6. Huấn luyện viên triệu kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ăn trưa, Ryoma lẳng lặng ôm hộp cơm của mình đứng dậy, rời khỏi lớp. Lần này cậu chắc chắn bản thân sẽ không đụng phải rắc rối như trưa hôm qua rồi mới rời đi.

Cậu lững thững đi ra sau trường, nơi bình thường vẫn luôn vắng vẻ và bị những bụi cây che khuất.

"Meo~"

Vừa ngồi xuống, phát hiện thứ gì đó vừa rơi xuống người mình. Ryoma định thần lại, Karupin đang ở trong lòng cậu làm nũng

"Mày lại trốn ra khỏi nhà đúng không? Con mèo nghịch ngợm này..." Ryoma sủng nịnh điểm điểm mũi của Karupin.

"Meo~"

*Loạt xoạt*

"Hm?" Một người một mèo nghe thấy tiếng động đồng loạt ngẩng đầu lên

Bắt gặp một khuôn mặt dữ tợn quen thuộc đang ôm cành cây trên đầu họ

"..." Ryoma cùng vị tiền bối năm hai dữ dằn của mình đấu mắt, trên đầu nổi lên một đống dấu chấm hỏi

Kaidou tiền bối...là đang luyện tập thể lực sao?

*Ầm*

Kaidou thành công rơi xuống khỏi cành cây, cắm mặt trước chỗ Ryoma ngồi. Cú ngã làm Karupin giật mình nhào lên đầu của Ryoma, sau đó nằm trên đầu cậu, tò mò nhìn người vừa rơi xuống

"Tiền bối...không sao chứ?" Ryoma nghiêng đầu, Karupin cũng phối hợp làm theo nhìn cực kì đáng yêu

"Nhìn cái gì mà nhìn?"

Nằm bò ra đất, Kaidou cũng tự mình thấy mất mặt, tự động dữ tợn trừng Ryoma một cái. Ryoma biết tiền bối đang thẹn quá thành giận, lập tức bê Karupin từ trên đầu mình xuống, đưa đến trước mặt anh.

"Tiền bối...có thể ôm nó sao? Em phải ăn nên không giữ nó được."

Đời trước, chỉ cần là người quen với Kaoru Kaidou, lập tức biết được anh là một kẻ cuồng mèo! Cực kì cực kì cuồng mèo!!

Ryoma vẫn còn nhớ có hôm anh chui cả vào chuông trong đền thờ nhà cậu vì bị Karupin dắt mũi. Sau đó ông già nhà cậu không biết mà đi gõ chuông, tiền bối ở bên trong choáng váng nguyên một ngày

Vậy nên giải pháp hữu hiệu nhất để trấn an Kaidou đang nổi giận lúc này là mèo!

Mặc dù biết anh sẽ không bao giờ ra tay với đàn em. Nhưng hiện tại cậu bị cả trường chán ghét, Ryoma vẫn cẩn thận trước thì hơn. Ai biết được... lỡ đâu Kaidou thấy ngứa mắt muốn đánh mình thì sao?

Kaidou ngoài mặt tỏ ra dữ tợn nhưng thật ra có nội tâm yếu đuối lắm. Mất mặt quá nên anh mới sừng sộ lên chứ cũng không có giận thật. Thấy cậu nhóc trước mặt đem mèo giao nộp tới, ánh mắt lén lút nhìn mình thì cũng không thể nào nổi giận được. Kaidou có một bí mật...anh không chỉ cuồng mèo mà còn thích những thứ nhỏ bé dễ thương.

Và trùng hợp làm sao, Ryoma rất phù hợp tiêu chuẩn đó.

Thế là bằng một cách nào đó, Ryoma không hiểu tại sao mình lại cùng tiền bối ăn trưa nữa...

"Fsh...tôi đi trước." Tiếc nuối buông ra Karupin, Kaidou hướng Ryoma ngập ngừng nói tạm biệt "M..ai gặp...lại."

Nhìn Kaidou mặt lạnh rời khỏi, Ryoma gãi đầu.

Vậy là mai cậu lại có hẹn ăn trưa hả ta? Hay là tiền bối đang nói chuyện với Karupin?

Trong khi đó Kaidou vừa tiến vào góc khuất liền tự mình vui vẻ vì tìm thấy và kết bạn được với một đàn em không sợ hãi mình.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Echizen! Cậu đã ở đâu hết giờ ăn trưa vậy hả? Oishi tiền bối đến kiếm cậu đó! Sao cậu dám để cho tiền bối đợi chứ?"

Vừa bước vào lớp, lập tức bị Horio nắm lấy mà lải nhải Ryoma thật sự là ngạc nhiên. Nhưng mà ngẩng lên bắt gặp Oishi đang ngồi ở bàn mình, bị mọi người vây quanh liền hiểu xảy ra chuyện gì.

Bảo sao tự nhiên lại chủ động cùng cậu bắt chuyện...

Thở dài một hơi, Ryoma tiến tới chỗ ngồi của mình.

"Tiền bối tìm em?"

Vừa quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách trong veo, Oishi ngẩn người một chút, sau đó ôn nhu mỉm cười

"Ừ, nói đúng hơn là cô Ryuzaki tìm em. Cùng anh đến gặp cô nào!"

