Chương 60: Thay phiên nhau--Akashi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Akashi-kun......"

"Làm sao vậy Tetsuya, hẳn là không có gì muốn nói nhỉ?"

****
Từ trên xe buýt bước xuống, Kuroko vừa vặn thấy Akashi đang đứng dựa bên cạnh máy bán nước tự động. Cùng lúc đối phương cũng chú ý tới cậu, cho nên cả hai tự nhiên mà đi cùng nhau.

"Buổi sáng tốt lành, Akashi-kun."

"Buổi sáng tốt lành, Tetsuya."

"Akashi-kun......Sao cậu lại ở đây?" Kuroko nghiêm túc mà đánh giá một chút bốn phía, xác định đây là địa điểm gần trường mình chứ không phải Teiko. Chỉ cần thêm 100m nữa là đến Meiko rồi. Cũng đừng nói linh tinh đổi xe gì đó, đâu có chuyến ngược đường thế, hơn nữa với gia thế điều kiện của Akashi chắc chắn không đi xe buýt được. Cho nên...đầu óc Kuroko vận chuyển xoay vòng vòng, sau đó kết luận chỉ có thể là vì một chuyện.

"Cậu nói xem vì sao tôi lại đến chỗ này, Tetsuya?" Không trực tiếp trả lời, Akashi cười hỏi. Ánh mắt nhìn có vẻ nhu hòa nhưng lại cất giấu bóng đêm người khác khó nhìn thấu.

Kuroko nhìn nụ cười quen thuộc, chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến cậu?

"Akashi-kun, cậu tới là muốn tớ đi Teiko sao?" Kuroko bình tĩnh nói, ánh mắt không chút gợn sóng.

Akashi cảm thấy vi diệu, hắn hơi ngoài ý muốn, sau đó tiếp tục cười nói:

"Sao Tetsuya lại nghĩ như vậy?"

Đội trưởng đại nhân ác liệt ghê, rõ ràng đoán được còn bắt mình nói. Kuroko âm thầm lảm nhảm trong lòng. Đương nhiên là vì đám người kia không quản đường xa ngày ngày đến làm phiên, đòi cậu đi Teiko. Bây giờ người cuối cùng cũng xuất hiện ở đây, thì tất nhiên là ý như trên chứ còn gì?

"Bởi vì mấy ngày nay, Kise-kun, Aomine-kun bọn họ đều chạy tới lôi kéo tớ đến Teiko, có điều tớ đã từ chối."

"Ồ. Phải không?" Akashi nhàn nhạt trả lời.

Nhìn đối phương thể hiện "quả nhiên là như thế", Kuroko chỉ có thể ở trong lòng trộm khinh thường. Nhưng mà quả là đại nhân, trí thông minh cao cấp, vòng đi vòng lại vẫn không trả lời câu hỏi của cậu. Cho nên rốt cuộc là có phải Akashi-kun đến đem cậu đến Teiko không nhỉ?

"Tôi không phải tới vì chuyện này." Đem Kuroko đang suy nghĩ lung tung bên cạnh kéo trở về.

"A?" Kuroko nháy mắt sửng sốt, không phải sao? Đây là tình huống có thể nghĩ đến có khả năng nhất mà. Chẳng lẽ chính mình bị mấy tên ngốc nào đó quấy nhiễu liền suy nghĩ nhiều quá? Một khi đã như vậy...... Akashi-kun, cậu rốt cuộc là tới làm gì?

"Vẻ mặt Tetsuya trông tuyệt vọng nha." Akashi mỉm cười trêu chọc.

"Akashi-kun, công lực trợn mắt nói dối tăng không ít." Kuroko rất nhanh phản ứng lại.

"Bởi vì phản ứng của Tetsuya đặc biệt đáng yêu."

"Akashi-kun, cậu đặc biệt đên đây để nói mấy lời vô nghĩa này hả?" Kuroko phồng hai má.

"Đương nhiên không phải, tôi tới xác nhận một chuyện nhỏ." Akashi trả lời, kéo tay Kuroko về phía mình, "Nhưng mà hiện tại tôi thay đổi ý định rồi, chúng ta đi dạo một chút đi."

"Dạo? Akashi-kun có ý gì?" Kuroko bị hành động đột ngột của Akashi làm cho chả hiểu ra sao.

