12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết thúc buổi chiếu phim hôm nay, hẹn các vị vào đầu tuần sau gặp lại." Minh cười nói, ánh mắt lại lần nữa liếc nhìn thiếu niên ngồi kia, hắn phát hiện từ sau khi thân phận của Kudo Shinichi bị bại lộ, tâm trạng của thiếu niên đã vui vẻ hơn rất nhiều, quả thật rất đáng mừng đây.

Kudo Shinichi lần nữa mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, khuôn mặt có chút tái xanh,những cơn ác mộng vẫn bủa vây cậu hàng đêm, khiến chất lượng giấc ngủ càng lúc càng tệ.

Đứng dậy, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, Shinichi bước xuống lầu, dự định tự nướng cho mình một cái bánh mì, nhưng nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Kudo Yukiko trong phòng bếp, cậu có chút sững sờ.

Kudo Shinichi ở trước khi teo nhỏ là mới 16 tuổi, ba mẹ cậu bay sang Mỹ sinh sống và công tác đã ba năm, để lại thiếu niên ở lại Nhật Bản tự lập một mình. Sau khi bị teo nhỏ dùng một năm đánh bại tổ chức, tính ra đã bốn năm Kudo Shinichi phải sống một mình trong căn nhà rộng lớn này, lúc này nhìn thấy mẹ mình tất bật lo liệu việc nhà, nhất thời còn cảm thấy tràn ngập xa lạ.

Một năm, sự nhạy bén bị rèn luyện đến cực hạn cảm nhận được đằng sau có tiếng bước chân, đầu óc bỗng căng chặt lại, phản xạ có điều kiện xoay người, hai tay nâng lên tạo tư thế phòng thủ, ánh mắt cảnh giác và lo sợ. Nhưng đập vào mắt lại là nụ cười ôn hòa của Kudo Yusaku, ánh mắt ông có chút giật mình vì hành động phòng vệ này của cậu con trai, hai tay đặt sau lưng có hơi nắm chặt lại, trong lòng có chút thương xót.

"A... ba? Con..." Kudo Shinichi có chút lúng túng buông tay xuống, cậu mới giật mình nghĩ lại, một năm nguy hiểm đã là quá khứ rồi, rốt cục không cần sống trong cảnh giác, lo sợ nữa. Nhưng thời gian qua, sau bao biến cố xảy đến, lòng cảnh giác đã sớm thành một loại bản năng, khó mà vứt bỏ được. Bởi nhất thời cảnh giác, tinh thần trong chớp nhoáng tập trung lại đột nhiên thả lỏng, thái dương co giật lên từng hồi đau đớn, sắc mặt trong chốc lát trở nên tái nhợt. Thiếu niên nhắm lại lam mâu, gượng ép khôi phục lại một chút bình tĩnh rồi mở mắt ra.

Kudo Yusaku mắt sắc nhìn ra hành động của con trai, nhưng giống như không để ý đến, cười cười đi tới cạnh bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, tay mở ra tờ báo mà vợ ông để trên bàn, nói: "Ngồi xuống đi, đã lâu con không được thưởng thức tay nghề nấu ăn của Yukiko đấy nhỉ?"

Kudo Yukiko đứng trong bếp, cũng quay ra nhìn Shinichi rồi lại quay đầu lại, vờ như đang bận rộn nấu ăn, cô không muốn thằng bé cảm thấy áp lực khi được mọi người quá mức quan tâm, chăm sóc. "Shuichi đã đi bận việc từ sáng sớm. Shin-chan cũng mau ăn sáng đi, rồi còn đi học nữa." 

Kudo Shinichi kéo ghế ra ngồi trước bàn ăn, vừa lúc Yukiko đặt một đĩa trứng omelet (ốp lết) trước mặt cậu, còn thuận tay cầm đi cốc cafe đá mà cậu vừa cầm ra từ tủ lạnh, thay bằng một cốc sữa bò tươi. Là một diễn viên chuyên nghiệp, không khó để nhận ra thiếu niên có chút cứng ngắc cơ thể khi cô đi lại gần, không khỏi có chút đau lòng. 

