Phần 5: Sân tennis đầu đường-Tụ họp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....Hồ ly đã lên sàn....

Cả đám ớn lạnh nhìn về phía Fuji-nhân vật không biết từ đâu bất thình lình xuất hiện. 

Nhưng Atobe vẫn không quan tâm đến câu nói có phần đe dọa lúc nãy của Fuji, kiêu ngạo (hay ngu ngốc) đào người:

-Này nhóc, có hứng thú với Hyotei không?

Câu nói của Atobe khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, Rikkaidai gặp trước mà còn chưa dám đào tường cướp người như vậy. 

Atobe thật sự quá kiêu ngạo rồi, loại kiêu ngạo đặc trưng của mấy ông công tử nhà giàu ấy mà.

Fuji tỏa hàn khí, nếu không nhìn kĩ thì cũng tin rằng Tezuka đang ở đây.

-Không.

Câu trả lời ngay lập tức và chắc nịch từ Ryoma còn làm cho mọi người sốc hơn, nhất là Atobe, trong cuộc đời của bổn đại gia (vua khỉ núi) hắn chưa từng có ai từ chối nhanh và thẳng thừng như vậy, không thèm để lại cho hắn chút mặt mũi, nhưng giờ thì có rồi đó, tiểu miêu Ryoma nè.

-Lí do?

Lần này tiếng nói cất lên là của người đang ngủ nãy giờ-Jirou. 

-Anh là ai?

Ryoma mặt đơ, xen lẫn chút khó hiểu nói.

-A! Nãy giờ quên giới thiệu, anh là Akutagawa Jirou, rất vui được gặp em. Mà tại sao em lại không đồng ý?

Jirou vẫn có ý muốn tiếp tục nghi vấn của mình, mặc dù ý Ryoma đã quyết.

-Vì sao em phải đồng ý, em đã nhập học tại Seigaku và không có ý định sẽ chuyển đi, chưa kể nhà em so với Hyotei là một quãng đường khá xa.

Ryoma trả lời, Jirou cũng cứng họng, đúng là tiểu miêu nhà ta, rất kiên định, dễ gì mà cho các anh muốn là đem đi thế được.

Nhưng Atobe với cái khí chất vương tử (khỉ núi) của mình vẫn kiên trì (hay cố chấp), không chấp nhận câu trả lời của Ryoma, buông lời thách thức:

-Ta sẽ coi như chưa nghe thấy gì, cho nhóc cơ hội lần cuối, có muốn chuyển không? Hay là ngươi cho rằng bọn ta yếu hơn Seigaku? Vậy thì đấu đi, sẵn tiện có sân tennis ở đây, thắng trong một séc, trong bọn ta, ngươi hãy chọn ra một người để thách đấu. Nếu thua, người phải chuyển trường.

Nhưng trông Ryoma có chút gì là quan tâm không? 

Đương nhiên không rồi, với cái đẳng cấp đã từng bỏ xa các tiền bối của mình, Ryoma có quyền kiêu ngạo, cậu bây giờ chỉ muốn lôi cái tên Vua khỉ núi này ra rồi đập nát mặt hắn thôi, nhưng thế cũng không được, nó quá vô lí, về cơ bản một đứa nhóc năm nhất như....thân phận và bề ngoài của Ryoma bây giờ, không thể nào làm ra loại chuyện đó.

-Còn nếu tôi thắng thì sao?

Ryoma vẫn nhàn nhã hỏi.

-Vậy thì ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, vừa ý?

Atobe không quan tâm đến mấy cái hàn khí xung quanh-thứ càng ngày càng tỏa ra nhiều hơn, chưa bao giờ hồ ly ta bị coi thường như vậy nha, hắn chính là đứng ngay đây, nhưng đối phương vẫn cứ bình tĩnh chuyên tâm đào người của hắn? 

Nực cười, không có chuyện đó đâu.

-Này~, Atobe, cậu có biết bản thân đang làm ra hành động rất không hoa lệ không? 

Fuji giọng cười cợt nói.

Chết rồi! 

Chết chắc rồi, Atobe đụng chỗ ngứa của Fuji tiền bối rồi, dám lơ anh ấy? 

