Chương 105 : Chẳng thể nào thắng được Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


@AnnyMinSuGa

~~~

1 tuần sau

Mưa rơi tầm tã , mây đen đầy trời , khí trời lạnh lẽo

Không biết có phải là do ông trời luôn theo dõi thế sự trần gian hay không

Mà hầu hết những ngày buồn nhất của nhân loại

Ông luôn khóc , khóc một cách thảm thương

Hơn cả họ

Đứng dưới mưa không gì che , 14 con người

Tâm Hoa

Diễm An

Hani

Vị Thiên

Sake

Cúc Bối

Alice

Jin

YoonGi

NamJoon

HoSeok

TaeHyung

JungKook

Phu nhân Baek

Người khóc , người đau lòng

Phải , hôm nay là ngày đưa tang cho Baek GaYang và GaYong

Phu nhân Baek , bà khóc nức nở , bà đau lòng , bà xót xa

Jin , HoSeok , mắt rưng rưng , họ đau cho một mối tình không có cái kết hạnh phúc , nhưng họ mừng , ít ra họ không bị chia xa , ít nhất là đối với trần gian này

YoonGi , NamJoon , TaeHyung , JungKook mím chặt môi , họ đau , đau cho một mối tình , có cái kết , mà có lẽ trong tương lai họ sẽ phải gặp nó , gặp trong tương lai của chính mối tình của họ

Vị Thiên đã ngừng khóc , mắt cô sưng đỏ , tự hỏi vì sao những mối tình cùng giới đều gặp nhiều khó khăn , cũng cùng là một chữ yêu , sao lại có quá nhiều chông gai đối với họ ?

Cô khẽ liếc nhìn sang sáu con người kia

Hai người đã đủ khổ , vậy 7 người ... liệu có tạo nên kì tích không ?

Hani khẽ nhếch nhẹ một bên môi , chả có gì phải buồn đau , họ sao phải sống khi tình cảm của họ không được người khác chấp nhận ? Thế thì có phải chết cùng nhau tốt hơn không , ít ra còn có cơ hội bình yên mà bên nhau

Diễm An khẽ liếc nhìn Hani , chầm chậm cầm lấy tay của cô , mười ngón tay đan xen vào nhau , thanh âm lạnh lẽo nhưng có chút run run khẽ cất

- Sẽ có kì tích

Hani mí mắt run run chậm rãi xoay đầu nhìn Diễm An rồi lại chậm rãi hướng mắt về phía hình ảnh của hai con người kia . Kì tích , đúng là sẽ có kì tích , nhưng còn là của tôi hay của họ ... thì chưa biết được

Tâm Hoa ánh mắt hờ hững nhìn hình ảnh hai con người đó , sau đó xoay đầu nhìn Sake đúng lúc Sake cũng nhìn cô , ánh mắt Tâm Hoa đột nhiên sáng lên

Cô lập tức phóng lên xe chạy tới bệnh viện một cách nhanh nhất

Phải biết một điều ... mọi người đang ở đây , là tất cả mọi người đều ở đây

~~~

Tiếng cửa mở nhẹ nhàng phát ra

Đôi chân trần chằng chịt những vết thương từng bước nhẹ nhàng tiến vào trong

Con dao sắc nhọn được giữ chặt trong lòng bàn tay mảnh khảnh

Chiếc áo đầm xoè màu trắng tinh khôi giờ lại một vài chỗ màu đen của bụi , một vài là màu đỏ ... màu đỏ tươi của máu

Ánh mắt căm phẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người con trai đang yếu ớt hít lấy từng ngụm không khí

Môi nhếch lên vui sướng vì đắc thắng

Người con gái ấy , đứng ở bên cạnh giường của người con trai

- Park Jimin , Park Jimin !!!!!

Bora hét lên một cách điên dại , đôi mắt hằn lên những tơ máu

- Tao từng là vị hôn thê của họ !!!

- Tao từng là người họ yêu nhất !!!

- Năm đó là do tao bị hãm hại !!!

- Vì sao ? Vì sao họ có thể tàn nhẫn vứt bỏ tao ?

- Tình yêu của họ đối với tao rốt cuộc là gì ? Hả ???

- Họ chấp nhận vứt bỏ tao , hơn là tin tao

- NHƯNG CÒN VỚI MÀY ! Họ chấp nhận đau đớn , CHỈ ĐỂ TIN MÀY

- HAHAHAHA Mày là cái gì mà có phước lớn như vậy ? MÀY LÀ GÌ HẢ PARK JIMINNNNN

Con dao được giơ lên không trung , một cách nhanh nhất có thể nó di chuyển xuống phía cậu , nhưng lại dừng lại chỉ cách 25 cm

Bora trừng to mắt , cảm giác đau đớn từ sau lưng dần ập đến , từ từ quay đầu lại , miệng run rẩy

- Sao .. mày .. lại ... ở đây , JiCheon ?

JiCheon mỉm cười nhẹ , buông con dao đang ghim vào lưng của người con gái đó , dùng chân đạp người con gái đó sang một bên

- Lâu rồi không gặp , Bora

Bora ngã xuống đất con dao trong tay cũng vì vậy mà bị văng đi , may mắn không rơi trúng người của Jimin

Bora run lên từng đợt vì cơn đau khó khăn thốt ra mấy từ

- Tại sao ... sao mày .... lại giúp nó ?

JiCheon nhìn Bora rồi lại nhìn Jimin

- Sau 5 năm , tôi quyết định rời đi , tôi rút khỏi cuộc chơi của số phận , vốn dĩ không phải là vì tôi thua cô hay tôi sợ cô

- Mà chỉ đơn giản

- Tôi biết được

- Tôi chẳng thể nào thắng được anh ấy , Park Jimin

Phải

Anh thông minh

Anh can đảm

Anh dám yêu

Anh dám hận

Anh yêu trong thầm lặng

Những điều đó một người như tôi chưa bao giờ thắng được

Hay nói đúng hơn là rất ít có những con người thắng được người như anh

Anh hạnh phúc

Anh đau đớn

Anh nhớ nhung

Anh lo sợ

Anh chưa bao giờ than vãn

Vì đó là do anh tự nguyện

Tự nguyện hiến thân cho cuộc tình này

Tình yêu cao cả như thế

Ai sánh được như anh ?

Có thể có , nhưng tôi chưa gặp , nên tôi chưa biết

Tôi từng ghét anh

Ghét vì anh là con trai

Ghét vì anh không cố gắng

Nhưng luôn đạt được mọi thứ thật dễ dàng

Tình yêu của anh

Cũng được đáp lại một cách rất nhẹ nhàng

Nhưng lại bền vững

Có thể họ biết được

Anh có mọi thứ thật dễ dàng

Vì anh thông minh

Anh không mưu mẹo

Anh chỉ cố thuyết phục một điều gì đó

Anh không hề bắt buộc điều đó phải như anh muốn

Anh là con trai

Nhưng tình yêu của anh rất bền vững

Đơn giản lắm

Vì anh hi sinh nhiều như thế mà

Được đáp lại là điều dễ hiểu thôi

Và có một điều

Mà tôi rất phục anh , Park Jimin

Dù sự đời có đưa đẩy anh tới đâu

Anh vẫn luôn là anh

Anh ác

Không có nghĩa là với tất cả mọi người

Anh vô tình

Nhưng anh biết tha thứ cho những người sẽ sửa sai

Nhờ có anh

Tôi thoát ra được khỏi cái lồng sắt đó

Tôi được là tôi

Cũng nhờ có anh

Tôi cảm ơn anh không hết

Lấy gì hại anh lần nữa ?

~~~END~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net