Sau khi tìm hiểu một chút thông tin từ cô bé Haibara hàng xóm, hai vợ chồng đều biết Shinichi đã thân mang trọng thương, một đường làm tổng chỉ huy trong chiến dịch cuối cùng. Thiếu niên nhất quyết không nói nguyên nhân bị thương, bọn họ chỉ biết chiến dịch từ lúc lên kế hoạch tới lúc bắt đầu chỉ diễn ra trong vẻn vẹn một tháng, Kudo Shinichi trong thời gian đó từng biến mất một đoạn thời gian, chỉ quay lại trực tiếp chỉ huy vào hai ngày cuối cùng của chiến dịch. Theo như bệnh án, các vết thương của Shinichi có đạn thương, có roi thương, có bỏng, xương sườn gãy vài cái cùng với rất nhiều các vết bầm tím to nhỏ.

Bọn họ không biết trong khoảng thời gian đó, thiếu niên đã gặp những chuyện gì, nhưng khả năng không phải cái gì tốt đẹp, những cơn ác mộng có lẽ cũng bắt nguồn từ đó. Kudo Yusaku nhìn thiếu niên ngồi trước mặt, ánh mắt mệt mỏi, khóe mắt có chút thâm quầng, ông có thể đoán được đêm qua thằng bé ngủ cũng không được an giấc. 

Buổi chiều sau khi tan học, Kudo Shinichi ghé qua Poirot, vừa mở cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông tóc vàng đẹp trai, hôm nay quán có vẻ vắng, nên Furuya Rei đang có chút nhàm chán mà lau cốc chén.

"Rei-san." Thanh âm trong suốt của thiếu niên vang lên, cặp mắt xanh lam giống như cất chứa hằng hà ngôi sao, khiến Furuya Rei có chút bị chìm đắm, nhất thời quên mất phản ứng.

"Rei-san...?" Shinichi thấy người kia cứ ngây ra nhìn mình, có chút mất tự nhiên mà lên tiếng gọi thêm lần nữa.

"À... Shinichi, em mới tan học sao?" Furuya Rei hoàn hồn, dừng lại trong tay công việc, bước tới trước mặt thiếu niên, hơi cúi đầu nhìn xuống, là một người có sức quan sát không kém so với thám tử lừng danh, rất nhanh đã nhìn ra tình trạng không ổn lắm của Shinichi. "Ngồi đây đi, có muốn ăn lemon pie không?" Che đi trong mắt lo lắng, hắn kéo cậu ngồi xuống, ôn nhu hỏi.

"Em tới đây cũng vì lemon pie đó." Thiếu niên cười nói, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vui vẻ.

"Được rồi, đợi anh một chút." Ôn nhu trả lời, hắn liền đi vào trong, một lát sau đi ra, trên tay là một đĩa lemon pie cùng một cốc nước cam.

Furuya Rei ngồi xuống ghế đối diện, chống cằm nhìn thiếu niên vui vẻ thưởng thức đồ ăn, 'Conan' lúc lớn nhìn rất đẹp, có lẽ kế thừa vẻ đẹp của người mẹ diễn viên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, lông mày thanh tú, đôi mắt màu lam xinh đẹp, chiếc mũi cao thẳng, cặp môi mỏng mang theo chút nhợt nhạt của bệnh trạng. Ông trời dường như đưa hết mọi thứ tốt đẹp nhất mà gắn lên người thiếu niên, không chỉ vẻ ngoài mỹ lệ, thiếu niên còn có một trí óc siêu phàm cùng với một trái tim mạnh mẽ và lương thiện, 'Thật là một báu vật.' Furuya Rei nghĩ thầm.

Shinichi đang vui vẻ thưởng thức món điểm tâm yêu thích của mình, động tác bỗng dừng lại, lam mâu chợt co rút, trong ánh mắt hốt hoảng của Rei, buông ra chiếc thìa đang cầm trên tay, túm chặt lấy lồng ngực, thở dốc, cả người run lên.

