10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ xem một vài đoạn ngắn thú vị trước khi tiến vào lý giải về tổ chức áo đen." Minh lên tiếng, thanh âm mang theo chút hài hước.

[Ngày hôm nay, mục tiêu của đạo tặc KID là một viên kim cương được ẩn giấu trong trục của một tháp đồng hồ cổ. Kuroba Kaito đánh ngất một vị cảnh sát, thay vào bộ cảnh phục, đeo mặt nạ hóa trang. "Sensui Yoichi, 27 tuổi, độc thân... Tôi mượn đồng phục chút nhé, cảm ơn."

Kuroba Kaito mang theo y phục của đạo tặc đưa đến giao nộp cho cảnh sát, thành công tiến vào trong tháp đồng hồ. Trên đỉnh tháp, một chiếc trực thăng lơ lửng treo trên cao, xuyên qua ô cửa kính, một thiếu niên đầu đội mũ bảo hiểm có gắn tai nghe, bên dưới mũ như ẩn hiện sóng mũi cao thẳng cùng chiếc cằm tinh xảo, khóe môi cong lên nở một nụ cười tự tin.

Kuroba Kaito cầm theo đồ đến gặp một vị thanh tra, rất tự tin khai báo danh tính, trước câu hỏi đọc dãy số ID cảnh sát, đạo tặc KID dõng dạc đọc một loạt con số, nhất thời xung quanh im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào tên cảnh sát kỳ lạ.

"Hắn... hắn là KID, bắt lấy hắn!"

"Hả, sao lại thế...?" Biết bản thân bị lộ, đạo tặc KID vội vàng bỏ trốn.

"Bịt tất cả lối ra vào tòa tháp, không ai được phép ra vào nếu không có sự xác nhận... KID sẽ không thoát được đâu." Trong trực thăng, thiếu niên tự tin nói, thanh tuyến trong suốt.

Theo chỉ dẫn của thiếu niên, các cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra tên đạo tặc đang di chuyển trong ống thông gió. "Bắt lấy hắn... chúng tôi đã thấy hắn."

"Cái quái gì... sao nay họ thông minh vậy?" Kuroba Kaito nghi hoặc thốt lên. 'Hoặc là có người đang trợ giúp họ... đó là ai?'

Bên ngoài, thanh tra Nakamori đang tức tối quát vào điện thoại, chất vấn thanh tra Megure lý do lại can thiệp vào công việc của ông ấy. Thanh tra Megure đang nhẹ giọng giải thích, thiếu niên ngồi cạnh đưa tay cướp lấy điện thoại, thản nhiên giọng nói vang lên, đầu dây bên kia, thanh tra Nakamori càng tức tối.

"Xin lỗi, thanh tra Nakamori, nhưng chú đã chậm chân rồi. Bây giờ muốn bắt KID thì phải nghe theo lời cháu."

"Cái gì? Cậu là ai?"

Thiếu niên cởi bỏ mũ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt màu lam lóe lên sự thông tuệ và tự tin, khóe miệng cong lên một nụ cười: "Kudo Shinichi, một thám tử."]

(U là trời, đây là lần chạm trán đầu tiên của thám tử và đạo tặc à?)

(Cuộc gặp mặt thế kỷ.)

(Shinichi quá đẹp rồi, sao mặt cậu ấy còn đẹp hơn con gái vậy chứ? Tôi chua...)

(Lúc này, Kudo-kun chưa gặp chuyện kia đấy, nhìn phong thái khác hẳn.)

"Thú vị, cuộc chạm trán đầu tiên sao?"

"Chà, ra là lúc đó KID là cậu sao?" Shinichi nhíu mày nhìn thiếu niên ngồi cạnh, giọng nói châm chọc. "Kỹ thuật lúc đó còn non hả?"

"Gì?..." Kuroba Kaito trên trán hiện một loạt dấu đen, rất muốn đánh cho thám tử-kun một trận.

[Kuroba đứng ngoài ô thông gió, dùng bình xịt thuốc mê khiến cảnh sát đuổi hắn bất tỉnh, giả giọng nói vào bộ đàm dời lực chú ý của cảnh sát sang nơi khác.