Hôm nay anh ăn gan hùm hả, vua khỉ núi? 

Ryoma đang suy nghĩ đến việc chuồn lẹ, nhưng với cái không khí căng thẳng quá mức, với cả một cái đội quân hùng hậu ngay trước mặt, Ryoma sợ là chưa thoát được thì đã "tiêu" rồi. 

Được rồi, muốn thoát khỏi cái tình huống này, chính Ryoma phải mở miệng, vậy được, cậu không muốn mất tiền bối "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết" đâu, tiểu miêu chính là lo cho mọi người xung quanh a~

-Atobe tiền bối, thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không muốn chuyển trường.

Ryoma nghiêm túc một cách lạ, cậu chính là muốn thoát khỏi chuyện này càng nhanh, càng tốt. Ryoma khẳng định:

-Vậy nên, tiền bối đừng có lôi kéo nữa, tôi phiền lắm! Mada mada dane!

Rõ ngạo kiều, không kém phần chế giễu, thật tàn nhẫn. Chữ "phiền" đó đánh thẳng vào tâm lí của Atobe. 

Knock out.

-Hm, được, ta đã biết. Vậy thì đi thôi, chúng ta không còn chuyện ở đây nữa.

Atobe muốn nhục chết rồi, chẳng qua là trước mặt nhiều người, hắn ta phải cố gắng gượng, rồi kiếm cớ bỏ đi một cách nhanh nhất.

Và thế là Ryoma đã thành công bước đầu tiên, bước thứ hai:

-Các tiền bối vẫn chưa về sao? Theo như em thấy thì khoảng 20 phút nữa là chuyến xe bus cuối cùng sẽ khởi hành đó. Mọi người muốn ngủ ngoài đường?

Nghe Ryoma nói, chính tuyển của Rikkaidai mới xách chân lên mà chạy, không quên tạm biệt bé con, Yanagi hoàn thành công cuộc trao đổi thông tin, Inui quay trở lại vị trí của mình, đứng bên cạnh Fuji nhìn Ryoma đang đi ra khỏi sân cùng với cây vợt tennis trên tay. 

Cậu thật sự không mong muốn tiền bối cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, áp lực chết mất! Nhưng cứ như thế, đi ra khỏi nơi này và về nh——Fuji giở giọng ủy khuất:

-Ryoma à, em đi đâu đấy?

Inui ngay bên cạnh cũng phải rùng mình, lùi một bước, anh bắt đầu dở sổ, nâng kính, chuẩn bị tư thế ghi chép. 

Ryoma rùng mình, nổi hết cả da gà, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh, giữ giọng mình lạnh nhất có thể, nhưng vẫn chẳng khác mấy so với bình thường:

-Về nhà.

Nói càng ít càng tốt, có 1 người đang công khai ghi chép thông tin về mình kia kìa, hơn nữa, nếu nói nhiều hơn thì Ryoma sẽ không nhịn được mà run lên mất. Đáng sợ quá!

-Hể~Em kiệm lời như vậy sao? Anh rất buồn nha, Ryoma có thể nói chuyện thoải mái với mọi người, nhưng lại kiệm lời với tiền bối của mình sao?

Fuji đã tỏ vẻ ủy khuất, nay lại còn giống hơn, nhưng với Ryoma, nó chẳng khác gì là đang diễn kịch một cách rất chi là "có tâm".

-Tiền bối, em với anh mới gặp nhau chưa đầy 30 phút, sao có thể tỏ ra quen biết được?

Ryoma khó hiểu hỏi.

-Tuy em cùng với Rikkaidai đã quen biết trước đó, nhưng không phải Ryoma với Hyotei cũng là mới gặp sao? Dù sao chúng ta cũng là người cùng trường, là tiền bối-đàn em mà?

Nghe Fuji hỏi mà Ryoma cứng họng, chết rồi, chết thật rồi, kiểu này thì chắc chắn là anh ta núp lùm ngay từ đầu rồi, chờ đúng lúc mới bình thản đi ra. 

Ryoma thầm trách mình tại sao lại không nhận ra sớm hơn chứ!

-....Tiền bối à, cùng trường không có nghĩa là thân thiết.

Ryoma nghiêm túc nói, mắt sắt lại, lộ rõ vẻ từng trải đời. 