"Shinichi?" Rei hoảng sợ bước tới đỡ lấy người thiếu niên, cảm nhận cơ thể đang run rẩy của cậu, ánh mắt tràn ngập lo lắng, hắn biết đây là biểu hiện của di chứng tái phát.

"Rei... thuốc... hông cặp..." Shinichi cắn răng, khó khăn nói vài từ, người kia hiểu ra, vội vàng tìm trong cặp ra một lọ thuốc, hắn lấy ra một viên, giúp thiếu niên ăn vào.

Một lúc sau, hơi thở Shinichi dần ổn định lại, cậu khẽ thở dài, lại chợt giật mình khi có một vật mềm mại đặt lên trán mình, lam mâu mở to ngạc nhiên ngước lên.

"Yên nào..." Furuya Rei nhẹ giọng nói, tay cầm một chiếc khăn giấy, ôn nhu lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán thiếu niên, ánh mắt đau lòng.

"Rei-san? Em không sao, em tự làm được." Shinichi muốn cầm chiếc khăn trong tay người kia, nhưng khựng lại khi thấy ánh mắt từ ôn nhu dần chuyển thành tức giận, cậu khẽ rùng mình khi cảm nhận được khí tức nguy hiểm của 'Bourbon' phát ra, khẽ nuốt nước bọt mà an phận ngồi im.

"Tôi đến rồi đây... A, Kudo-kun!" Cửa mở ra, Azusa bước vào, phát hiện ra trong quán Kudo Shinichi đang ở đây, cô vui vẻ chào hỏi, nhưng sau đó nghi hoặc nhìn nhìn, cô cảm thấy không khí có chút kỳ quái.

"Đứng dậy đi, anh đưa em về." Rei thấy Azusa đến, liền nhẹ giọng nói với Shinichi.

"Azusa-san buổi tối tốt lành, em xin phép." Mặc dù có chút sợ hãi thái độ của người thanh niên tóc vàng kia, Shinichi đeo lên cặp sách, lịch sự chào, đuổi theo bước chân của Rei.

Trên đường đi, Kudo Shinichi có chút lúng túng, vì người kia không nói gì cả. "Rei-san... em đã làm sai gì sao?" Thanh âm ngập ngừng, thiếu niên lo sợ bất an vẻ mặt đã sớm bị Furuya Rei nhìn thấu.

Furuya Rei khẽ thở dài trong lòng, Kudo Shinichi có thể là một thiên tài với IQ cao, nhưng EQ lại hoàn toàn tỷ lệ nghịch với bộ óc thông minh đó. Hắn có chút cảm thấy tương lai thật gian nan a.

"Shinichi!" Thanh âm nhàn nhạt vang lên, thiếu niên nghi hoặc nhìn lên, vừa lúc ánh mắt xanh dương kia cũng đang nhìn thẳng vào cậu.

Trước cổng nhà Kudo, ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu sáng xuống lòng đường, thi thoảng có vài cơn gió nhẹ phất qua những tán cây tạo nên những âm thanh xào xạc. Kudo Shinichi đầu óc trở nên trống rỗng, cặp lam mâu mở to đầy kinh ngạc: 'Rei-san đang... hôn mình?' Cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp nơi đầu môi, đầu óc Shinichi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Furuya Rei ôn nhu đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn, khẽ ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cậu, có chút tiếc nuối mà rời đi đôi môi đó, bởi vì hắn đã cảm nhận thấy cơ thể cứng ngắc của thiếu niên. 

"Shinichi, buổi tối tốt lành." Nhìn khuôn mặt ngơ ngác như một con mèo nhỏ của thiếu niên, Rei phì cười, đôi mắt màu xanh dương đào hoa của hắn hiện vẻ thỏa mãn, nói thầm vào tai thiếu niên rồi rời đi. 'Rất đáng yêu, nhưng có vẻ mình vội vàng quá rồi.' 

