấy một lần nữa mở ra , đôi môi ấy lại nở nụ cười tỏa nắng với hắn một lần nữa , mong cậu sẽ cố gắng quay trở lại bên hắn , vì ... hắn yêu cậu , yêu Jeon Jungkook rất nhiều

Trong tâm trí Jungkook lúc này

" Ưm ... mình đang ở đâu đây " - Jungkook nhớ lại , lúc này khi thấy một con đường ánh sáng , không nhanh không chậm liền đi theo nó , được một lúc thì cậu bất tỉnh nhân sự không biết lí do , lúc tỉnh dậy thì đã nhận ra xung quanh mình là một tiên cảnh tuyệt đẹp , một ngọn đồi bao phủ bởi cánh ngàn hoa , trên đỉnh là một cây hoa anh đào
Không biết đây là đâu , nhưng ...

Jungkook bỗng nhìn thấy hai hình bóng trên đỉnh đồi , ngay bên cạnh cây hoa anh đào kia , đó là ... cha mẹ cậu

Cậu nhanh chóng chạy đến , cậu sắp gặp được ba mẹ mình , thật không ngờ , từng giọt lệ , dòng nước mắt chảy dài trên gò má , cậu nhớ ba mẹ , nhớ rất nhiều

Kể từ ngày ba mẹ cậu mất khi cậu còn bé , cậu đã không còn ai bên cạnh , căn nhà cấp bốn cậu đã bán đi và thuê một căn hộ khác để quên đi nỗi buồn , nhưng nỗi cô đơn vẫn ám ảnh cậu không thôi , lúc đó đối với cậu thật giống với địa ngục trần gian

" Ba ơi mẹ ơi " - Cậu chạy đến gọi lớn
Hai hình bóng người dần quay ra , quả đúng như vậy , đó là ba mẹ Jeon , người đã mất cách đây chục năm nay
" Tiểu Kook của mẹ " - mẹ Jeon xúc động ôm chầm lấy đứa con mà mình bỏ rơi , hẳn là nó đau khổ lắm
" Hức ... Ba mẹ ơi , con nhớ ba mẹ nhiều lắm " - Jungkook khóc òa , hơi ấm này ngỡ như đã không bao giờ cảm nhận lại được
" Ba mẹ xin lỗi , xin lỗi con Kookie " - Ba Jeon không kìm được nước mắt xoa đầu đứa con trai mà ông yêu thương nhất trên đời

Một hồi ôm ấm , không khí gia đình trần vè , hỏi han nhau bao câu ngỡ như bây giờ mới thốt lên được như : con có khỏe không , Jungkookie học giỏi không hay con trai có sống tốt không ... những câu hỏi rất đơn giản nhưng cũng đủ khiến cậu không muốn rời xa

Jungkook liền ngồi giữa hai người , tựa đầu vào người mẹ của mình , cảm nhận tình yêu gia đình mà cậu nhớ nhung suốt thời gian qua
" Ba mẹ có khỏe không ạ " - cậu dịu dàng hỏi
" Gì chứ ba mẹ đây vẫn khỏe sương sương " - Mẹ Jeon đáp khiến cả nhà cười rầm rộ cả lên

" Vậy đây là đâu ạ " - Nhắc mới nhớ khung cảnh lúc này của mình
" Đây là chốn linh hồn , có thể hiểu nó là thiên đường dành cho các linh hồn chưa thể siêu thoát ngự trị " - ba Jeon giải thích , nhưng khoan đã ... chốn linh hồn   không lẽ cậu
" Vậy nghĩa là con đã ... " - Jungkoom run rẩy nhìn ba mẹ Jeon thầm hỏi
" Không phải là con đã chết ... con vẫn đang hôn mê , nên phần hồn của con trôi dạt đến đây nhưng vẫn còn liên kết với phần xác , có nghĩa là con vẫn còn sống " - mẹ Jeon xoa đầu cậu

" Vậy con sẽ ở lại đây với ba mẹ suốt đời luôn nha " - Jungkook tươi cười , niềm hy vọng thắp lên , cậu vẫn luôn mong muốn rằng bản thân được gặp lại hai người một lần nữa , ngỡ như một giấc mơ vậy ... nhưng niềm vui chưa được bao lâu , nó lại chợp tắt ... trong nháy mắt