Mặt đồng hồ trên đồng hồ bỗng có một làn khói bốc lên, trong mắt của đám khán giả đứng dưới, hai chiếc kim đồng hồ biến mất. Trên trực thăng, Shinichi dùng ánh mắt nhạy bén của mình, phát hiện ra mặt đồng hồ đang chuyển động, trên mặt gợi lên một nụ cười ranh mãnh. 

Đứng trên mặt đồng hồ, Kaito KID cười tự tin nhìn thanh tra Nakamori thò đầu ra cửa sổ, đưa súng Poker lên bắn bay điện thoại trên tay ông. "Xin lỗi, tôi không có thời gian chơi với ngài nữa. Có vẻ Joker lại đứng về phía tôi rồi... Hả?"

Tấm vải in hình mặt đồng hồ bay phấp phới, Kudo Shinichi cầm trên tay khẩu súng lấy được từ túi áo Thanh tra Megure, giơ lên, ngón bay bóp cò súng, một viên đạn bay đi, cắt đứt sợi dây cố định của tấm vải. Bóng dáng màu trắng thấp thoáng hiện ra. "Nào, hãy để ta thấy mặt ngươi đi... Đạo tặc KID." Lam mâu tỏa ra ánh sáng tự tin và tràn đầy thích thú.

'Khỉ thật, chiếc trực thăng đang ở quá gần, mình không thể dùng dù lượn bay đi được... Làm thế nào bây giờ?' Kuroba Kaito vẻ mặt nghiêm trọng nhìn họng súng đang thấp thoáng sau lớp vải tung bay.

Đoàng! Một viên đạn nữa được bắn ra, giải quyết nốt sợi dây còn lại đang cố định tấm vải, cũng lúc đó Kuroba Kaito hướng súng Poker lên trên, bắn ra hai lá bài cắt đứt dây, tấm vải rơi xuống, đạo tặc KID che mình trong tấm vải rơi xuống đám đông đứng hò reo bên dưới.

"Chậc, sẽ khó tìm ra hắn đây." Shinichi ngồi trên trực thăng, nhìn tấm vải rơi xuống, khẽ cười, cặp mắt màu xanh ánh lên vẻ hưng phấn và thú vị.]

(Kudo-kun nghịch ngợm thật đấy.)

(Hai người này không hổ là thiên địch a, có thể ngươi tới ta đi lâu như vậy.)

(Tôi quyết định rồi, tôi sẽ chèo thuyền này.)

(Hủ nữ lại xuất hiện rồi.)

Trong không gian vang lên vài tiếng cười, quả thực thám tử lừng danh và đạo tặc rất hợp nhau, khuôn mặt có mấy phần giống nhau, cách liều lĩnh và tùy cơ ứng biến cũng ngang cơ nhau. Giống như đôi oan gia trời sinh vậy.

Shinichi cũng phì cười, cảm nhận thấy ánh mắt nghi hoặc từ người ngồi cạnh, cười khẽ nói: "Sau lần đó, đạo tặc KID chỉ được chạm trán với Edogawa Conan thôi, đúng chứ?" Nghĩ lại những lần chạm trán sau đó, bản thân chỉ có thể dùng thân phận của Conan, đối đầu với kẻ địch trời sinh, ngẫm lại cũng thấy duyên phận hai chữ này rất thần kỳ.

"Đúng vậy." Kuroba Kaito cũng bật cười, nhớ đến lần đầu gặp gỡ tiểu thám tử, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt trẻ con non nớt lại dùng ngữ khí thành thục giải mã thủ thuật của hắn, đã làm hắn mất ăn mất ngủ một thời gian nha.

"Mời các vị nghỉ ngơi một chút, rồi tiến đến xem phần phim tiếp theo." Minh lên tiếng, mọi người lại lục tục vặn vẹo thân thể, nói chuyện.

<Thám tử lừng danh Conan: Con tàu ma đẫm máu.>

[Thám tử Mori nhận được một thiệp mời bí ẩn, trên đó ghi mời ông đến tham gia một buổi lễ hội Halloween trái mùa, người ký tên: Vermouth.