Kudo Shinichi được thừa hưởng không chỉ nhan sắc, mà còn được hưởng tài năng diễn xuất của mẹ mình, từ lúc bước vào nhà đến lúc ăn tối xong và trở về phòng, thiếu niên dường như không có gì quá suy nghĩ về chuyện xảy ra trước cổng.

Đứng dậy nói với ba mẹ một tiếng, Shinichi rời khỏi bàn ăn bước về phòng mình, thiếu niên đưa tay lên cởi ra quần áo, bước vào bồn nước nóng, thoải mái ngâm mình. Hơi nước bốc lên mờ ảo, thiếu niên hơi nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ nhớ đến hai nụ hôn gần nhất của mình. 'Kuroba Kaito và Furuya Rei, hai người họ rốt cục nghĩ gì khi làm vậy chứ?'. Kudo Shinichi đã từng nghĩ Ran là người cậu thích, nhưng sau hơn một năm sống dưới vỏ bọc Edogawa Conan, cậu hiểu rằng hai người họ không thuộc về cùng một thế giới, Ran là một cô gái tốt, hoàn toàn không thích hợp với một người đứng giữa ranh giới đỏ và đen như cậu. Mặc dù Shinichi là người khá trì độn trong tình cảm, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra ý nghĩa đằng sau của hai nụ hôn kia. 'Chỉ là, thật sự sẽ thích hợp sao?' Khẽ vuốt vuốt thái dương hơi có chút đau nhức, lam mâu mơ màng, chốc lát sau thiếu niên đã hơi thở dần đều, ngủ.

<"Thì ra , mày là Kudo Shinichi à? Giống một con gián, đánh mãi không chết nhỉ?" Shinichi loáng thoáng nghe thấy thanh âm thị huyết quen thuộc. "Gin?"... Mở mắt ra, trong cặp lam mâu xinh đẹp là một mảnh trời nhuộm đỏ bởi màu máu, đối diện ánh mắt tàn nhẫn của Gin, một cảm nhận tuyệt vọng, bất lực bủa vây lấy cơ thể nhỏ bé. "Đau... Đau quá..." Shinichi tuyệt vọng gào thét, sự đau đớn cùng cực như đang chảy qua từng thớ thịt trên cơ thể.>

"A...!!!" Shinichi hét lên, giật mình tỉnh lại, lam mâu lóe lên từng tia hoảng hốt, cả cơ thể dường như đang nóng ran, cậu lúc này mới nhận ra mình đã ngủ quên trong lúc ngâm người trong bồn tắm, nhiệt độ nước cũng đã nguội đi rất nhiều. 

Lắc đầu lấy lại tỉnh táo, Shinichi đứng dậy, lau khô các giọt nước vương trên người, mặc tốt quần áo rồi trở lại phòng ngủ, một cỗ vô lực và mệt mỏi đánh tới, cậu biết mình đã bị cảm rồi, liền lục lọi trong tủ thuốc lấy ra một viên thuốc trị cảm uống vào, sau đó nằm lên giường đệm mềm mại, nặng nề ngủ mất.

Lúc Shinichi tỉnh lại, phát hiện mình lại tới không gian rạp chiếu phim, đầu đau đến nhức nhối từng cơn, lẳng lặng đứng dậy tìm chỗ ngồi của mình, cậu thật sự không muốn nói chuyện vào lúc này.

Những người khác cũng lục tục xuất hiện, vài người tỏ ra kinh ngạc khi thấy thiếu niên im lặng ngồi ở hàng ghế đầu. Furuya Rei, Akai Shuichi, Kuroba Kaito, Hattori Heiji đều nhạy bén phát hiện ra thiếu niên có gì đó không ổn lắm, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở khó khăn, lờ mờ còn thấy cái trán toát ra mồ hôi lạnh.

"Shinichi, cậu làm sao thế?" Kuroba Kaito có chút lo lắng lại gần, đặt tay lên trán thiếu niên, chỉ thấy bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực, thanh âm phóng lớn, khiến mọi người trong không gian chú ý đến,nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.