"Là huấn luyện viên?" Ryoma khẽ thì thầm sau đó gật đầu "Vâng, anh dẫn đường đi."

Oishi đứng dậy cùng Ryoma đi ra khỏi lớp, lúc này có thể nghe thấy tiếng có người xì xào bàn tán

"Xem cậu ta kìa, không biết là cái gì nhập vào. Qua một ngày đã lột xác từ vịt xấu xí thành thiên nga."

"Bây giờ đến đội chính tuyển tennis cũng cùng cậu ta có quan hệ?"

"Hừ, vừa mới đó bắt đầu hống hách rồi. Nghe cách nói chuyện của cậu ta với tiền bối chưa?"

"Coi cái vẻ mặt kênh kiệu kìa, tưởng cứ đi cùng tiền bối là sẽ thay đổi được bản chất của mình hay sao?"

Oishi nghe được những điều này liền nhíu mày. Làm sao cùng là bạn học lại có thể dùng lời lẽ như vậy nói về nhau nhỉ? Anh định quay lại nói gì đó, bắt gặp khuôn mặt vô cảm của Ryoma liền khựng lại. Cậu nhóc giống như đã cùng với thế giới này tách ra vậy, không có gì ảnh hưởng được cảm giác của cậu.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra có thể khiến một cậu bé 12 tuổi xuất hiện biểu cảm này?

"Tiền bối, chúng ta đi nhanh đi. Sắp hết giờ ăn trưa rồi." Ryoma lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Oishi

"Nhưng mà bọn họ..." Oishi ngập ngừng

"Không sao, em quen rồi. Họ nói gì cũng không quan trọng." Ryoma bình thản lắc đầu "Việc bây giờ là nhanh gặp huấn luyện viên Ryuzaki. Anh cũng chưa ăn trưa mà đúng chứ? Mau đi thôi."

"Ừ..." Oishi trả lời, trong đầu bắt đầu suy ngẫm

Ý Echizen là sao khi bảo mình quen rồi? Quen với những lời nói khó nghe sao? Không ổn rồi, phải nói với Tezuka mới được. Có thể cậu nhóc là nạn nhân của bọn bắt nạt.

Cảm nhận được ánh nhìn lo lắng từ tiền bối, Ryoma thở dài, xem chừng là bị nhận ra rồi.... Nhưng mà dù không thân thiết vẫn được tiền bối quan tâm, thật sự là ấm lòng.

Rất nhanh họ đến được chỗ Ryuzaki đang chờ. Đưa được người đến nơi, Oishi rất nhanh thu dọn đồ của mình. Muốn chừa không gian cho Ryuzaki và Ryoma nói chuyện

"Em xin phép đi trước."

Oishi mỉm cười hướng hai người gật đầu sau đó cầm hộp đồ ăn rời khỏi. Phương hướng là hội học sinh Seigaku, nơi Tezuka đang làm việc. Cậu cần phải nói ra nghi ngờ của mình.

"Ryoma, đã lâu không gặp!" Ryuzaki mỉm cười ôn hòa

"Vâng, đã lâu không gặp bà Ryuzaki." Ryoma ngoan ngoãn gật đầu

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Một nửa tiếng sau, cuộc nói chuyện tách ra trong không vui.

Bởi vì Ryuzaki liên tục lải nhải về Ryoma không nên suy sụp về cái chết của bố mẹ...bla...bla....phải biết tiến lên từ đau thương...bla...bla....không được từ bỏ ước mơ...bla...bla....

Trong khi Ryoma mặc dù có ý định tiến vào đội tennis nhưng cảm thấy không phải hiện tại.

Echizen Ryoma ở thế giới này đã chịu quá nhiều áp lực. Sự thật là nếu Ryuzaki trở về ở khoảng nửa tháng trước, cậu nhóc sẽ được khuyên răn và trở về là nguyên bản Ryoma. Nhưng thời điểm này đã quá muộn. Áp lực vì trường học quá nhiều và lời khuyên của Ryuzaki càng giống như đang áp đặt cuộc sống của cậu ấy chứ không phải là dẫn đường thoát khỏi mớ hỗn độn.

Ryoma có thể điều khiển cơ thể nhưng vẫn không hoàn toàn làm chủ nó. Nếu đồng ý với đề nghị của cô Ryuzaki cơ thể này sẽ tự áp lực và phát điên mất. Vì vậy cậu cần giải quyết mớ hỗn độn trước mới có thể lo về câu lạc bộ tennis.

Việc học tập không phải sợ nữa, gia đình Nanako và Karupin cũng rất tốt , duy nhất còn lại chính là thoát khỏi cảnh bị bắt nạt này. Khiến cho mọi người thật lòng thích cậu.

Bởi vì hiểu rõ bộ mặt của mấy người kia, cơ thể này dù có trở nên nổi tiếng và được hâm mộ đi nữa cũng sẽ suy sụp bởi vì nó biết, bọn họ lập tức có thể lật mặt.

Đây là một vấn đề khó khăn....

Trở về phòng học của mình, Ryoma gục đầu xuống suy nghĩ đối sách. Rất nhanh liền ngủ mất.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

A/n:
Trời ơi xem kìa!!! Ryoma ngồi chung với mấy tiền bối nhìn có một khúc à!!! Ngồi lọt thỏm luôn!!! Aahhh.... đáng yêu quá!!! 💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net