Cùng lúc đó, tại nhà tiến sĩ Agasa, Edogawa Conan cũng đang cầm trên tay tấm thiệp mời giống hệt, ánh mắt của cậu đăm chiêu suy nghĩ khi nhìn vào cái tên được ký trên đó.

"Đừng nói, cậu định đến đó đấy nhé, khụ khụ..." Haibara đeo khẩu trang, ho khan, hỏi thiếu niên.

"Ừm, Vermouth... tên một loại rượu, tớ sẽ đến đó." Conan nở một nụ cười tự tin và kiên định, hai ngón tay siết chặt tấm thiệp mời.

"Không, cậu không được đến đó... chắc chắn đó là một cái bẫy, nếu cậu tới đó sẽ chết đấy. Khụ khụ..." Haibara tức giận hét lớn, cô bé đang bị cảm, một câu hét khiến cô lại ho lên từng tiếng.

"Ừm, có thể lắm..." Conan lại gần giường nơi Haibara đang ngồi, mở ra súng gây mê.

"Biết vậy, tại sao cậu còn đ..." Haibara chỉ thấy nhói một cái, hai mắt dần đóng lại, lâm vào ngủ say.

"Xin lỗi nhé, Haibara. Nếu tớ không đi, thì mọi thứ sẽ không thể tiến lên nổi dù chỉ một bước." Cẩn thận đắp chăn cho cô bé, Conan nhẹ giọng nói, thanh âm ôn nhu.]

(Cái tổ chức này giống như rất nguy hiểm.)

(Không nguy hiểm thì sao phải cần đến 4 tổ chức liên minh tiêu diệt chứ.)

(Tại sao lại gây mê Haibara a?)

(Có lẽ do Kudo-kun không muốn cô bé gặp nguy hiểm. Với tính cách của cậu ấy thì chắc chắn là thế lắm.)

Vermouth nhận thấy vài tầm mắt đang nhìn về phía mình, nhún vai lắc đầu: "Mục tiêu của tôi cũng không phải là Cool guy."

[Ban đêm, Conan bước vào cổng nhà mình, tra xét một vòng xung quanh, kiểm tra đồng hồ nước và các thiết bị ghi chỉ số điện gas, nhận ra có sự xê dịch một chút so với lúc sáng. Tiểu thám tử cẩn thận bước vào nhà, mở lên đồng hồ gây mê cùng giày trợ lực, bước lên cầu thang. Khi cậu bé mở cửa một căn phòng bước vào, một bóng người nấp sau cánh cửa cầm một thứ gì đó giống như súng đã chờ sẵn.

Bến cảng, nơi 'con tàu ma' đang neo đậu, thám tử Mori cùng Sonoko đã tới trước quầy đăng ký tên mình vào sổ sách, đồng thời gặp một phụ nữ hóa trang Medusa, ba người kết bạn đi lên tàu.

Một thanh niên dáng người cao gầy, mặc vest đen lịch lãm, băng vải quấn quanh mặt và hai bàn tay, bước lại quầy, đưa tấm thiệp mời ra, cúi xuống ký tên mình vào sổ: Kudo Shinichi.

Tại nhà tiến sĩ Agasa, Haibara đã tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng Conan và bác tiến sĩ nói chuyện trên tầng, kiếm tra ngăn tủ cô phát hiện ra có sự dịch chuyển của những thứ đồ trong đó. 'Cậu tìm nó, để đối đầu với chúng phải không?'

<Lược bỏ vài đoạn>

Haibara ho khan, nhấc điện thoại lên, là bác sĩ Araide, anh ta nói vì bệnh cảm của cô mãi không khỏi, muốn cô đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại, cô bé liếc nhìn cái đài catset đang phát ra tiếng nói của hai ông cháu kia, gật đầu đồng ý tới bệnh viện, vị bác sĩ tốt bụng nói anh ta sẽ qua nhà tiến sĩ đón cô đi.