"Tetsuya cùng tôi lại đây sẽ biết."

Nhìn Akashi thần bí cười, Kuroko có chút bực bội, hoàn toàn không hiểu được Akashi-kun muốn làm cái gì! Cũng không phải nữ sinh, đi dạo gì chứ. Hơn nữa......

"Akashi-kun, xin lỗi vì quấy rầy hứng thú của cậu nhưng mà tớ sắp trễ giờ học rồi. Tớ phải đến trường đó."

Muốn trốn học sao? Kuroko tự tin rằng nam sinh hoàn mỹ gương mẫu trong mắt tất cả mọi người, Akashi Seijurou, sẽ không làm loại chuyện này. Kuroko lại nghĩ đến bản thân, chẳng có giáo viên nào nhớ nổi mặt cậu trong suốt những năm học, có đến lớp hay không cũng vậy, nhưng cậu là một học sinh an phận, ngoan ngoãn, trốn học là không đúng đâu. Quan trọng hơn là kỳ thi cuối kỳ gần tới rồi, nhiệm vụ học tập rất cấp bách... Tóm lại, trốn học thật sự không tốt chút nào hết!

Có thể đối với một học sinh bình thường, những băn khoăn của Kuroko hết sức hợp lý. Nhưng mà trước mặt cậu là đế vương tùy ý, tùy hứng.

"Tetsuya, mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối."

Khóe môi thiếu niên hơi nhếch lên, nụ cười sáng chói lóa nhưng thập phần nguy hiểm.

Kuroko chưa bao giờ nghĩ tới, có thể tiếp xúc gần gũi với Akashi như thế này. Hai người chiều cao không chênh lệch lớn lắm, tay Kuroko cũng không quá bé nhỏ so với tay của Akashi. Chỉ là hai nam sinh nắm tay đan mười ngón tay lãng mạn không hợp lắm với không khí giảng đường. Nói đúng hơn là một bàn tay đang kéo bàn tay còn lại đi theo mình, thông qua bàn tay truyền hơi ấm, cảm giác thân cận nhiều hơn lúc trước.

Ai tới nói cho cậu hiện tại là tình huống như thế nào? Hai học sinh trung học sôi nổi chạy khỏi trường học của mình sau đó chạy đến trước cồng trường người khác đứng, đây là nháo loạn laoij nào?!

"Đi thôi, Tetsuya."

"Từ từ, Akashi-kun cậu đây là......"

"Nghe nói canh đậu hũ ở đay không tồi."

"......"

Phí chút sức lực chạy đến trường khác chỉ để ăn canh đậu hũ? Kuroko không biết bản thân nên bày ra biểu tình nào mới được. Akashi-kun yêu tha thiết canh đậu hũ làm cho người ta không dám khen tặng đâu, nhưng mà người yêu cuồng vanilla milksake nói người khác thì thật là... Với lại Akashi mặc đồng phục của Teiko, cứ xông vào liệu có ổn không?

Vấn đề Kuroko lo lắng rất nhanh bị ném ra sau đầu. Akashi chỉ dùng một ánh mắt đã khiến cho bảo vệ đang có ý ngăn cản phải dừng lại, nhận lấy danh thiếp từ tay Akashi, bảo vệ chưa kịp định thần lại.

"Có vấn đề gì thì đến đây nói. Giờ thì tránh ra cho tôi và Tetsuya đi vào."

Bác bảo vệ há hốc mồm, cung kính nhường đường, biểu thị ngài mau vào nhanh cho.

"Cãi lời mệnh lệnh của tôi, liền...."

"Akashi-kun, chúng ta mau đi thôi."

Kuroko vội ngăn cản đội trưởng đại nhân tiếp tục dây dưa nói thêm lời kịch ngu ngốc cẩu huyết, cậu liếc nhìn bác bảo vệ thái độ thay đổi 180 độ, liền bĩu môi, sức mạnh của đồng tiền nha.

Bởi vì vẫn là trong giờ học nên vườn trường hiu quạnh vắng vẻ, học sinh ngồi trong lớp học hết rồi. Trong nhà ăn, một vài người chú ý tới hai nam sinh có màu tóc nổi bật đang bê khay đồ ăn, rõ ràng không phải học sinh trường mình thế mà ngang nhiên đi lại như thế. Hơn nữa cón kích thích bọn họ cũng muốn trốn học như vậy chứ.

