Chương 52: Bóng rổ đường phố (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sân bóng số 4 chuẩn bị thi đấu, Sân bóng số 4 chuẩn bị thi đấu, đề nghị hai đội lập tức ra sân chuẩn bị, đề nghị hai đội lập tức ra sân chuẩn bị."

"Tetsuya nghỉ ngơi thấy sao rồi?" Mặc kệ loa thông báo thúc giục liên tục, Akashi vẫn bình tĩnh, hắn cầm tờ giấy nhỏ do Midorima đưa, mặt trên viết con số Ả Rập "4".

"Thể lực tớ nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, cảm ơn Akashi-kun quan tâm." Kuroko trả lời, trong mắt lóe lên tia chờ mong. - "Chúng ta mau lên sân thôi, để cho đối thủ chờ đợi như vậy thật không lễ phép."

"Nghe theo Tetsuya"

"Kurokocchi Kurokocchi ~ Lần này cậu nhất định phải truyền bóng nhiều hơn cho tớ nha". Kise vẫn luôn chấp nhất với chuyện này.

"Kise đầu vàng, cậu cứ nói mãi có thấy phiền không hả?" Aomine bất đắc dĩ, không thể làm bộ không nghe thấy.

"Aominecchi im đi, mối lần cứ nói tớ cậu có phiền không?"

Kuroko bị hai tên này kẹp ở giữa: "..."

"Mido-chin, từ lúc thi đấu đến giờ, vẻ mặt luôn kì lạ lắm." Murasakibara ôm một đống snack lựa chọn.

"Thật mệt cho cậu còn chú ý tới tôi ngoài việc ăn uống nha." Midorima đẩy mắt kính, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị.

"Ư. Tại Mido-chin cứ đứng chắn trước mặt tớ."

"Ai thèm chắn trước mặt cậu! Cái chiều cao của cậu mới làm tôi vướng bận thì có."

"Không biết đối thủ lần này là kiểu gì?" Không thèm cãi nhau với Aomine nữa, Kise đổi đề tài. - " Kurokocchi ơi, cậu hy vọng đối thủ như thế nào?"

"Đương nhiên là càng mạnh càng tốt." Aomine giành trả lời trước, cảm xúc cũng hạ xuống rất nhanh. -" Nhưng mà đối thủ như thế càng ngày càng ít đi." Thật là, không thể mạnh chút sao? Còn yếu như thế hắn cũng sẽ bị làm cho đần độn theo.

"Đối thủ thế nào cũng được." Kuroko chậm rãi nói. -" Tớ sẽ nỗ lực hết mình dù họ là ai và họ có ra sao."

"Biết ngay Tetsu sẽ nói như vậy mà." Aomine vò tóc.

....

"Này, Izuki, đối thủ của chúng ta thế nào vậy?" Hyuga Junpei hỏi.

"Không rõ lắm, hình như là một đám học sinh trung học." Izuki vừa làm nóng người vừa trả lời.

"Học sinh trung học? chắc bọn chúng thắng đến trận này cũng không dễ dàng gì."

"Không. Nghe nói rất dễ dàng..."

"Từ từ... sẽ không phải là... là... bọn họ chứ?" Giọng nói của Koganei trở nên khẩn trương, những người khác trong đội nghe được cũng nhìn sang.

Sau đó toàn đội há hốc miệng, trợn mắt. Trong sân, năm nam sinh mỗi người một vẻ bước lên. Khí thế mạnh mẽ tỏa ra làm người ta vừa hâm mộ vừa hoảng sợ.

"Hử?" Hyuga lấy cổ áo lau mồ hôi, trận đấu chỉ mới diễn ra 5 phút mà thôi, nhìn sắc mặt đối thủ không có biến hóa gì, gã nhăn mặt. Quái vật, Thế hệ kì tích quả nhiên là quái vật.

"Này, Seirin các người cũng quá yếu đi. " Giọng nói đầy cuồng vọng, người này là Aomine.

"Cậu biết chúng tôi?" Hyuga có chút ngạc nhiên ngoài suy nghĩ. Đây là thi đấu bóng rổ đường phố, bọn họ cũng không mặc đồng phục trường, hay để lộ danh tính lẫn nhau trong bóng rổ đường phố.

Aomine ngây người, ngay lập tức, Kuroko truyền bóng tới, hắn chạy nhanh duỗi tay tiếp được. Aomine nhận ra có chút không thích hợp, cú truyền bóng này có thay đổi. Aomine phải dùng nhiều sức hơn bình thường, hắn cười cười.

