Chương 69: Ở tại Fukuda

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trả Tetsu cho tôi"

"Hử?"

Còn hơi mệt mỏi, Kuroko mơ màng tỉnh dậy, người nào đó quá ồn ào ríu rít bên tai cậu khiến cậu không thể nào ngủ được nữa. Nói thật, Kuroko hiện tại không muốn nhìn thấy thế hệ kỳ tích.

"Tên côn đồ này từ nơi nào ra, cút đi." Aomine phản ứng chậm hơn, Kise đã ở bên kia ồn ào từ lúc nào hắn mới chạy tới.

"Anh làm gì Tetsu vậy hả? Cậu ấy làm sao thế này." Aomine đánh giá Haizaki từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thiếu niên nằm trên lưng gã, càng cảm thấy khó chịu.

Aomine vẫn có ấn tượng với nam sinh tóc trắng này, gã có xuất hiện trong mơ, tuy nhiên người này xuất hiện không nhiều nên hắn cũng không hiểu biết về người này chút nào.

"Hừ. Lăn ra chỗ khác là mày mới đúng đấy." Haizaki cũng không phải mềm quả hồng, khinh thường nói.

"Haizaki Shougo, sao Kurokocchi lại ở cùng với anh?! Anh đã làm gì Kurokocchi???" Kise nóng nảy, phẫn nộ gằn giọng.

Khác với thế hệ kỳ tích, Kise có ấn tượng khá sâu đối với người này bởi vì trong giấc mộng xảy ra những sự kiện liên quan đến gã... hừ nói tóm lại là Kise có cảm giác không thoải mái. Hơn nữa người này còn tiếp xúc với người hắn thích, Kurokocchi, càng không thể nhịn!!!

"Làm gì? Không phải rất rõ ràng sao, mày chẳng lẽ nhìn không thấy?" Biết nhược điểm của Kise, Haizaki đắc ý nâng cằm lên, khiêu khích.

"Anh??? Trả Kurokocchi cho tôi." Không kiên nhẫn nổi nữa, Kise hành động, hắn chộp lấy cánh tay của Kuroko.

"Uy uy, đầu vàng, mày làm gì thế? Kuroko có quan hệ gì với chúng mày chứ, nhóc này cũng đâu phải của bọn mày." Sợ Kuroko bị hành động ngu ngốc của Kise mà ngã xuống, Haizaki há mồm hô to, "Chết tiệt, mau buông tay ra, mày ngứa da phải không?"

"Nực cười, Tetsu không phải của tôi chẳng lẽ của anh chắc." Aomine tức giận làm ra tư thế sẵn sàng nhào vô.

"Thả Tetsu ra."

"Kurokocchi của tôii."

"Kise-kun, nếu cậu tiếp tục lôi kéo tớ ngã xuống thật đấy." Kuroko không thể giả vờ thêm nữa, cậu không thể nhìn nổi hai người kia diễn ra vở kịch cẩu huyết ngu ngốc này. Nếu cứ để yên đảm bảo người xui xẻo chính là cậu. Cho nên tốt nhất bây giờ giải quyết. Chậm rãi mở hai mắt, Kuroko bình tĩnh nói, "Aomine-kun, tớ không làm bằng sắt cho nên cậu có thể nhẹ nhàng được không?"

"Tetsu~~~"

"Kurokocchiiii~~"

Nghe thấy Kuroko kêu tên mình, Kise lại biến thành dáng vẻ cún con vẫy đuôi nhào lên cọ cọ, lòng tràn đầy chờ mong. Đôi mắt màu vàng khẩn trương nhìn thiếu niên mắt lam, sợ bỏ lỡ biểu hiện thú vị nào đó.

Kuroko chậm rãi nói: "Ghét cậu nhất."

Gương mặt tươi cười lập tức cứng đờ, Kise cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại. Hắn nghe nhầm đúng không???

"Hahaha. Đáng đời Kise, ai biểu ngày thường cậu phiền phức như vậy." Aomine cười nhạo, sung sướng khi người gặp họa.

"Aomine-kun, tớ không thích cậu ở điểm này."

"Hahahahaaha... A!???"

"Xảy ra chuyện gì mà ôn ào vậy?"

