Chương 17: Người phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu kết thúc, trung học Teiko thắng trung học Harada với tỉ số 106:56.

"Mọi người vất vả rồi." Moimoi ôm khăn đi phát cho từng người.

Ai cũng ngồi nghỉ lấy hơi, dọn dẹp túi cá nhân rồi rời khỏi sân vận động.

"Akashi-kun?" Moimoi thấy Akashi còn ngồi im tại chỗ liền gọi.

"Các cậu đi trước đi. Tôi cần xử lý 1 chuyện."

Akashi nhìn chằm chằm Takao Kazunari.

"Cậu tìm tớ có chuyện gì à?" Takao nghe có người tìm mình đành đi ra hành lang. Người có mái tóc đỏ mặc đồng phục Teiko đứng dựa vào tường đợi hắn.

"Chuyền bóng không tệ." Akashi đánh giá Takao.

Takao không cho rằng đây là lời khen ngợi. Hắn sợ đến sởn tóc gáy. Một phút cũng không muốn nói chuyện với người này.

Akashi cười khẽ, uy nghiêm nói.

"Kuroko Tetsuya đang ở đâu?"

"Cậu quen Kuroko sao?" Takao kinh ngạc.

Khoé miệng Akashi nâng lên, hắn thông qua quan sát phát hiện câch chuyền bóng của Takao rất giống Kuroko. Kuroko truyền bóng rất đặc biệt, không có người thứ 2 làm giống được. Trùng hợp như vậy chắc chắn có người chỉ dạy cho Takao. Cho nên Akashi suy ra Takao quen Kuroko. Nhưng hắn chưa nắm chắc nên câu hỏi vừa rồi chính là để thử Takao. Mà kết quả khiến hắn rất vừa ý.

"Cậu chỉ cần nói cho tôi Kuroko Tetsuya ở đâu thôi".

Takao bị áp bức mà chay mồ hôi lạnh, hắn giả vờ bình tĩnh.

" Cậu khủng bố thế này làm sao tớ dám nói chứ".

"Phải biết rằng làm trái ý nguyện của tôi, ngay cả cha mẹ tôi đều không được tha thứ."

Ánh mắt Akashi lạnh thấu xương.

"Muốn tìm Kuroko thì đến trung học Meiko nha. Ôi. Tớ có việc đi trước đây."

"Meiko??"

Akashi hiện vẻ nghi hoặc, cái tên nghe ở đâu rồi.

Huhu, đội trưởng trường Teiko đáng sợ quá. Takao sau khi trả lời câu hỏi thì được thả đi. Hắn vội chạy đuổi theo đồng đội. Người kia mà là học sinh trung học á? Còn không cao bằng mình, nhưng nhìn thấy chỉ muốn quỳ lạ xin tha.

Tại sao hắn lại tìm Kuroko chứ? Sao Kuroko lại quen biết thành phần nguy hiểm của xã hội? Hắn không muốn đem Kuroko đẩy vào hố lửa đâu.

Akashi ra khỏi sân vận động Tokyo, khí chất ngạo nghễ kiêu ngạo.

"Ngon quá..."

Akashi dừng chân, hắn đã bảo mọi người đi về trước. Sao tên tóc tím tham ăn to con này còn ở đây.

"May quá, Akachin đây rồi. Tớ đi WC bị lạc mọi người".

Murasakibara thành thật nói.

"Đây là..." Akashi chú ý đến nam sinh đứng cạnh tóc tím.

" Chào đội trưởng của Teiko, tớ là Ogiwara Shigehiro. Murasakibara nhà các cậu lần nào lạc đường cũng tình cờ đụng phải tớ. Nếu cậu đã ở đây thì đưa cậu ta về luôn nhé."

Ogiwara gãi đầu ngượng ngùng.

Ogiwara ...... Shigehiro?! Akashi nhíu mày, cái tên quen thuộc này. Hắn nhớ lại giấc mơ...

"Cậu tìm ai?"

"Tớ là Ogiwara Shigehiro, tớ học ở Meiko. Tớ đến thaqms Kuroko."

"À, cậu là đối thủ trong trận trong kết. Đáng tiếc Tetsuya vắng mặt. Có điều kết quả vẫn như thế thôi."

" Chờ một chút, cậu chơi bóng rổ vui vẻ ko?"

"Akashi-kun, làm ơn hãy nghiêm túc chơi hết sức mình..."

"Kém cỏi..."

"Vì sao lại làm như vậy"

"Chỉ là chơi đùa trận đấu thôi, điều khiển mọi thứ..."

"Đừng mà ... Xin cậu..."

Thiếu niên trong mộng tuyệt vọng...

"Ồ, cảm ơn". Akashi nhàn nhạt gật đầu.

Đây là giọng điệu cảm ơn người khác hả? Lạnh băng vậy. Ogiwara cười gượng.

"Không có gì. Tớ thích giúp đỡ người khác."

Ogiwara vội vàng chạy mất. Teiko toàn là quái nhân. Đều tại Kuroko, xem nửa trận đấu xong lại bỏ đi đâu rồi.

"Atsushi, lúc sáng cậu gọi cho tôi bằng di động của cậu ta?" Akashi tính toán.

"Ừm." Murasakibara híp mắt.

"Đi thôi." Mắt Akashi loé lên tia sáng.

Kuroko Tetsuya không học ở Teiko mà lại đến Meiko. Điều này khác hoàn toàn trong giấc mơ. Chỉ có thể giải thích rằng, một là trong mơ khác hiện thực, hai là có người cố ý thay đổi.

Đưa Murasakibara về tới nhà, Akashi đi đến con phố gần đó. Lấy di động ra gọi đến dãy số kia.

"Xin chào, tôi là Kuroko Tetsuya... Ai gọi vậy ạ?"

Đây xem như thu hoạch ngoài ý muốn. Akashi hơi ngừng lại vài giây rồi mới lên tiếng.

"Nói cho tôi vị trí của cậu".

"A, xin hỏi ngài là..." Thiếu niên ở đầu dây bên kia ngơ ngác.

"Akashi Seijurou."

Tắt di động, Akashi nhanh chóng lập trình bản đồ trong đầu. Thiếu niên kia cách nơi này không xa. Akashi dồn dập đi thẳng, không phát hiện nhịp tim của bản thân đập hơi nhanh...

Chừng nửa giờ đồng hồ sau đó, Akashi dừng trước công viên. Hắn không khống chế được mà bật cười.

Hắn nhìn xuyên qua đám người, thấy được thiếu niên tóc lam thấp bé. Tìm được cậu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net