"Không việc gì, im lặng chút đi Kaito." Đưa tay lên vuốt vuốt thái dương, thanh âm khàn khàn mệt mỏi, đầu óc mơ hồ khiến Shinichi không rõ bản thân vừa nói gì nữa.

Furuya Rei thấy vậy, khuôn mặt đẹp trai ánh lên vẻ lo lắng, nhớ tới việc làm của hắn ngày hôm qua, không tự chủ được nghĩ đến nụ hôn đó khiến Shinichi sốc đến đổ bệnh sao? Nhất thời có chút bối rối ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh thiếu niên, vị thủ lĩnh trẻ của Bộ công an lần đầu tiên cảm thấy hận chính bản thân mình.

Akai Shuichi mắt sắc nhìn nhóc con của hắn và thái độ của tên tóc vàng đáng ghét kia, lục mâu xẹt qua một tia tức giận, hắn chắc chắn tên Furuya Rei kia đã làm gì đó khiến nhóc con bị bệnh. Cố ẩn nhẫn không muốn nổi giận, hắn ngước lên nhìn một góc nói: "Có thể để tôi quay lại hiện thực mang vào chút đồ không?" 

Minh cũng chú ý đến không khí trầm thấp phía dưới, mắt liếc nhìn vẻ mặt đỏ ửng nhưng cũng vô cùng tái nhợt của Kudo Shinichi, ẩn giấu đi sự lo lắng, lên tiếng nói: "Mở ra hình thức 'Gọi đồ theo yêu cầu', có thể dùng suy nghĩ yêu cầu thứ mình cần, ngoại trừ vũ khí nóng, lạnh và các vật phẩm cấm, thú vật... còn lại đều có thể gọi ra."

Akai Shuichi nghe vậy, liền thử hơi suy nghĩ trong đầu, có chút kinh ngạc nhìn đồ vật xuất hiện trước mặt mình, vội vàng cầm lấy một chai nước và khăn mềm, tẩm ướt rồi đặt nó trên trán thiếu niên.

Phía sau, mọi người thấy vậy cũng rục rịch thử một chút, tất cả đều kinh ngạc nhìn trong tay đồ vật, Genta tham ăn gọi ra một bát cơm lươn, có chút ghét bỏ vì bát quá bé, rước lấy cái nhìn thổ tào từ Ayumi và Mitsuhiko cùng với vẻ mặt bất lực từ những người lớn.

Hattori Heiji đưa cho Shinichi một cốc nước cam, có chút lo lắng nhìn cậu, thấy sắc mặt đối phương đã tốt hơn một chút liền trở lại ghế ngồi.

Kuroba Kaito vẫn đang đơ người trước câu nói của Shinichi, tự hỏi mình đã làm gì khiến Shinichi bực bội ư? Nếu hắn biết bởi nụ hôn của Furuya Rei khiến Shinichi nhớ lại nụ hôn kia của hắn, có lẽ hắn sẽ không màng đến chênh lệch sức mạnh mà đánh cho gã tóc vàng một trận đâu.

"Được rồi, mời mọi người nhìn lên màn hình, các khán giả khác đã chờ đợi một lúc lâu rồi." Minh lên tiếng nói, nhất thời mọi người đều im lặng, chăm chú nhìn lên màn hình.

<Thám tử lừng danh Conan: Truy lùng tổ chức áo đen.>

[Tối muộn, Edogawa Conan đang sắp xếp vật dụng bỏ vào balo, trong bếp Mori Ran đang dọn dẹp.

"Xong rồi, chỉ còn thiếu cây đèn pin nữa thôi." Conan đứng dậy, xuống văn phòng đã tắt đèn tối mịt tìm tòi, bỗng cậu bé nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài. "Ran-nichan, là chị sao?" Conan hét vọng ra, nhưng không thấy ai trả lời, bước ra cửa nhìn ngó xung quanh, không thấy ai cả. Tự cười châm chọc bản thân thần hồn nát thần tính quá rồi, liền quay lại. Một khuôn mặt phóng to mang theo nụ cười khủng bố xuất hiện, là Gin. Hắn giơ tay ra bóp chặt lấy miệng của Conan, bàn tay to lớn siết chặt nhấc bổng cậu lên.

