Chương 58: Thay phiên nhau ra tay--Murasakibara

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Murasakibara-kun......"

"Bóng rổ à... Nó đã nhàm chán đến mức không gợi nổi cho tôi một chút hứng thú nữa rồi."

********

"A......" "Oa......" "Này......"

Trên khu hành lang các dãy lớp học của trường trung học Meiko, học sinh nhào nhào trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Tình huống đây là? Học sinh A không hiểu ra sao; phát sinh chuyện gì? Học sinh B vẻ mặt mê mang; người này từ nơi nào tới? Trên vai cậu ta vác ai mặc đồng phục Meiko? Học sinh C cùng học sinh D hai mặt nhìn nhau. Cho nên...... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Murasakibara-kun, cậu làm như vậy sẽ khiến tớ bối rối." Kuroko hiện tại cảm giác phi thường không tốt, từ trước tới nay cậu luôn dựa vào độ tồn tại số âm của mình mà ẩn thân. Lần đầu tiên trở thành trung tâm của sự chú ý, Kuroko vô cùng xấu hổ, mất tự nhiên. 

"Đầu sỏ gây tội" không biết tại sao lại xuất hiện ở trường người ta trong thời gian đi học. Murasakibara ỷ thân hình cao lớn, ngạo mạn đem Kuroko đi. 

"Murasakibara-kun, làm ơn thả tớ xuống, nếu không tớ nôn mất." Kuroko không thoải mái. 

Kuroko bị vác trên vai, Murasakibara thỉnh thoảng còn đút umaibo cho cậu ăn chung. Nhưng Kuroko từ chối, giờ phút này cậu ăn không nổi. Kuroko không hiểu nổi, cậu đang ở trong lớp chăm chú nghe giảng bài, còn ghi chép rất đầy đủ, mọi chuyện rất tốt đẹp, mặc dù thầy giáo quên sự tồn tại của cậu. 

"Murasakibara-kun, cậu muốn mang tớ đi đâu?" 

"Đi Teiko đó, Kurochin, tớ đưa cậu đến Teiko." Murasakibara ngoan ngoãn thả Kuroko đứng xuống.

Đững vững trên mặt đất, Kuroko điều chỉnh lại trạng thái choáng váng một chút, rồi mới nhìn về phía người cao to trước mặt. 

"Murasakibara-kun, vì sao đột nhiên chạy tới mang tớ tới Teiko?"  Mấy người này dạo này bị gì thế? Ai cũng kì lạ. 

"Bởi vì tớ lo lắng cho Kurochin..." Murasakibara vươn tay đặt trên đầu Kuroko, biểu cảm giống hệt đứa trẻ bị đoạt mất đồ ăn/đồ chơi yêu thích. Trong mắt tràn ngập không vui lẫn lo lắng.

"A?" Kuroko ngốc ngốc không hiểu sao phải lo lắng cho cậu, cậu vẫn ăn ngon, ngủ tốt, cuộc sống bình thường mà.

"Kurochin, tớ mơ thấy cậu khóc......" Murasakibara gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, sợ cậu biến mất - "Cậu khóc rất thương tâm, tớ khó chịu lắm, không đành lòng." 

"Murasakibara-kun mơ thấy tớ?"

Murasakibara rũ xuống đầu, trên mặt tràn ngập "Không cao hứng": 

"Ừm, mơ thấy chúng tớ cùng Kurochin đi chung một chỗ...... Chính là không biết vì cái gì chúng tớ đều đi rồi, chỉ còn lại một mình Kurochin...... Sau đó...... Kurochin khóc..." 

Không biết có phải do cảm xúc của Murasakibara hoặc là do Kuroko nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp nào đó, đôi mắt màu lam bị che phủ bởi một tầng sương mù. Đã từng trải qua...... Nếu có thể, Kuroko thật hy vọng không cần phải nhớ lại lần nữa.

"Kurochin, thật muốn nghiền bạo bản thân tớ trong mộng. Vì sao lại rời khỏi cậu chứ?"

Kuroko ngẩng đầu đối mắt với cặp mắt tím kia, lười biếng nhưng mang theo sầu lo khác hẳn với bình thường, chân thành tha thiết chạm đến sâu trong nội tâm của cậu. Kuroko cười:

"Murasakibara-kun, không sao hết, chỉ là một giấc mộng mà thôi."

"Chính là tớ lo lắng Kurochin...... Vạn nhất bọn tớ không ở bên cạnh lúc Kurochin khóc thì làm sao bây giờ?" Murasakibara không tự chủ được mà bắt lấy tay Kuroko, "Cho nên...... Không đem Kurochin đặt ở bên người để quan sát, liền sẽ cảm giác không an toàn." 