Akashi và Midorima đi ra ngoài, nhìn Aomine cứng miệng ngơ ngác và Kise u ám ngồi xổm một góc vẽ vòng tròn. Làm lơ tất cả Akashi cười hỏi:

"Tetsuya, đi dạo về rồi sao?"

Đối mặt với đôi mắt đầy thâm ý của Akashi, ánh mắt Kuroko hơi lóe lên. Thở dài một hơi, Kuroko đi nhanh bước ra, hướng bên kia đi đến. Đứng trước mặt Akashi, cậu trịnh trọng nói:

"Akashi-kun, xin hãy cho phép tớ ở cùng mấy người Haizaki-kun bên kia."

"Ồ. Tại sao vậy, Tetsuya?"

Đôi tay không tự giác mà nắm chặt, Kuroko khẽ cười lên: "Tất nhiên là vì không để bản thân tớ làm ảnh hưởng đến các cậu tập luyện."

Kuroko biết, chính mình hiện tại cười rất miễn cưỡng.

........

"Này Kuroko, rốt cuộc nhóc đang làm gì thế?"

Trung học tổng hợp Fukuda trùng hợp trọ tại khách sạn này, chỉ có điều ở gian khác với thế hệ kỳ tích mà thôi. Sau khi được Akashi đồng ý để cậu "trà trộn" vào bên này, Kuroko phát ngốc rầu rĩ ngồi một bên. Cảnh này khiến Haizaki không thể không quan tâm mà hỏi nhiều một câu.

"Tôi nhớ rõ nhóc và mấy tên kia quan hệ không tệ mà. Nhóc qua bên tôi coi náo nhiệt gì chứ?"

"Xin lỗi Haizaki-kun, không hỏi ý anh trước mà em đã tự tiện quyết định." Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Kuroko hít một hơi thật sâu, "Em mang đến rắc rối cho anh sao?"

"Hừ, chút chuyện nhỏ này không đáng gì." Haizaki khinh thường nhếch môi, "Nhưng mà nhóc làm vậy là có ý gì?"

"Haizaki-kun, anh sẽ nguyện ý mỗi ngày dậy thật sớm làm 6 phần ăn, giặt quần áo của năm người, chờ bọn họ ra khỏi phòng thì quét dọn đến không nhiễm hạt bụi nào, bản thân ăn không đủ no còn phải bưng trà rót nước rồi bị bọn họ chỉ trích, thậm chí buổi tối còn chờ bọn họ sai xử sao?"

"Cái gì?! Kuroko, nhóc bị bắt nạt thảm như vậy hả?" Haizaki sửng sốt, thực sự bị hoảng sợ. Gã biết đám màu mè kia rất kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại quá đáng như vậy. Nhìn dáng người gầy yếu của Kuroko, nhịn không được vì Kuroko mà muốn bênh vực kẻ yếu, "Vậy được rồi, nhóc ở lại đây tôi bảo vệ."

"Haizaki-kun, em gạt anh đấy. Haha" :)))

Haizaki:......

"Kuroko, ở đây không còn chỗ ngủ cho nhóc nữa đâu." Haizaki nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người trước mặt.

"Không sao hết. Haizaki-kun có thể ngủ ở hành lang." Kuroko bình tĩnh nói như thể cậu mới là chủ nhân nơi này.

Haizaki ôm mặt ngửa đầu lên trời, mẹ nó, kiếp trước gã đào mộ tổ tiên nhà thằng nhóc này à. Nhớ lại lần đầu gặp Kuroko là lúc gã vừa lên đội tuyển chính tức của Teiko. Thiếu niên mờ nhạt này đột nhiên xuất hiện, dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lẽo nói: "Haizaki-kun, rời đi đi."

"Kuroko, thật ra nhóc và mấy tên kia là quan hệ thế nào?" Haizaki ngu ngốc, có một số việc gã thấy rất rõ ràng, chẳng qua bởi vì cùng chính mình không quan hệ nên gã lười suy nghĩ nhiều thôi. Nhưng hiện tại...... có một chút hứng thú. Không vì cái gì khác, chỉ là hy vọng có thể bắt được Kuroko một chút nhược điểm sau đó vì hòa nhau một ván thôi!