"Xin chào, lâu rồi không gặp, Kudo Shinichi... Không ngờ mày vẫn còn sống, mặc dù là trong bộ dáng này." Thanh âm giống như ác quỷ chui vào tai Conan, khuôn mặt thiếu niên bỗng chốc tái nhợt. Mori Ran nghe thấy tiếng động liền cất tiếng gọi, Vodka cầm súng tiến lại gần cửa, tiếng lên đạn sắc lạnh vang lên. "Mở to mắt ra mà nhìn, những người xung quanh mày, sẽ có kết thúc như thế nào."

Thiếu niên hai mắt nhiễm lên sự tuyệt vọng, cặp lam mâu luôn sáng rỡ bỗng chốc trở nên xám xịt, cố gắng giãy dụa, cổ họng phát ra thanh âm rên rỉ muốn báo hiệu cho người ngoài cửa mau chạy đi, cánh cửa dần hé ra, nụ cười trên mặt hai kẻ áo đen càng lúc càng rõ ràng.

"Không...!!!" Đứa trẻ bật dậy, thở dốc liên tục, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, sự sợ hãi trong ánh mắt vẫn hiện rõ trong đôi lam mâu. Quay đầu lại thấy thám tử Mori đang ngủ ngáy o o, nhận ra mình vừa nằm mộng, Conan nở một nụ cười khổ, đưa tay lên đỡ trán, nói nhỏ: "Làm mình sợ muốn chết, cơn ác mộng này..."]

(A a a a, làm ta sợ muốn chết.)

(May quá, chỉ là một cơn ác mộng.)

(Giấc mơ này có lẽ là báo hiệu cho chuyện gì đây.)

(Có lẽ Kudo-kun thường xuyên gặp ác mộng lắm, nụ cười khổ đó khiến tôi đau lòng.)

(Nhìn trạng thái này, chắc không phải thời điểm cuối cùng tiêu diệt đâu.)

(Tôi nghĩ đây là trong khoảng thời gian mới bị teo nhỏ và trong một lần giao thủ với tổ chức a.)

(Nhìn còn có vẻ rất quen với ác mộng.)

Kudo Shinichi mơ màng nhìn màn ảnh, lộ ra chút cười khổ, bây giờ cậu mới nhận ra, bản thân đã bao lâu rồi chưa có một giấc ngủ yên bình nhỉ, câu trả lời có lẽ là ngay từ lúc bị teo nhỏ. Ở nguy hiểm áp bách dưới, chỉ một bước chân sai lầm đều có thể đẩy bản thân và những người xung quanh rơi xuống vực sâu vạn trượng. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã không có một ban đêm nào có thể vô mộng mà vượt qua, ngay cả khi tổ chức đã hoàn toàn bị tiêu diệt, mỗi lần dần rơi vào giấc ngủ, tràn ngập màu máu, nụ cười tàn bạo, sự sợ hãi và đau đớn tột độ ngày đó luôn bủa vây, bức cho cậu bật dậy vào nửa đêm. Với thiếu niên, một giấc ngủ không có ác mộng quấy nhiễu trở nên vô cùng quý báu.

Akai Shuichi khuôn mặt trầm xuống, lục mâu như ẩn hiện sự tức giận và đau lòng, hắn hiện đang ở tại nhà Kudo Shinichi, thường xuyên gặp mặt cũng để hắn nhìn ra được một chút hiện trạng của thiếu niên. Hắn là vương bài FBI, từ trẻ đã trải qua những bài huấn luyện khắc nghiệt, hắn luôn mang tâm trạng hưng phấn mỗi khi đối đầu với hiểm nguy. Hắn cũng từng nghĩ nhóc con cũng giống hắn, hưng phấn khi ra tay tiêu diệt bóng tối, giống như Holmes đối đầu với Moriarty như vậy. Nhưng có lẽ hắn đã sai, dù sao nhóc con vẫn chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, không thể đạt được đến tâm thái đã trui rèn qua nhiều cuộc chiến giống hắn được.