" Không được đâu ... Jungkookie " - Mẹ Jeon u sầu cúi mặt xuống thở dài
" Eh ? T-tại sao ạ ... không phải gia đình mình đã được đoàn tụ sao , con sẽ không đi đâu hết ... con sẽ ở lại đây với ba mẹ " - Jungkook ôm chặt lấy bà thút thít khóc

" Ba biết Kookie à ... Nhưng nơi này không dành cho con ... con còn những người ở thế giới khác nữa , ba mẹ không thể giữ con ở đây mãi được  " - ba Jeon an ủi cậu
" Người âm không thể tác động lên thế giới của người dương , ba mẹ không thể giúp con được nữa , con trai à nghe lời mẹ " - mẹ Jeon ôm chặt cậu , khóe mắt bà bắt đầu rưng nước mắt , vốn dĩ cậu còn sợi dây liên kết giữa thể xác và linh hồn là nhờ khả năng của ba mẹ Jeon , nhưng đương nhiên nó không phải là vô hạn , vì nó được tạo ra nhờ sinh khí của hai người

" Con mặc kệ ... ba mẹ làm gì cũng được , con không biết ... con chỉ ở đây với ba mẹ thôi " - Jungkook la lớn , khóc òa lên như một đứa trẻ con , ước nguyện lớn nhất của cậu đó là được ở bên cạnh người thân yêu , cậu không muốn rời xa ba mẹ Jeon , nếu không bao giờ được siêu thoát mà mãi mãi ở bên cạnh hai người cậu cũng cam lòng

" Vậy con nguyện bỏ mặc những người con trai ấy sao ? " - một câu nói của mẹ Jeon khiến cậu sững người

Bỏ mặc ? Sao có thể , làm sao cậu bỏ mặc bọn hắn được , cậu yêu thương bọn hắn , rất nhiều , lúc nào cũng muốn được bọn hắn cưng sủng , muốn được bọn hắn yêu thương che chở cho cậu , thật sự muốn tỏ ra yếu đuối chỉ để được bên cạnh bọn hắn mà thôi , thậm chí cậu cảm thấy hạnh phúc là khi được ở bên bọn hắn mãi mãi , nhưng điều này ...

" Con ... " - cậu ngập ngừng
" Con rời xa họ sao , ba mẹ biết ... Jungkookie của ba mẹ sống rất tình cảm , Kookie ngoan mà đúng không ... vậy nên Kookie cố gắng sống thật tốt , thay cho phần của ba mẹ Jeon nữa nhé " - Jungkook ôm chặt hai người , cậu òa khóc , muốn đem hết nỗi nhớ nhung ra bên ngoài để ba mẹ biết , cậu yêu họ đến mức nào

" Ngoan ... họ đang gọi con kìa , Kookie của ba mẹ nhớ hạnh phúc nhé , bên cạnh người mình yêu đừng có bướng nghe chưa , cho dù có bất cứ nơi nào mẹ luôn yêu con trai của mẹ nhiều lắm vì con là niềm tự hào của ba mẹ " - mẹ Jeon xoa đầu cậu mỉm cười
" Ba cũng vậy " - Ba Jeon ôm lấy cậu

" Jungkookie cũng yêu ba mẹ nhiều lắm " - cậu nói lớn , lời nói phát ra từ tận chính trái tim mình

" Tạm biệt con , con trai " - Ba mẹ Jeon nói xong , đôi bàn chân liền bắt đầu rời khỏi ngọn đồi mà bay lên không trung 
" Ba mẹ ơi ... đừng đi mà " - thấy ba mẹ đột ngột bay lên cậu liền vung tay ra níu kéo
" Ba mẹ có đi đâu ... ba mẹ sống ở đây mà " - Mẹ Jeon mỉm cười
" À ... vậy ạ 😶 " - quê một cục
Ngay lập tức cậu bị một lực hút kéo đi quay trở lại nơi mà cậu xuất phát , thế giới trong cuốn tiểu thuyết

* Píp píp *
Đôi mắt dần hé mở , một cuộc sống mới lại sắp bắt đầu
" Jeon Jungkook "

Hết chap 31 😇
Sắp được nghỉ Tết gòi zui wa 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net