Trên con tàu ma, giữa buổi tiệc, hồn ma thuyền trưởng bị một mũi tên bắn chết, từ trên cột buồm rơi xuống, máu vung vẩy khắp nơi, một vụ án giết người thật sự đã xảy ra.

Jody trước bác sĩ Araide một bước, dắt Haibara lên xe, nhìn thấy chuyện lạ, bác sĩ Araide vội lái xe đuổi theo.

Kudo Shinichi trong lớp hóa trang 'người vô hình' lẳng lặng đi điều tra vụ án, khi trèo lên cột buồm thấy một con gà trắng đang vỗ cánh, dưới lớp băng vải, một nụ cười bí hiểm đáng sợ gợi lên.]

(Đây là do tôi quá ngu hay đoạn phim nãy giờ quá khó hiểu vậy.)

(Lầu trên không cô đơn.)

(Thế giới của đại lão, người thường như chúng ta không thể hiểu được đâu.)

"Haibara đó có chút kỳ lạ." Furuya Rei với năng lực điều tra cực mạnh, rất nhanh đã ngợ ra điều gì đó.

"Người vô hình không phải cậu đúng không, Shinichi?" Với con mắt của một chuyên gia hóa trang, Kuroba Kaito nhanh chóng nhận ra, liếc nhìn Shinichi, cười đắc ý.

"Ồ..." Shinichi có chút ngạc nhiên khi thấy mọi người nhanh như vậy nhìn ra, quả nhiên là góc nhìn thứ ba, có rất nhiều thứ dễ dàng nhận ra ở góc nhìn thượng đế a.

[Thám tử Mori đang bày ra suy luận, tạo áp lực cho người hóa trang 'xác ướp' buộc tội tên này là hung thủ, một giọng nói vang lên từ loa phát thanh.

"Ngài sai rồi, thám tử Mori. Sự thật vẫn còn trong bóng tối, chìa khóa để giải quyết vụ án này, đã bị ngài uống cạn mất rồi."

Thám tử Mori thấy có người nghi ngờ suy luận của mình, tức giận chạy ra ngoài boong tàu, tìm kẻ đang nói chuyện, trên cột buồm, vị trí mà hồn ma thuyền trưởng bị bắn tên, người vô hình đứng đó, đưa tay lên gỡ bỏ lớp băng vải.

"Trong màn đêm tăm tối, cùng ánh trăng chiếu rọi..." Thanh âm kiêu ngạo mà tràn ngập tự tin.

"Giọng điệu đó... lẽ nào là..." Thám tử Mori kinh ngạc, cái giọng điệu này chính xác là rất quen thuộc. "Tên nhóc thám tử... Kudo Shinichi?"

Băng vải tung bay, khuôn mặt tinh xảo, ngạo nghễ hiện ra dưới ánh trăng, đám người 'yêu quái' bên dưới xôn xao, ngạc nhiên nhìn thân ảnh đứng trên cao kia.

"Chúng ta nên tìm ra lời giải cho vụ án này thôi." Kudo Shinichi đưa một ngón tay lên miệng, nở một nụ cười tự tin.

Jody dừng xe lại ở một nơi vắng vẻ gần bờ sông, bước xuống xe cười nhìn chiếc xe đi đằng sau dừng lại. Cười nói: "Bác sĩ Araide, có chuyện gì sao?"

"Cô định đưa cô bé đi đâu vậy?" Araide xuống xe, chất vấn, vẻ mặt lo lắng.

Đối diện, khóe môi Jody gợi lên một nụ cười.

<Lược bỏ vài câu đối thoại.>

Trên tàu ma, Kudo Shinichi cũng bắt đầu phá án, tìm ra hung thủ giết hồn ma thuyền trưởng. bằng những suy luận chắc chắn, hung thủ cuối cùng đã cúi đầu nhận tội và nhắc đến cái tên 'Vermouth' bằng thanh âm rất kích động và sợ hãi.

