76. Căng thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù vẫn còn lịch học vào buổi chiều, mọi người không có ai có tâm trạng trở về đi học cả.

Tất cả bọn họ đều đang ngồi trước phòng cấp cứu và chờ đợi.

Bác sĩ khi nhìn thấy Ryoma đã rất hoảng hốt, ông đã cho rằng cậu bé này vừa gặp tai nạn xe cộ chứ không phải là bị đánh đập.

Nghe nhân viên y tế nói chuyện, mọi người đều có thể tưởng tượng Ryoma bị đánh tàn nhẫn như thế nào. Dù sao cậu nhóc cũng chỉ là một đứa bé, làm sao đủ sức chống trả với 5 tên côn đồ cao to? Thứ duy nhất khiến đứa nhỏ này có thể đứng vững đến khi đánh gục đám người kia chính là vì sự mất đi tri giác mà cảnh giới vô ngã mang lại. Không cảm thấy đau đớn thì có gì khiến cậu chùn bước chứ?

"Thanh thiếu niên ngày nay thật là...cũng may các cậu gọi cấp cứu sớm. Xuất huyết nội bộ nếu không ngăn chặn kịp thời thì sẽ gây chết người đó."

Nhớ lại lời nói của bác sĩ, Ryoga máu đều như đông cứng. May mắn là khi đó anh đang cùng Ryoma gọi điện thoại. Nếu như không có cuộc điện thoại đó...không có ai phát hiện ra cuộc ẩu đả này thì sao? Nếu như Ryoma không được đưa đến bệnh viện kịp thời...anh không dám nghĩ nữa.

"Tôi sẽ giết bọn khốn đó. Nhất định...sẽ giết bọn nó."

"Ryoga, bình tĩnh. Ryoma không sao rồi." Irie mím môi "Tôi cũng rất tức giận. Nhưng chúng ta có đủ chứng cứ buộc tội...."

"Buộc tội thì sao chứ? Bọn nó chỉ sẽ bị đình chỉ học mà thôi. Và sau đó tụi nó lại vui vẻ nhởn nhơ trong khi em trai tôi nằm đây hả?"

"Ai nói về việc để nhà trường xử lý? Chúng ta sẽ đưa việc này lên tòa. Cố ý gây thương tích và tổn hại sức khỏe người khác đồng thời cố tình xúc phạm danh dự và nhân phẩm. Đủ để tụi nó gánh luật hình sự rồi." Byodoin nhún vai "Chưa đủ 16 tuổi đi nữa, đã mắc phải vụ này là đi tù chắc ăn. Để pháp luật giải quyết đi, Ryoma đã gánh chịu quá nhiều căng thẳng rồi. Cậu nhóc không cần một tên anh trai gây thêm rắc rối đâu."

Các tiền bối cao trung lớn tiếng nói chuyện, riêng Tokugawa ngồi một bên nắm chặt điện thoại. Anh là người thu lại đoạn ghi âm, cũng là người nghe kĩ nhất đoạn hội thoại này. Khi mà Ryoma vùng lên chống trả, anh có thể nghe thấy trong giọng nói của Ryoma có cái gì đó xa lạ lắm. Nó là một loại cảm xúc, giống như thứ gì đó bị nhốt lại lâu ngày đột ngột bị tống xuất ra.

Sau chuyện này...cậu nhóc vẫn còn có thể giống như trước kia không?

Về phía Seigaku, một số người đã rời khỏi. Như Tezuka và Inui là người trong hội học sinh, bọn họ có trách nhiệm trở về xử lý đám người kia. Fuji đi theo họ, anh nói anh cũng có việc phải giải quyết. Ánh mắt của Fuji lần đầu tiên lộ ra sát ý rõ như vậy.

Kikumaru co người trên ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, ôm đầu gối mà nghẹn ngào. Anh không hiểu tại sao mọi thứ phải diễn ra thế này.

Ochibi đâu có làm gì sai chứ? Em ấy chưa đủ bất hạnh hay sao? Ochibi chưa bao giờ phản kháng, chưa bao giờ giải thích, chưa bao giờ quan tâm đến những tin tức thất thiệt bị áp đặt lên người mình cả...em ấy luôn chỉ đứng ra vì bạn bè, vì người thân của mình. Vì cái gì bọn họ luôn nhằm vào em ấy? Tại sao đám người kia cứ phải đối xử như vậy với một đứa trẻ đáng thương chứ?

"Eiji...Ryoma sẽ ổn thôi. Em ấy là trụ cột của chúng ta cơ mà..."

Oishi ngồi bên cạnh bất lực an ủi. Anh muốn giúp cho Kikumaru bình tĩnh lại, nhưng trong miệng chỉ thấy đắng chát không nói được lời có ích nào. Làm một ủy viên y tế, anh biết nhiều về bệnh trạng lẫn tâm lý học sinh. Và anh có thể cảm thấy được qua cái ánh mắt lúc đó của Ryoma.

