15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trời ạ, tên Gin này đúng là kẻ điên.)

(A, Curacao còn sống, may quá.)

(Ba người này phối hợp lần nào cũng hoàn mỹ thật.)

(Chuyện này thật đáng sợ, sao báo chí không đưa chi tiết vụ này vậy?)

(Có lẽ là phía trên không muốn công khai tổ chức này a.)

(Này là lần hiếm hoi tôi không thấy Conan bị thương đấy.)

(Có hai người kia, Kudo-sama cũng được bảo vệ an toàn một chút.)

(Lẫn nhau hỗ trợ, thực lực ngang bằng, mạch não đuổi kịp nhau, đây mới là chiến hữu mà Kudo cần này.)

(Không cần nói gì, chỉ cần hiểu ngầm hỗ trợ lẫn nhau, làm trước nói sau, team work hoàn hảo.)

(A, Curacao, không thể nào?)

(Hu hu hu, tôi cảm động phát khóc rồi, thương cô ấy quá.)

(Cô ấy vốn thân chìm trong bóng tối, chưa bao giờ thấy ánh sáng. Khi đã tìm thấy ánh sáng, liền tự bản thân nỗ lực bắt lấy, cho dù thương tích đầy mình, vẫn kiên quyết chạy thoát khỏi sự điều khiển của kẻ khác, tự tìm về màu sắc của mình.)

(Từ trắng nhuộm đen thì dễ, từ đen nhuộm trắng thì khó, nhưng Curacao đã làm được đến bước cuối cùng, nhưng tiếc là...)

(Tiểu thám tử câu này rất thấm người a.)

(Kudo-kun hẳn là đã trải qua rất nhiều nhân tình thế thái, cũng đã trải qua lòng người ấm lạnh, cậu ấy có một viên 'trái tim thất khiếu linh lung'*, có thể thấu hiểu thế sự nhân tâm nha.)

(Nguyện cho cô gái an nghỉ trên thiên đường.)

(Nguyện cho Curacao xinh đẹp yên nghỉ.)

<*/ 'trái tim thất khiếu linh lung' hay trong đạo lý nhà Phật gọi là 'thất khiếu linh lung tâm' hoặc 'tỳ can', ý chỉ người có tấm lòng lương thiện cùng sự thông tuệ hiểu lòng người.>

"Hóa ra là vậy, Curacao cũng đã thấy thứ đó sao?" Vermouth trầm ngâm cười khẽ, ở lâu trong bóng tối bỗng nhiên gặp gỡ ánh sáng, cảm giác đó cô vô cùng lý giải, cũng hoàn toàn đồng cảm với Curacao.

"A, chị ấy chết rồi sao? Hơn nữa là vì cứu chúng ta?" Ba đứa trẻ đến bây giờ mới biết được sự thật, khóe mắt tràn ra nước mắt.

"Coi nào, chị ấy không phải đã coi các cậu là bạn bè nên mới làm thế sao?" Haibara nhắm mắt lại, trong đầu lặng lẽ ghi nhớ khuôn mặt của cô gái tóc trắng, giống như Vermouth, cô rất hiểu suy nghĩ lúc đó của Curacao.

"Nếu thật sự các em coi cô ấy là bạn, vậy hãy luôn nhớ đến cô ấy, như vậy cô ấy sẽ luôn bên cạnh các em đấy." Shinichi khép hờ lam mâu, che giấu đi bi thương trong đó, mỉm cười nói với ba đứa trẻ. "Hôm nào đó để bác tiến sĩ chở chúng ta đi tế bái cô ấy. Thế nào?"

"Được, tớ muốn đi.". "Chúng ta sẽ mang thật nhiều đồ chơi và ăn ngon đến chơi với chị ấy." Ba đứa trẻ nhận lấy an ủi từ Shinichi và Haibara, đều trở lại hoạt bát, khiến mọi người mỉm cười khen ngợi.

"Anh yêu, Shuichi và Rei... Hai người họ đối với Shin-chan nhà mình rất tốt nha." Kudo Yukiko hai tay chống cằm, ánh mắt lóe lên thích thú.

"Cái này cứ để cho người trẻ bọn chúng tự quyết định đi." Kudo Yusaku bất đắc dĩ thở dài, ông là một người hiện đại, việc yêu đương cùng giới ông không hề thấy phản cảm. Với tính cách hay đâm đầu vào nan nguy của cậu con trai, có người đi theo áp chế cũng không hẳn là xấu, ngược lại ông còn rất ủng hộ nữa.