Jody cười lớn, sau đó cô đưa một ngón tay lên đầu môi, nói một câu tiếng anh: "A secret makes a women women... Cô còn nhớ chứ? Đó là những câu cô đã nói với tôi, tôi đã đọc đi đọc lại mỗi ngày để luôn ghi nhớ nó. Từ kẻ đã giết cha mình... Đúng không, Vineyard Chris? Không..."

Araide vẻ mặt dần lạnh xuống, đưa tay lên xé bỏ đi lớp ngụy trang, một khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ với mái tóc xoăn vàng óng lộ ra.

"Vermouth!" Jody hét lên một cái tên, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.

"20 năm trước, cô đã giết cha mẹ tôi, nói tôi ở yên trong nhà chờ cha tỉnh dậy, sau đó phóng hỏa thiêu trụi căn nhà, rời đi cùng đống tài liệu mật. Rất may mắn, tôi đã được cứu ra..." 

"Ồ, ra cô là cô nhóc lúc đó sao?" Vermouth cười nhẹ. "Nên gọi cô là gì bây giờ nhỉ? Đặc vụ FBI... Jody Starling?"

Trên con tàu ma, đám đông hò reo khen ngợi suy luận của thám tử lừng danh Kudo Shinichi, nhưng thiếu niên lắc đầu. "Không không, đoán ra nhanh như vậy là vì tôi cũng dùng mánh khóe giống hung thủ."

ĐOÀNG! Jody bóp cò súng, bắn văng khẩu súng trên tay Vermouth. "Tôi có một điều nhất định phải hỏi cô... Tại sao cô không hề già đi? Tôi đã  so dấu vân tay của mẹ cô là Vineyard Sharon với vân tay của cô, và tôi đã nhận ra sự thật đáng sợ... cô và mẹ cô là cùng một người."

Một viên đạn bắn vào bụng Jody, cô trượt người xuống, máu bắn lên cửa kính, Haibara ngồi trong xe, hoảng sợ nhìn vết máu đỏ tươi. Thì ra có một tay bắn tỉa theo lệnh Vermouth đã chờ sẵn từ xa.

"20 năm gặp lại cũng chỉ đến lúc này thôi, cười lên... để gặp lại cha mẹ cô trên thiên đường chứ." Vermouth cầm súng lên, đưa họng súng lên chỉ vào trán Jody, đang muốn bóp cò súng, một quả bóng từ trong xe bay ra, đập vào tay cô ta, khẩu súng bắn ra xa.

"Hả... chẳng lẽ là..." Vermouth ôm lấy bàn tay đau nhức, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô bé tóc nâu kia bước ra, đôi giày vẫn còn lóe lên từng tia sáng.

"Phải... là tôi..." Đưa tay lên xé rách mặt nạ, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra. "Edogawa Conan, thám tử." Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cặp mắt màu lam giống như chiếu rọi những thứ đen tối, cùng với nụ cười tự tin nở trên khóe môi.

Trên tàu ma, 'Kudo Shinichi' cũng xé đi lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thật, cặp lông mày kiếm đen rậm, ánh mắt ngạo nghễ, làn da ngăm đen.

"Hattori Heiji?"

'Kudou, hãy cẩn thận, dù cậu có không muốn cô gái đó tham dự vào vụ này, nhưng nếu tớ là cô ấy, chắc chắn tớ sẽ không để bạn của mình gặp nguy hiểm còn bản thân lại hèn nhát trốn tránh được. Nếu tớ là Haibara Ai, khi biết cậu đang mạo hiểm như vậy, chắc chắn tớ sẽ không chịu ngồi yên một chỗ, sẽ chạy đến đứng cạnh mà đối mặt cùng cậu. Cho nên hãy cẩn trọng và bình an trở về.' Hattori Heiji đứng trên cao, vẻ mặt nghiêm trọng và tràn đầy lo lắng cho thiếu niên kia.]

(Cái lời thoại này, sao nghe giống đạo tặc KID vậy?)

(Cái quái gì đang xảy ra?)

(Má ơi, chóng mặt quá.)

(Plot twist đỉnh cao.)

(Phim cũng không dám như này viết đâu a.)

(Fake trong fake trong fake sao?)