Sự lãnh cảm, sợ hãi,cô độc, tự trách và bao trùm tất cả là sự điên cuồng.

Mặc dù trong lòng đáp án gần như đã hiện rõ nhưng anh không muốn tin tưởng, cũng cầu nguyện chuyện đó không phải sự thật.

Rằng đứa em út của bọn họ không có bất cứ vấn đề gì về tâm lý cả.

Rằng khi đó chỉ là vì cậu nhóc quá sợ hãi nên mới quá khích mà thôi.

Kawamura đã khóc. Anh là hình tượng một người tiền bối mạnh mẽ luôn che chở đàn em của mình. Nhưng hiện tại anh đang khóc.

Khóc vì sự vô dụng của bản thân.

Khóc vì từ đầu đến giờ vẫn không thể giúp đỡ được gì.

Khóc bởi vì bất lực trước những điều bất hạnh đứa em út của họ gặp phải.

Anh ngồi ở đó, lặng lẽ khóc không thành tiếng. Mặc dù anh biết bản thân nên mạnh mẽ, anh biết lúc này anh phải là người an ủi những người khác mới đúng. Nhưng nghĩ tới tình trạng của Ryoma khi đó, cả người đầy máu, không còn một chút sức sống. Anh lại không thể nào chịu đựng được sự yếu đuối và bất lực của bản thân mình.

Kaidou và Momoshiro lần đầu tiên ngồi cạnh nhau, không gây hấn, không hoạnh họe, không ồn ào. Cả hai người chỉ lặng lẽ ngồi đó và sám hối cho lỗi lầm của mình. Cả hai đều cho rằng chuyện này xảy ra đều là do bọn họ.

Bọn họ không bắt buộc phải giúp giáo viên ,nhưng bọn họ là người xung phong nhận việc.

Bọn họ có thể gọi điện cho Ryoma thay vì chỉ gởi một tin nhắn muộn nhưng họ không gọi.

Họ thậm chí có thể hoàn thành công việc sớm hơn và lập tức chạy xuống chỗ hẹn thay vì hoạnh họe nhau trên đường giao đồ nhưng họ không làm vậy.

Và kết quả chính là đứa em út của họ, hiện tại nằm trong phòng cấp cứu.

Thật là nực cười, họ thậm chí đã rất kiêu ngạo hứa với người nhà của Ryoma rằng họ sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em ấy.

Rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ?

Tiền bối như bọn họ thì làm được cái gì?

Cửa phòng cấp cứu mở ra khiến tất cả đứng bật dậy, chạy tới bao vây bác sĩ

"Bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch. Cậu bé sẽ cần một thời gian nghỉ ngơi trước khi tỉnh lại. " Bác sĩ nhìn quanh một vòng "Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi! Tôi là anh trai của Ryoma!" Ryoga lập tức tiến tới

"Em trai cậu cần được nhập viện theo dõi vài ngày. Đồng thời cậu nên tìm cho cậu bé một chuyên gia tâm lý. Nếu muốn tôi có thể giúp cậu đề cử."

"C..chuyên gia tâm lý? Ý bác sĩ là..." Ryoga giật mình, cả người run rẩy

Sẽ không phải là giống như anh nghĩ đó chứ?

Chibisuke của anh sẽ ổn thôi...

Đúng không?

"Echizen Ryoma có hồ sơ bệnh nhân trong bệnh viện của chúng tôi hai tháng trước. Cậu bé được dự đoán mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt SPD, có dấu hiệu chuyển hóa thành trầm cảm. Nhưng có vẻ đã ngừng điều trị một thời gian." Bác sĩ đưa ra một tờ bệnh án " Vừa rồi kiểm tra phát hiện cảm xúc của cậu bé không quá ổn định. Tôi nghĩ cậu nên đưa em trai cậu đi kiểm tra lại."

Câu nói như một tiếng sét đánh ngang tai những người ngồi tại đây, tất cả dường như là chết lặng.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n:

Đây là tui: Fic này có tag hài nha~ là chuyện vườn trường tình cảm nhẹ nhàng trong sáng kèm chút đánh mặt!

Cũng là tui: Bật công tắc Drama hết công suất đi!!!!

Nói thế thôi,chứ việc tâm lý Ryoma nguyên chủ không bình thường thì tui đã chôn ở mấy cái chap thời cậu nhóc còn bị bắt nạt rồi. Không biết có ai nhận ra không ta? Và tui đã định bỏ phắt nó luôn cho đến khi cái công tắc Drama trong đầu bị bật lên. :)))

Xin lỗi tiểu miêu, nhưng cố một chap nữa thôi và chúng ta sẽ có kẹo ăn!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net