"Được rồi, tiếp tục mời mọi người xem qua một vài đoạn phim ngắn trước khi kết thúc buổi xem phim ngày hôm nay." Minh cười nói, thanh âm mang theo chút hài lòng.

<Thám tử lừng danh Conan: K3.> 

<Truyện tranh chapter 293 - 295.>

["Hả? Tiệc khai trương nhà hàng á?" Thanh âm mang theo chút không hứng thú của Conan vọng vào điện thoại.

"Ba mẹ tớ cũng được mời, nhưng họ lại bị cảm nên không đi được. Tớ nghĩ mời các cậu đi thay. Có ba vị vận động viên nổi tiếng tham dự nên đang ầm ĩ lắm. Sao? Hay đấy chứ?" Giọng nói đặc sệt Kansai từ đầu dây bên kia, thanh âm tươi rói mang theo chút dụ dỗ.

"Này... Tổ chức ở đâu?" Conan không chút hứng thú hỏi, vẻ mặt bất đắc dĩ 'Sao cứ có cảm giác đang bị dụ dỗ nhỉ?'

"Tất nhiên... Là Osaka rồi." Hattori Heiji hào hứng nói, thanh âm lại tỏ vẻ thần bí, khóe miệng tràn ra nụ cười đắc thắng, ánh mắt lấp lánh tung ra át chủ bài: "Có vận động viên đấm bốc Ricardo Barreira này, cầu thủ bóng chày Mike Nowood này, và..."

Conan đang lạnh nhạt vẻ mặt bỗng nhiên bừng sáng, lam mâu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hai má ửng đỏ, reo lên: "Hả... Thật sao?"

Trong bữa tiệc tại nhà hàng K3, thám tử Mori, Ran cùng Conan hào hứng nhìn rất nhiều người nổi tiếng đang ở đây. Toyama Kazuha chạy lại nói chuyện với Ran, cô ấy nghi ngờ cậu bạn thanh mai trúc mã của mình đang thích ai đó, cô lườm cái tên ngốc da đen đang say sưa ăn uống, khẽ nói nhỏ với Ran: "Dạo này Heiji lạ lắm, cứ lén lút gọi cho ai đó rồi hỏi: 'Có đang ở một mình không?' 'Đã bị lộ chưa?' 'Giờ không tiện thì gọi lại sau nhé.'. Rất đáng nghi đúng không? Có khi nào cậu ấy đang hẹn hò với phụ nữ có chồng không?"

Conan đứng gần đó đã nghe hết câu chuyện của hai thiếu nữ, vẻ mặt thổ tào nhìn họ: 'Ôi trời, cậu ta nói chuyện với tôi đấy ạ...']

(Đáng yêu quá...)

(Ha ha ha, Hattori-kun đang dụ dỗ trẻ em à? Cái giọng lưu manh quá thể.)

(Sự hiểu lầm này, rất hài hước.)

(Có gian tình, chị em hủ nữ vào việc thôi.)

"Phì, cậu ăn ở thế nào mà bị nghĩ là cặp kè với phụ nữ có chồng vậy, Heiji? Khụ...khụ..." Shinichi phì cười, cổ họng hơi khó chịu ho khan, nhưng vẫn không thể nhịn cười mà hỏi cậu bạn đang đen mặt ngồi kia, được rồi da cậu ta vốn đen mà.

"Kazuha!!! Cậu... Tức chết mình mà." Hattori Heiji bất đắc dĩ quay xuống lườm cô bạn thanh mai trúc mã.

"Ha ha ha, ai bảo cậu toàn thập thò lén lút gọi điện thoại chứ?" Toyama Kazuha khoanh tay, hất mặt lên, có chút châm chọc.

"..." 

[Trong sự giới thiệu ba vị khách đặc biệt của buổi tiệc, hai mắt của Conan tỏa sáng nhìn người cuối cùng được giới thiệu 'Ray Curtis' một vị cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, Hattori Heiji đứng cạnh cúi xuống, ánh mắt hài lòng nhìn cậu nhóc, nở một nụ cười ôn nhu hỏi: "Thế nào, thật may vì đã tới đúng không?"

"Ừm, cảm ơn cậu." Tiểu thám tử mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thần tượng của mình, nụ cười rạng ngời làm lóa mắt của thám tử da đen, hắc mâu tràn ngập sủng nịch.

Giữa buổi tiệc, một lão phóng viên bước ra, giọng đầy khó chịu và châm chọc, mỗi câu ông ta nói ra làm ba vị vận động viên mặt đen dần, không khí trở nên căng thẳng.