(Hattori-kun cũng rất đẹp trai a.)

(Tiếng lòng của thiếu niên này cũng tràn ngập lo lắng cho Kudo-kun, rất nghĩa tình.)

"Ồ ra là vậy... rất thông minh đấy." Furuya Rei cười, quả nhiên không hổ danh là 'viên đạn bạc', bộ óc này quá đáng sợ.

"Hattori, cậu nói cái quái gì thế? Học nhầm kịch bản sao?" Shinichi đầu bay qua một đàn quạ đen, thổ tào cậu bạn thân. "Thế quái nào cậu lại bắt chước lời thoại của đạo tặc KID thế?"

"Ha ha, không phải nó rất ngầu sao?" Hattori Heiji gãi mũi, có chút xấu hổ, lúc đó thực sự là nhập vai hơi sâu rồi, có mấy khi được giả làm Shinichi chứ.

"Dù sao thì, cảm ơn cậu rất nhiều, vụ này nhờ có cậu giúp đỡ nên mới tốt đẹp như vậy đấy." Shinichi cười, lam mâu nhu hòa nhìn cậu bạn, khiến cậu thám tử Osaka ngây người, mặt đỏ lên, nhưng may mà có làn da đen nên không ai thấy cả.

"Cảm ơn thì khỏi đi, vài ngày tới đến kỳ nghỉ đông rồi, tớ vẫn chờ lời hứa trước đây của cậu sẽ đến chơi Osaka đấy."

"Được rồi, kỳ nghỉ tới tớ sẽ đi Osaka chơi, cậu dẫn tớ đi tham quan nhé, lần trước tới nhưng có vụ án nên vẫn chưa đi được hết các nơi." Shinichi gật đầu đồng ý, rước lấy vẻ mặt đắc ý từ Heiji nhìn vào ba kẻ nào đó.

["Ấy ấy, đừng cử động, cô nằm trong tầm ngắm của tôi rồi." Conan đưa đồng hồ gây mê nhắm thẳng về phía Vermouth. "Bây giờ, cô hãy lên xe cô Jody đi, sau đó cùng tôi tới sở cảnh sát."

Vermouth ánh mắt có chút lúng túng nhìn cậu bé trước mặt, bỗng nhiên, một người xuất hiện phá vỡ cục diện, Haibara đeo kính mắt chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ, Vermouth nở một nụ cười.

"Hai... Haibara, chạy đi... mau rời khỏi... đây..." Conan hét lớn, nhưng bỗng nhiên hai tay bị giữ chặt, Vermouth nắm lấy hai tay cậu bé, xoay ngược lại đồng hồ, mũi kim gây mê bắn về phía cậu, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể đứa bé, cẩn thận dựa lưng cậu vào thân xe. Dùng thanh âm ôn nhu đối với Conan nói: "Ngủ ngon, Cool Guy."

"Và xin chào, Sherry." Rút khẩu súng được giấu trong gấu quần, họng súng đen lạnh lẽo chỉ thẳng vào Haibara.

Mori Ran phá tung cốp xe của Jody, nhảy lên ôm chặt Haibara vào lòng, tránh đi loạt đạn từ tay bắn tỉa, Vermouth hốt hoảng kêu Calvados dừng lại, miệng đối Ran hét lên: "Mau tránh xa con bé đó ra, tránh ra đi... Angel!!!"

Jody chạy lại nhặt súng, bắn một viên đạn sượt qua vai Vermouth, một người đàn ông từ trong chỗ tối xuất hiện, là Akai Shuichi. 

"Tay bắn tỉa của cô gãy 2 chân rồi, chắc không làm ăn gì được nữa đâu nhỉ? Đồng bọn của cô rất hợp với trái táo thối đấy." Akai Shuichi lạnh lùng bước ra, cầm trên tay một khẩu short gun.

"Trái táo thối?" Vermouth nghi hoặc.

"Là biệt danh của cô đấy. Nữ minh tinh Sharon, Golden apple tắm mình trong ánh hào quang sân khấu, Cô vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng thực chất bên trong đã thối rữa rồi." Dùng vẻ mặt không cảm xúc nói ra những lời nói cay nghiệt, trào phúng.

