11. Đội tennis bất mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryoma tiếp tục chán đến chết ngồi ở băng ghế nhìn mấy người kia luyện tập.

"Echizen-kun vậy mà giỏi quá ha..." Kachirou ở sân bên kia nhặt bóng, nhìn về Ryoma bên này ánh mắt đầy hâm mộ

"Hừ, mấy cái đó tớ cũng làm được!" Horio hất mặt "Tớ đã học tennis 2 năm rồi đó!"

"Vấn đề là, với cây vợt thế kia, cậu làm được sao?" Katsu phì cười nhìn tên bạn đang ba hoa kia

"Ah! Cậu chỉ toàn bắt bí tớ!" Horio gào lên đuổi theo Katsuo

"Haha, được rồi Horio. Không nhanh nhặt bóng các tiền bối sẽ mắng đó."Kachirou khúc khích ngăn hai tên bạn đang rượt nhau lại

Bộ ba năm nhất dù có xuất hiện Ryoma hay không thì họ cũng vẫn như vậy thôi. Vô tâm vô tư đùa giỡn với nhau, lặng lẽ đi làm việc vặt, bị mấy tiền bối chèn ép.

Chống cằm ngồi trên băng ghế, Ryoma im lặng nhìn bọn họ cười đùa. Trong lòng cũng có chút nhớ khoảng thời gian đời trước bọn họ vây quanh mình líu ra líu ríu

Thật đáng tiếc, bản thân bây giờ đang bị ghét bỏ.

Ryoma đứng dậy khỏi băng ghế, dù sao cũng không có chuyện gì để làm có lẽ cậu nên mua một lon ponta uống tới hết giờ.

"Nhóc con! Rảnh rang thì tiện đường đi nhận phần nước trường cung cấp cho câu lạc bộ đi!" Tiền bối nào đó lên tiếng

Cũng không có gì để làm, Ryoma quyết định đi lấy luôn. Dù sao cũng tiện đường đến phòng phân phối

Thấy đứa nhóc thấp bé đến nhận nước cho cả câu lạc bộ tennis, cô quản lý ngạc nhiên một chút. Cô lầm bầm mắng mấy tiền bối lười biếng chỉ biết đùn đẩy việc, sau đó cho Ryoma hẳn một cái xe đẩy để đem nước về. Dù sao cũng có quá nhiều phải mang.

Thật may mắn là giáo viên ở đây đều rất tốt. Nếu bị cả giáo viên lẫn học sinh đả đảo, Ryoma cũng không biết sống sao nữa.

Ryoma đẩy xe nước trở về, tay vẫn cầm cái vợt gỗ lúc nãy vung vẩy, tiện tay mua thêm một lon ponta. Vừa rời khỏi có mười phút, quay lại đã thấy nguyên một đội tennis bị phạt quỳ giữa sân. Đội chính tuyển âm trầm cúi đầu đứng một bên. Và huấn luyện viên đang phát hỏa. Ryoma ngạc nhiên suýt thì làm rơi cả lon ponta trên tay, may mà cậu kịp đặt nó lên trên xe đẩy nước. Cái vợt gỗ kia thì không may mắn như vậy, nó bị thả rơi cạch xuống đất.

Huấn luyện viên đang đứng nói cái gì đó, nghe thấy tiếng động nhìn lại. Bà hùng hổ bước tới chỗ Ryoma làm cậu nhóc sợ đến nhũn chân ra không dám chạy.

Ryoma nhắm tịt mắt. Dù cậu không biết mười phút cậu rời khỏi xảy ra chuyện gì, nhưng mà huấn luyện viên đang giận dữ thì khả năng cao là cậu sẽ bị ăn đập.

Không có cảm giác đau xuất hiện, cậu chỉ là bị kéo vào một cái ôm thôi.

"Bà Ryuzaki?" Hơi hé mắt, Ryoma nghi hoặc lên tiếng

"Xin lỗi, nếu ta trở về từ nửa tháng trước cháu sẽ không phải chịu khổ như vậy." Ryuzaki nhẹ giọng vỗ về "Ta xin lỗi vì đã khiến cháu áp lực. Bây giờ cứ bình tĩnh và làm những gì cháu muốn đi. Ta sẽ không ép cháu."

"Vâng..." Ryoma cảm thấy trong lòng nhẹ bớt, cơ thể của cậu thả lỏng xuống

Chỉ cần đơn giản như vậy thôi. Một câu động viên từ người thân cận đã có thể khiến tâm trạng cậu thỏa mãn

Tại sao mấy hôm trước cậu cứ phải nghĩ nhiều làm gì nhỉ? Cứ cố hết sức làm những gì mình muốn thôi. Ai quan tâm người khác nghĩ gì chứ? Ryoma bị bản thân mình quá nghĩ làm muốn bật cười, nhưng khóe mắt lại cay cay.

Chớp mắt một cái ngăn nước mắt chực trào ra, Ryoma tự nhủ với bản thân

Cơ thể này thật sự đa sầu đa cảm mà. Không điều khiển được....

Bây giờ việc Ryoma nên làm nhất chính là dùng sở trường của mình và dạy cho bọn họ một bài học. Cũng giống như đời trước Echizen Ryoma khiến cho mọi người kính phục vậy.

Bình ổn lại tâm tình, Ryoma lúc này mới lên tiếng.

"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hừ, ta quay lại không thấy cháu đâu. Hỏi mấy đứa nhỏ năm nhất kia, chúng kể với ta mấy đứa này dùng tennis nhằm vào cháu. Lại còn bắt cháu một mình đi vác nước về" Ryuzaki nhắc tới lại nổi nóng "Tezuka nói cháu đang bị thương ở chân. Đi lại nhiều lại còn vác theo vật nặng. Làm sao chịu nổi?"