Furuya Rei nhìn màn ảnh, ánh mắt tối tăm khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc đang mãnh liệt lưu chuyển trong đó.

Hattori Heiji ngỡ ngàng, hai tay siết mạnh lên thành ghế, hắn vẫn luôn biết Shinichi thường phải đối mặt với nhiều sự nguy hiểm, thậm chí còn thường xuyên nằm giữa ranh giới sống và chết. Nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới cậu ấy cũng có bất an và ám ảnh lớn như vậy, thậm chí những đáng sợ đó còn đeo bám theo thiếu niên vào tận trong giấc ngủ. Hắn bỗng thấy hận bản thân cực kỳ, hắn từng rất tự tin và kiêu ngạo, sự khen ngợi của mọi người từ nhỏ đến lớn khiến hắn đã quá tự phụ, nhưng thật sự hắn chỉ là một tên học sinh cấp 3 không hơn không kém.

Kuroba Kaito trầm ngâm ngồi đó, ánh mắt có thương xót và đồng cảm, hắn cũng từng có một thời gian bị ác mộng quấy nhiễu như vậy, là một đạo tặc, hắn không những phải đề phòng sự tấn công bất ngờ của tổ chức kỳ lạ kia, mà còn phải cẩn thận với cả bên cảnh sát. Hắn cũng thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm vì giấc mộng không vui vẻ, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy nỗi bất an của hắn chẳng là gì so với người kia cả.

Haibara ngồi yên lặng, ánh mắt có chút đờ đẫn, thiếu niên luôn an ủi cô, nâng đỡ cô đi ra khỏi bóng tối, nhưng ai sẽ nâng đỡ cậu ra khỏi đó? Thì ra, thiếu niên cũng sẽ bất an, lo lắng a, nực cười thật, che giấu đi yếu đuối để cổ vũ người khác mạnh mẽ, đồ ngốc này. Haibara nghĩ đến đây, khóe mắt có chút cay cay.

[Bốn giờ sáng, trời còn khá nhem nhuốc, ánh bình minh mới hiển lộ, một chút ánh sáng mặt trời khẽ chiếu lên khu rừng rậm rạp, dần dần thổi tan đi lớp sương mờ trong rừng Beika.

"Tìm thấy rồi, một con bọ cánh cứng." Edogawa Conan đứng trên cành cây cao, tay cầm một con bọ vẫy vẫy khoe với lũ trẻ bên dưới, Ayumi và Mitsuhiko mừng rỡ reo hò, Genta dường như cũng muốn tự bắt một con, định bụng trèo lên cây, ngay lập tức bị những người khác ngăn cản.

"Mình nghĩ rằng, chỉ có Conan và khỉ mới trèo được như vậy thôi." Haibara khoanh tay nhàn nhạt trần thuật sự thật, khóe miệng hơi nhếch lên cười mỉa.

"Đừng có khịa mình." Conan ngồi trên cây, có chút bất đắc dĩ, thân thể linh hoạt nhanh nhẹn trách được cậu sao?

Bọn trẻ sau đó lại tìm thấy hai con bọ khác, nhưng kì lạ là một trong hai con lại bị người dán băng dính in chữ 'Open' lên lưng, tạo thành hình chữ V. Ayumi lãng mạn đặt tên cho hai con bọ là Ngưu Lang và Chức Nữ.]

(Conan rất đáng yêu a, teo nhỏ Kudo nhiều lúc giống một đứa trẻ thật sự đâu.)

(Ha ha, Haibara dường như rất thích cà khịa Conan a.)

Kudo Shinichi cảm thấy lúc này cơ thể có vẻ tốt hơn một chút, ngồi thẳng dậy, Akai Shuichi ngồi bên lanh lẹ cầm đi chiếc khăn trên trán cậu, sau đó nhét vào tay thiếu niên một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net