"Ha..ha.. bóng này tôi lấy."

Vừa rồi bóng chuyền tới là sao? Hyuga hoa mắt, Aomine đã cho bóng vào rổ thành công.

Tetsu... Aomine quay đầu lại nhìn.

Nhịp điệu không tồi, Tetsuya. Ánh mắt Akashi khóa chặt thiếu niên mờ nhạt trên sân bóng. Nhưng mà, do liêm tục thi đấu nên mệt mỏi... hay bởi vì đối thủ của cậu là "Seirin?"

"Kuro-chin sao vậy? Không thoải mái hả?" Thời gian nghỉ ngơi, Kuroko rất vinh hạnh được các "đồng đội" hỏi thăm. Ngay cả Murasakibara cũng hỏi.

"Tetsu, ổn sao..." Aomine còn chưa nói xong đã bị Kise nào lên chen vào.

"Kurokocchi, khó chịu ở đâu? Đau đầu hả? Không bị thương chứ? Hay là do mệt mỏi?"

"Tứ không sao, Kise-kun." Bị Kise ôm không thở được, Kuroko gian nan mở miệng.

"Kise, cậu muốn Tetsu nghẹt thở chết à? Mau buông ra."

"Có vấn đề lập tức nói, lúc nào tớ cũng có thể lên sân đấu." Nhìn đôi mắt trong treo kia, Akashi ngoại lệ dịu dàng.

"Không có vấn đề gì, Akashi-kun." Kuroko cười nhẹ, trạng thái nguyên bản của misdirection kiên trì không được hết trận đấu, nhưng hiện tại sẽ không giống.

"Vậy đi thôi. Thắng trận đấu nào."

"Được, đội trưởng."

Nghe được "đội trưởng" từ miệng Kuroko, Akashi thoáng run lên, tựa như đã rất lâu mới được nghe thấy, dường như...

"Thế hệ kì tích quả là danh bất hư truyền." Ngồi trên băng ghế, Izuki uống nước liên tục, hiện tại thế cục không thể thay đổi.

"Chúng ta căn bản quá kém so với họ." Kogahei cúi đầu.

"Đúng vậy..." Tsuchida cũng đồng ý.

Mitobe im lặng.

"Hừ. Chỉ là một đám học sinh trung học thôi, kiêu ngạo gì chứ." Hyuga có một loại cảm giác, mấy tên kia cố ý nhắm vào bọn họ.

"Được rồi, đi thoii. Seirin cố lên."

Tiếng còi vang lên, nửa trận đấu còn lại bắt đầu.

"Midorimacchi Midorimacchi ~ người kia ném 3 điểm có vẻ rất chuẩn xác nha".

Có lẽ Seirin hạ quyết tâm muốn tăng điểm, mở màn đã tiến vào trạng thái tấn công. Kise lúc này chỉ về phía đội trưởng Seirin Hyuga Junpei.

"Tôi sẽ không thua bất cứ kẻ nào." Midorima hừ lạnh, để chứng minh thực lực, hắn còn cố ý lùi về phía sau vài bước kéo xa khoảng cách ném 3 điểm.

Kise sửng sốt, Midorimacchi, ý tớ không phải thế. Mỗi lần cùng Midorima nói chuyện, hắn luôn có cảm giác "ông nói gà ông nói vịt".

"Kurokocchi Kurokocchi ~ đem bóng truyền cho tớ nào ~"

Kuroko càng dứt khoát, chạy đến phía sau Hyuga, trực tiếp đem bóng truyền cho Aomine.

"Ku...ro...ko...cchiiiiiii!!!!"

"Kise-kun, trong lúc thi đầu xin đừng ồn..." Kuroko quay người lại khuyên bảo Kise đang u oán. Lại không ngờ cái ót đột nhiên truyền đến đau đớn.

"Kurokocchi..."

"Tetsu.."

"Xin lỗi, xin lỗi. Cậu không sao chứ?" Hyuga Junpei tỏ vẻ vô tội, vốn dĩ bị đám màu sắc chèn ép gã rất khó chịu, thật vất vả mới dành được tấn công mở đầu, nhưng thời điểm quan trọng luôn có một bóng người xuất hiện. Hắn không cố ý ném trúng đầu, chỉ nghĩ sẽ trúng tay. Mà thằng nhóc này cũng quá yếu, đụng tí đã bị ngã.