Thiếu niên không trả lời, cậu nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ, đôi mắt màu lam tựa hồ thấp thoáng hình ảnh.

Quan hệ gì? Kuroko cũng không biết.

........

"Akashi, cậu có ý gì đay? Sao lại để Tetsu ở nơi nguy hiểm thế chứ?"

Khách sạn bên kia, bởi vì quyết định của Akashi, thế hệ kỳ tích loạn lên tranh chấp. Aomine ngay từ đầu đã không hề ưa Haizaki, sao có thể chịu đựng được việc Tetsu của hắn ở bên cạnh loại người đó chứ. Tưởng tượng cảnh Kuroko vui vẻ với đám người kia, cả người hắn bực bội khó chịu.

"Daiki, cậu cũng thấy rồi, đây là ý nguyện của Tetsuya." Mặc kệ Aomine đứng ngồi không yên, Akashi rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

"Cậu không đồng ý thì Tetsu cũng sẽ không đi!" Aomine nhận định là Akashi sai, thật không hiểu vì cái gì Tetsu sẽ nghe Akashi nói, "Để Tetsu qua bên đó đầu óc cậu ra vấn đề sao?"

Midorima tặng tên da đen một cái xem thường, chỉ thị đối tượng phi thường rõ ràng. Không hề để ý tới cái tên tứ chi phát triển đầu óc đơn giản này, hắn trực tiếp hỏi, "Akashi, cậu đã có kế hoạch gì?" Tuy rằng vị này đội trưởng cũng không cùng hắn nói qua tin tức, nhưng Midorima cũng có thể đoán ra cái một vài điều. Cùng Kuroko có quan hệ, cũng cùng chính bọn họ có quan hệ.

"Shintarou, cậu cảm thấy Tetsuya và Haizaki Shougo quen biết bình thường sao?" Akashi tung ra vấn đề không rõ ý nghĩa.

"Có ý gì?" Midorima hỏi lại.

"Dựa theo cốt truyện trong mộng đi, cái người tên Haizaki Shougo...... Cùng Tetsuya quan hệ cũng không tốt đúng không? Chỉ là vì sao ở trong hiện thực bọn họ lại có giao tình so với chúng ta trong tưởng tượng còn thân hơn."

Phản quang mắt kính che khuất đôi mắt, Midorima như suy tư gì: "Tôi đã hiểu ý cậu."

"Này, các cậu rốt cuộc đang nói cái gì thế? Akashi cùng Midorima đang nói cùng Tetsu có chuyện quen biết, nhưng là con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì! Nói như vậy không mệt sao! Liền không thể nói đơn giản dễ hiểu một chút sao!"

"Midochin, Akachin khẳng định là nghĩ từ Haizaki Shougo đào tin tức." Lúc này, không thể hiểu được Murasakibara mở miệng, hắn giải thích cho Aomine. Không thể không nói Murasakibara tuy là em bé to xác, bình thường nhìn lười biếng ngây ngốc, nhưng cũng là một tên thâm tàng bất lộ thực lực. Hơn nữa ngày thường hắn đi cùng Akashi ở bên nhau thời gian cũng tương đối nhiều, cho nên cũng có thể hiểu đại khái ý của Akashi. Nhưng mà bản tính không thay đổi: "Midochin, đem điểm tâm trước mặt cậu đưa qua đâyyy~~~"

"Chính là như vậy, cho nên đối với Tetsuya, chúng ta tạm thời không cần lo." Akashi nói chuyện với giọng bình thản, giây tiếp theo ánh mắt lại lạnh thấu xương. Sẽ làm chính cậu nói ra đáp án, Tetsuya. Không ai có thể thoát ly khỏi khống chế của tôi!

Hãy đọc tại Wattpad: Hanakimiokima

Mặc kệ Tetsu? Aomine cười lạnh, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Kise vì sao từ đầu chí cuối đều không nói một câu? Đó là vì hắn còn đang nước mắt lưng tròng ở trong góc cắn khăn tay vẽ vòng tròn.

"Kurokocchi ghét bỏ tớ...... Ô ô ô...... Kurokocchi chán ghét tớ...... Ô ô ô......"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net