"Murasakibara-kun...?" Chẳng sợ chỉ là bởi vì một giấc mộng, Kuroko cũng muốn lưu lại chút ôn nhu thoạt nhìn không chân thật này.

"Tớ luôn muốn cùng Kurochin ăn umaibo."

Kuroko ngây ngẩn cả người, cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, Murasakibara tham ăn, vô tư đến vô tâm này lại có thể nói ra những lời như vậy. Có thể được chia sẻ đồ ăn ưa thích chứng tỏ người này rất quan trọng đối với hắn. 

"Murasakibara-kun, cảm ơn cậu" Ý cười vui vẻ trên mặt Kuroko không phai nhạt, trong mắt còn có nước lấp lánh, "Không cần lo lắng cho tớ nha. Tớ vẫn tốt lắm."

Kuroko tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói:

"Murasakibara-kun mau trở về trường học đi. Bây giờ không phải thời gian được nghỉ. Giáo viên có thể không nói gì, nhưng Akashi-kun thì tớ không chắc đâu."

"Aka-chin sao......" Nghe Kuroko nhắc nhở, Murasakibara tưởng tượng hậu quả, một tuần... thậm chí một tháng không được ăn vặt. Quá đáng sợ, "Kurochin thật sự sẽ không khóc chứ?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, tớ phải đến trường, nhưng mà Kurochin phải mua đồ ăn vặt cho tớ." Murasakibara trên đường đến đây đã ăn hết sạch chơn rồi. 

Kuroko sửng sốt, theo bản năng sở sờ ví tiền tróng túi quần. 

"Còn nữa Kurochin phải dẫn tớ về, nếu không tớ sẽ lạc đường đó nha." Murasakibara đương nhiên nói.

Kuroko lại lần nữa sửng sốt, cậu giờ mới nhớ tới Murasakibara là kẻ mù đường, bất quá...... Nếu sẽ lạc đường...... "Này Murasakibara-kun làm sao cậu tới được Meiko?"

"Cái này à..." Murasakibara nửa mắt hơi mở, "Tớ đi theo mùi hương của Kurochin ~"

Kuroko: "..."

Murasakibara-kun nói về giấc mộng, rốt cuộc là cái gì? Trên đường đưa người nào đó trở về, Kuroko lâm vào tự hỏi. Mấy ngày qua này mấy người "Thế Hệ Kì Tích" hướng  trường học của cậu chạy đến số lần càng ngày càng nhiều, đặc biệt là người mẫu tóc vàng, càng ngày càng có tố chất thần kinh. Một ngày 24 giờ nhắn tin qua điện thoại không ngừng nghỉ, chọc đến Kuroko rất muốn cho hắn vào danh sách đen! Còn có Midorima, cho rằng hắn theo dõi cậu với kỹ xảo rất cao siêu sao? Kuroko lười diễn trò với hắn. Vốn tưởng rằng hai người kia quá nhiều lo lắng, chính là...... ngay cả người đối với cái gì cũng đều thờ ơ, Murasakibara cũng chạy tới! Cái này làm cho Kuroko không thể không hoài nghi, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết sự tình? Cậu luôn có một loại cảm giác, bọn họ giấu điều gì đó, lại có lẽ...... Bọn họ đã biết một ít....?

Nhìn người đi bên cạnh ôm một đống đồ ăn vặt vui vẻ, Kuroko nhìn lại ví tiền, khẽ thở dài, cậu tiêu hết tiền tiêu vặt luôn rồi đó. Hay là... đi tìm Akashi-kun thanh toán hóa đơn nhỉ? Trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười nguy hiểm, Kuroko rùng mình, vẫn là thôi đi! Lỡ như bị áp bức lần nữa, thật đáng sợ.

"Kurochin, a......" Suy nghĩ bị đánh gãy, Kuroko không hề nghĩ nhiều, vừa mới ngẩng đầu, trong miệng liền bị nhét vào thứ gì, không cần xem Kuroko cũng biết, kia tuyệt đối là Umaibo.

"Ngon không Kurochin?" 

"Ừm"

"Đúng không, tớ cũng cảm thấy ăn rất ngon ~" Murasakibara cười nói, "Cho nên Kurochin lại mua cho tớ thêm đi ~"

"Khụ...Khụ" Đang nhai nuốt Kuroko xém cắn trúng lưỡi. 

"Kurochin, cậu làm sao vậy?"

Murasakibara-kun, đây mới là "tớ muốn cùng  cậu cùng nhau ăn Umaibo" thật, chính, hàm, nghĩa đi!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net