Nghe vậy, Ryoma nghiêng đầu nhìn về bộ ba năm nhất đang run lẩy bẩy bên kia. Xem chừng là họ sợ hãi đàn anh năm hai trả thù, nhưng cũng không dám nói dối huấn luyện viên. Thấy cậu nhìn tới, bọn họ có chút không biết làm sao.

Ryoma nghĩ tới mấy người này tính tình vốn ngốc nghếch, thật thà, lại sợ rắc rối. Trước đây chỉ là nghe tin đồn nên xa lánh chứ cũng chưa từng trực tiếp bắt nạt cậu.

Được rồi, nể tình đời trước họ giúp nhiều như vậy, giờ cậu sẽ không cùng họ tính toán đi.

Hôm nay được họ nói giúp cậu thật vui vẻ. Dù không phải chủ ý đi nữa, cậu cũng hướng bọn họ nở nụ cười biết ơn.

Horio, Katsuo cùng Kachirou nhìn nụ cười kia liền hơi thất thần. Xem bộ Echizen cũng không phải là kì quái như mọi người trong lớp vẫn đồn đại mà.

"Thưa cô! Em không phục!! Bọn em gia nhập vào câu lạc bộ đều phải thông qua đăng kí giấy tờ chờ rất lâu mới được duyệt. Cô lại lập tức cất nhắc cậu nhóc này tiến vào! Rõ ràng là đi cửa sau!"

"Đúng vậy! Hơn nữa việc của năm nhất là giúp đỡ tiền bối! Cậu ấy đi lấy nước là chuyện thường, nếu sợ mang nặng tại sao không rủ bạn cùng đi chứ? Là cậu nhóc muốn cố ý gây khó dễ!"

"Hơn nữa chẳng phải cũng đã có cả xe đẩy đem về sao? Cô không thể vì cùng cậu ta có quan hệ liền thiên vị như vậy!"

"Echizen Ryoma! Nói cho cậu biết! Đừng tưởng bám dính lấy chính tuyển và huấn luyện viên thì hay lắm! Chúng tôi ở đây coi trọng thực lực!"

" Đừng nghĩ có chút kĩ xảo mà có thể được đội Tennis chấp nhận! Ở đây nhiều người tài giỏi hơn cậu nhiều!"

"Có giỏi cậu đánh bại hết chúng tôi a! Lúc đó không ai dị nghị nữa!"

Ryoma nhìn mấy người này nhao nhao phản đối mình, nhận ra bản thân thật sự là bị ghét bỏ nha....Cũng đều do huấn luyện viên quá nóng vội.

Mà thôi, như vậy cũng tốt.

Ryoma đưa tay ngăn lại mấy tiền bối chính tuyển cùng với huấn luyện viên định lên tiếng, khóe miệng cậu nhếch lên một đường cong kiêu ngạo, đôi mắt hổ phách như phát sáng lên.

"Được thôi, nếu mọi người muốn!" Cậu giơ lên cây vợt gỗ rách nát trên tay "Tôi sẽ dùng cây vợt này, lần lượt đánh bại tất cả."

Câu nói thành công làm tất cả ngây người, kể cả người bên phe ta lẫn phe địch. Cây vợt gỗ này quá nát đi...cho dù là thiên tài đi nữa, nếu dùng đánh với nhiều người như vậy, vợt chịu nổi sao? Hơn nữa lúc nãy cô Ryuzaki mắng bọn họ, họ đều nghe ra cậu bị thương ở chân.

"Echizen...chân em.."

Oishi muốn ngăn cản nhưng Tezuka hướng cậu lắc đầu

"Tôn trọng quyết định của em ấy đi."

"Ryoma, không thì dùng vợt của anh đi." Fuji đem vợt của mình đưa tới

"Đúng vậy đó Echizen. Cây vợt đó không được đâu." Kawamura cũng lo lắng nói

Ryoma lắc đầu từ chối. Cậu chậm chạp tiến đến giữa sân tennis, nụ cười tràn đầy sự kiêu ngạo của người một đời đứng trên đỉnh của môn tennis

"Nếu dùng một cây vợt tốt, thì còn gì là khiêu chiến nữa." Ryoma lên tiếng "Chúng ta cá cược đi. Tôi thắng thì các tiền bối không được chèn ép đàn em nữa. Nếu tôi thua, tôi sẽ rời khỏi chỗ này."

Im lặng không kéo dài bao lâu lại là vang lên tiếng chế nhạo.

"Thằng ngốc! Mày sẽ hối hận vì sự kiêu ngạo của mày!"

"Đúng vậy!"

"Đừng nghĩ có chút tài năng liền có thể kiêu căng!"

Những người còn lại chỉ nhìn Ryoma lo lắng, ngay cả cô Ryuzaki cũng không hoàn toàn tin tưởng Ryoma có thể thắng cược. Bối rối nhất là bộ ba năm nhất, bởi vì quyền lợi thắng cược lần này của Ryoma là bao gồm cho cả bọn họ.

"Bắt đầu đi, ai trước?" Ryoma híp mắt cười đưa vợt chỉ về phía những người đang chế nhạo mình, giọng diệu vô cùng khiêu khích "Để thắng được tôi, các tiền bối còn cần cố gắng nhiều~"

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n: Haha, xin lỗi nha! Vừa nãy chưa viết xong mà bấm nhầm xuất bản. 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net