Akai bắn một viên đạn vào bụng Vermouth. Hắn nheo mắt "Nhìn cử động là biết có mặc áo chống đạn, có lẽ là gãy 2,3 cái xương sườn thôi nhỉ." Định bắn thêm phát súng nữa nhưng đối phương bỗng chạy lại gần xe. "Chậc, thằng nhóc vướng víu." Tuổi trẻ chưa trải sự đời vương bài FBI thấp mắng một câu.

Vermouth chạy lại, kéo Conan lên xe của Jody, khởi động xe phóng đi, cô nhìn qua kính chiếu hậu, nã một viên vào bình xăng của chiếc xe phía sau, khiến nó nổ tung.]

(Tôi cứ thấy Vermouth quái quái.)

(Tôi cũng thấy thế, cô ấy có vẻ rất dịu dàng với Conan. Còn gọi Ran-san là Angel nữa.)

(Có lẽ cô ấy không muốn làm hại Conan và Ran ha.)

(Vương bài FBI độc miệng thật đấy, chửi chua ngoa ghê.)

(...)

"Ồ, thằng nhóc vướng víu? Akai-san lúc đó nghĩ em như vậy thật sao?" Đây là thứ duy nhất hấp dẫn sự chú ý của Kudo Shinichi từ nãy đến giờ, thiếu niên quay sang vị vương bài FBI ngồi cạnh, nhíu mày.

Furuya Rei. Kuroba Kaito, Hattori Heiji vui sướng khi người gặp họa nhìn sang, vẻ mặt đợi kịch vui, tình địch gặp khó, bọn họ rất phấn khởi nha. Akai Shuichi mặt đen như đít nồi, thật sự rất muốn nhảy vào màn hình cho bản thân một đấm, nếu lúc đó hắn nhận ra nhóc con của hắn sớm, hắn tuyệt sẽ không nói như vậy.

"Anh nghĩ anh nên cải chính lại câu nói đó. nhóc con tuyệt đối không phải một thằng nhóc vướng víu. Mà là một viên bóng sáng đạn bạc, là Holmes của Watson." Akai Shuichi trịnh trọng nói, đôi mắt màu lục chứa đựng nhu tình mà nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam kia.

Kudo Shinichi không ngờ tới Akai Shuichi sẽ nói ra một câu như vậy, một rặng mây đỏ từ má kéo dài ra đến hai tai hiện lên, khiến khuôn mặt vốn tinh xảo mang thêm vẻ mỹ lệ, cặp mắt như một viên lam bảo ngọc lấp lánh. Nhất thời, hình ảnh này khiến vài người nhìn thấy ngây người.

'Tên FBI cơ hội.' Furuya Rei nghiến răng nghiến lợi, càng thêm nung nấu ý định hẹn gã đáng ghét này ra đấu một trận.

'Thật sai lầm.' Kuroba Kaito và Hattori Heiji cùng trợn mắt lên, thầm oán đúng là 'gừng càng già càng cay'.

[Vermouth lái xe vào một khu rừng, mang điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, quay lại đặt một tay lên chạm vào vai đứa bé, dường như nhận ra điều gì, cô ta cầm ra một con dao, xé rách áo của Conan.

"Máy đo điện tâm đồ? Thiết bị ghi âm phát sóng trực tiếp? Không lẽ tiếng điện thoại khi nãy..." Vermouth cắn răng định rút dây ra, đỉnh đầu lại vang lên một thanh âm.

"Đừng rút, nếu cô rút ra, tín hiệu tim tôi sẽ ngừng đập, số điện thoại Boss của cô sẽ bị tiết lộ. Dù tổng đài bảo mật rất tốt, nhưng nếu là lệnh từ cảnh sát thì việc có số điện thoại là rất dễ dàng, có khi còn tra ra được địa chỉ nữa." 

Edogawa Conan chậm rãi mở mắt, lam mâu lóe lên sự thông tuệ và đắc ý, khóe miệng nở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net