Nhân lúc Fuji đang đơ tạm thời, Ryoma chớp lấy cơ hội, chạy đi, ra được khỏi sân tennis, cậu mới dám nói:

-Hai tiền bối, trễ rồi, em phải về trước đây. Tạm biệt.

Thấy Ryoma đã đi xa, Fuji mới nhận ra được vấn đề quan trọng, anh quay sang hỏi Inui:

-Inui, Ryoma....chưa gia nhập đội tennis?

Inui nghe câu hỏi mới gật đầu, đúng là trong các tân binh năm nhất năm nay, không có ai tên Echizen Ryoma cả, nhưng rõ ràng cậu nhóc rất giỏi...

Tại sao lại không nộp đơn xin tham gia?


-Hm...thiên tài đúng là giấu mình đủ sâu nha~

Fuji có thể cảm nhận được, cái khí chất đó, khí chất của một "thiên tài", không cần phải phô ra kĩ thuật, nghe cách ăn nói, thấy cách cư xử cũng đã đủ biết. 

Đây có được gọi là đồng loại có cách nhận biết lẫn nhau hay không?

-Chúng ta nên nói với Tezuka.

Inui suy nghĩ một chút, nói.

-Tezuka? Cậu ấy thì sao?

-Chiều nay khi tớ và cậu ấy có bắt gặp Echizen ngủ dưới gốc cây sau trường học, không những vậy mà còn là trốn tiết có sự cho phép của giáo viên, em ấy đang là đối tượng bắt nạt của khối năm nhất. Tezuka cũng đã để ý chuyện này từ chiều.

Inui thản nhiên nói, anh cảm thấy còn nhiều thông tin thú vị mà anh phải tìm hiểu từ cậu nhóc Echizen này.

-Hm? Bắt nạt sao? Em ấy không phản kháng?

Fuji nói, giọng có phần chững lại, dám làm khó mèo con mà anh vừa tìm thấy? 

Điều khiến Fuji ngạc nhiên là với tính cách của Ryoma, chắc chắn sẽ không để mọi chuyện kéo dài như vậy.


-Không hẳn là không phản kháng, nhưng cũng chỉ là những lúc cần thiết nhất mà thôi, do vậy bọn bắt nạt cứ được nước làm tới.

Nghe Inui nói, Fuji nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đã mở ra, trong đôi mắt sâu như đoạn dương đó, một gợn sóng đã nổi lên, báo hiệu cho một cơn sóng thần sắp đến. 

"Echizen Ryoma, thật thú vị."

Fuji thầm đánh giá trong lòng, lần này thì Ryoma khó thoát được rồi đây.

Echizen•đã về được đến nhà•Ryoma:

Sao Fuji tiền bối, cùng Inui tiền bối lại ở đó chứ?

Ryoma không ngừng lẩm bẩm, chắc các tiền bối cũng thấy cậu có thể đánh tennis rồi, may mà lúc đó chỉ mới dùng Twisted Serve, xém chút là bị Yanagi tiền bối, lẫn Inui tiền bối đưa vào tầm ngắm...

Đó là Ryoma nghĩ vậy, chứ 2 người kia thì không a, họ còn đang dành riêng mấy trang trong sổ để thu thập thông tin về cậu. 

"Một thằng nhóc đầy kinh nghiệm"-là những gì 2 người họ nhận xét về Ryoma. 

Họ rõ ràng có thể thấy được khả năng kiểm soát bóng của Ryoma là hoàn hảo, cả góc độ vùng vợt, độ cao ném bóng hay sự kiểm soát lực đều không thay đổi dù chỉ một chút, rõ ràng là cố ý, cậu nhóc đang nương tay! 

Họ khẳng định chắc như vậy.


-Yo, Ryoma, về rồi sao? Chơi vui không?

Nanjirou nằm trên thềm nhà, hướng Ryoma còn đang ở ngoài cổng nói.

-Như bước một chân vào quan tài.

Cậu rùng mình trả lời.

-Hở?_Nanjirou ngơ ngác, ông thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, chỉ đánh tennis thì quan tài ở đâu ra?

.....TO BE COUNTINUED.....

————————————————————————————————————————————————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net