"Đó là ai?" Thi đấu bởi vì sự cố nên tạm ngừng. Izuki ngạc nhiên nhìn Kuroko, người này xuất hiện bao giờ? Không hề có ấn tượng gì luôn.

"Kurokocchi Kurokocchi, cậu ổn không? Không có bị sao chứ?" Kise rời bỏ vị trí của mình lao đến, nâng cậu dậy, mặt đầy lo lắng.

"Tớ không sao, Kise-kun." Tầm mắt Kuroko có chút mơ hồ, đầu cũng quay quay, nhưng mà mất một lúc đã trở lại bình thường.

"Anh dám làm Tetsu bị thương?" Aomine thấy Kuroko không sao, liền quay sang "đầu sỏ gây tội", giọng nói thập phần không tốt.

"Xin lỗi, xin lỗi. Là tôi không cẩn thận. Nhưng mà cậu khi nào thì xuất hiện thế?" Hyuga chân thành cúi đầu xin lỗi, cùng tò mò về sự tồn tại của Kuroko.

"Không sao ạ." Kuroko bình tĩnh đáp, không để trong lòng. Đối với sự tồn tại mờ nhạt của mình, cậu quen rồi.

"Tetsu, sao có thể nói nhẹ nhàng thế chứ." Aomine bất mãn.

"Aomine-kun, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần làm quá." Kuroko khẽ thở dài, mọi người toàn chuyện bé xé ra to.

Sân bóng bên kia, cách khá xa, cũng là vị trí C nên Murasakibara không tiện chạy qua. Nhưng trong đôi mắt lười nhác của hắn lại có tia quan tâm lẫn đau lòng. Midorima đứng ở vị trí hơi gần nhưng hắn cũng không đi tới, chỉ yên lặng trộm quan sát cậu.

"Tetsuya có thương tích không?" Người ngoài dự đoán chạy tới lại là Akashi đang ngồi ngoài sân.

"Tớ không có bị gì, Akashi-kun."

"Tớ muốn xác nhận một chút." Làm lơ câu trả lời của Kuroko, Akashi kéo Kuroko lại gần, xoay qua xoay lại, tỉ mỉ "kiểm tra" một lần, xác nhận thực sự ổn mới buông cậu ra. Sau đó dùng hai mắt dị sắc nhìn về phía đội trưởng của đội đối thủ.

Hyuga cảm thấy phát run, cảm giác này là thế nào? Đó là ánh mắt kiểu gì!!! Thật đáng sợ.

"Tetsuya, cậu mệt mỏi. Đến lượt tớ lên sân rồi." Akashi thu hồi ánh mắt, không biết lại có ý tưởng gì.

"Xin cho tớ hoàn thành trận đấu này, Akashi-kun." Ánh mắt Kuroko kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, chói sáng. Làm cho người ta không đành lòng.

"Thôi được."

Cuối cùng Akashi vẫn bại dưới đôi mắt lam. Nhìn thấy cậu cười, hắn cũng thấy tâm trạng sảng khoái hơn. Nhưng mà, dám đụng đến "cái bóng" của họ. Tuyệt đối không đơn giản mà bỏ qua như vậy. Hắn không thể lên sân thi đấu, vậy thì...

Thu được ánh mắt ám chỉ của đội trưởng nhà mình, bốn tên màu sắc không hẹn mà cùng cười. Lúc trước vì bận tâm đến Kuroko mà không dám làm càn linh tinh, giờ đã có sự đồng ý của Akashi, bọn họ sẽ không khách khí "giáo huấn" đối thủ.

Cho nên, Seirin xin tự bảo trọng!

"A. Cậu là ai? Không nghe nói qua thế hệ kì tích có người kiểu này bao giờ." Hyuga nhịn không được mở miệng hỏi. Cái kiểu trong suốt, phảng phất tùy thời điểm sẽ biến mất này, khiến gã cảm thấy hứng thú.

Nghe được câu hỏi, khuôn mặt Kuroko cứng đờ, ánh mắt ảm đạm cô đơn. Akashi nhạy bén bắt giữ được khoảnh khắc này.

"Không phải.... Em..." Kuroko nỗ lực biểu hiện giọng nói bình thường, muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói xong.

Akashi giữ chặt Kuroko đẩy về phía trước, giọng nói trầm thấp, cao ngạo nhưng làm người ta an tâm, nói:

"Nhớ kỹ cậu ấy. Kuroko Tetsuya. Bóng ma thứ 6, thuộc về thế hệ kì tích."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net