"Chả ra gì." Cắn vài miếng đậu hũ, Akashi buông đũa, không vừa lòng đưa ra đánh giá.

"Vậy à" Kuroko thuận miệng đáp, vốn dĩ cậu muốn nói có gì khác nhau đâu, nhưng lại sợ bị Akashi "giáo dục" một đống, thế giới canh đậu hũ vẫn là cậu không hiểu, tốt nhất nên im lặng bảo toàn tính mạng đi.

"Tetsuya, chúng ta đi thôi."

"A? Đi nơi nào?"

"Phía sau trường học là một khu nhà phải không?"

Akashi-kun hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ...... Không phải đâu? Nghĩ đếnkhả năng...... Kuroko cảm giác được mặt than của cậu có xu hướng tan rã. Mọi người có thể tưởng tượng ra cảm giác trong một ngày mà phải nếm món canh đậu hũ khắp nơi không?

Đúng vậy, cả ngày hôm nay, Kuroko bị Akashi dắt đi nhà ăn các trường học thuộc khu vực Tokyo. Chờ đến khi Kuroko được buông tha, thoát khỏi món canh đậu hũ đã là chiều tối. Nghe Akashi nói câu: "Tetsuya, chúng ta về thôi". Kuroko vô cùng cảm động muốn rớt nước mắt, chính thức được giải phóng.

"Akashi-kun, tại sao cậu tới tìm tớ thế?" Kuroko không nhịn được đành hỏi.

"Cái này sao?" Akashi đột nhiên kéo tay Kuroko đang uống sữa lắc, lôi cậu sát vào người mình. Vui vẻ nhìn cậu oán giận vì chưa kịp hút sữa lắc.

"Tetsuya, cậu còn nhớ rõ đánh cược giữa chúng ta chứ?"

Đánh cược? Thế mà mình lại đánh cược với Akashi?

"Tetsuya, chúng ta đánh cược đi."

"Đánh cược chuyện gì?"

"Trận chung kết sơ league, Teiko lấy được quán quân, cậu phải cùng tôi đến một chỗ, thế nào?"

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy thâm ý của Akashi, Kuroko gật gật đầu: "Nhớ rõ."

"Vậy là tốt rồi, trở về chuẩn bị một chút đi. Thi xong kỳ thi cuối kỳ chúng ta liền xuất phát."

"Ừm, được, Akashi-kun."

"Thật ngoan. Vậy về nhà nghỉ ngơi cho tốt." Akashi nâng tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Kuroko, động tác ôn nhu muốn tan thành nước, "Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, dù cho cậu có ở Meiko, cậu vẫn là cái bóng chỉ thuộc về chúng tôi."

"A?" Nghe câu nói của Akashi, Kuroko hơi ngạc nhiên, cảm giác ngoài mong đợi. Ánh mắt Akashi rất sâu, có thể nhìn thấu người khác.

"Ừm." Kuroko cúi đầu, mũi hơi chu xót. sau đó nở nụ cười thật tươi. Akashi-kun đoán được nguyên nhân cậu từ chối đám người Kise-kun sao? Không phải cậu không nghĩ đến Teiko, chỉ là đã không còn danh hiệu "bóng ma thứ sáu", cũng không còn cơ hội đuổi kịp bước chân hào quang sáng lóa của thế hệ kì tích...

"Tetsuya, cậu chỉ cần đứng ở bên người tôi là đủ rồi."

Akashi có vẻ thoải mái, do là học bá nhỉ? Trên đường về nhà, Kuroko hồi tưởng chuyện khó hiểu phát sinh ngày hôm nay, không cầm lòng được mà cảm khái. Akashi vì sao phải đi ăn canh đậu hũ ở các trường học? Lại còn cố tình là ngày hôm nay.

Vấn đề này Kuroko suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra một cái nguyên nhân nào. Về tới nhà di động thông báo tin nhắn, khóe miệng Kuroko hơi run rấy...Thật là làm người ta đau đầu nha.

『 Tetsuya, nếu tôi muốn cậu đến Teiko, căn bản không cần tới hỏi ý kiến cậu. 』






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net