Ran được ba vị vận động viên nhờ làm người giúp đỡ trong việc tạo bất ngờ cho quan khách, giữa lúc đang bật tắt đèn, một tiếng súng vang lên trong một căn phòng tối, cửa kính vỡ ra, khiến mọi người đều hoảng hốt. Conan và Heiji đúng với bản chất của một thám tử, liền chạy ngược dòng người, chạy đến hiện trường, lão phóng viên khó chịu lúc nãy đang người đầy máu tươi nằm dưới sàn nhà, một tay ông ta nắm lại với tư thế kì lạ, một tay nắm chặt lấy thắt lưng.

Trong cuộc điều tra, Conan có những cử chỉ và lời nói lạ, khiến Heiji nghi hoặc,  hắc mâu nheo lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng tiểu thám tử. Hắn quyết định đi điều tra một mình, đang suy nghĩ thử có thể kéo rèm bằng điều khiển từ xa được không, một thanh âm mang theo chút non nớt nhưng trầm ổn vang lên: "Không phải đâu, tớ đã kiểm tra rồi, không có dấu vết buộc hay kéo dây gì hết."

Hai người đã tranh luận một số thứ trong vụ án, sau vài lần Conan liên tục phủ định các khả năng có thể mà Heiji đưa ra, thám tử da đen im lặng một lúc, trầm giọng hỏi: "Kudo này, hôm nay cậu lạ quá... Mọi lần cậu sẽ tìm cách hóa giải các chứng cứ ngoại phạm đáng ngờ như này mà."

"Thế á?" Conan không để tâm lắm, im lặng mở ngăn tủ nhỏ cạnh cửa ra, vẫn là một bộ cây lau nhà, chổi và xẻng, hai thám tử như nghĩ đến điều gì đó, Heiji nheo mắt nhìn cây chổi lau nhà: "Này Kudo, không phải cách đó cũng có thể lắm sao?"

"Không... Không thể như thế được." Conan quát lên, cặp lam mâu tràn ngập giãy dụa, thiếu niên chạy đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tớ sẽ chứng minh cho cậu xem..."

Heiji ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, hắc mâu tràn ngập lo lắng cùng chất vấn, hắn cắn răng: 'Khi đã loại bỏ hết những điều không thể, thì điều còn lại dù khó tin đến đâu, đó cũng chính là sự thật... Cậu đã nói thế mà, Kudo?'

Edogawa Conan trên đường gặp ba vị vận động viên từ WC đi ra, cậu chạy vào lục lọi tìm trong thùng rác một vật, lại nghe được vài điều từ thám tử Mori đi qua, chán nản dựa lưng vào tường, cặp lam mâu bị mắt kính che đậy, nở một nụ cười buồn bã: "Thì ra là thế... Chết tiệt thật."]

(Lần đầu thấy một Kudo-kun như thế này.)

(Hattori Heiji có vẻ rất hiểu Kudo-kun, thay đổi nhỏ cái là nhận ra ngay.)

(Ánh mắt cậu ấy nhìn Conan rất lo lắng nha.)

(Ài, tôi đã đoán ra hung thủ rồi, không biết cách thức nhưng dựa vào thái độ của Kudo là đoán ra rồi.)

"Shinichi..." Kuroba Kaito sớm đoán ra tâm tình lúc đó của thám tử-kun, có chút đau lòng nhìn sang thiếu niên đang ngồi kia, dưới ánh sáng lờ mờ của màn ảnh, khuôn mặt thiếu niên ẩn ẩn trắng bệch, tuy nhìn có vẻ lạnh nhạt,nhưng hắn biết thiếu niên đang ẩn nhẫn chịu đựng bi thương xem đoạn phim này.

Mori Ran ngẩn người nhìn tiểu thám tử trên màn ảnh, cô bây giờ mới biết phía sau còn có một đoạn trải qua như vậy. Cô nhớ đến có một lần cô hỏi cậu 'Nếu người thân quen của mình là kẻ bị tình nghi, vậy nên làm thế nào?'. Thiếu niên đã trả lời cô rằng: "Vậy tớ nhất định sẽ nỗ lực tìm kiếm, tìm kiếm chứng cứ chứng minh người đó trong sạch, gỡ bỏ hiềm nghi của người đó." Nhưng lúc đó hẳn cậu không nghĩ đến, nếu người đó thực sự là phạm nhân thì sẽ thế nào đi?

Thiếu niên một lòng muốn tìm ra sự thật và chân tướng, muốn khuyên nhủ Ray tự thú, nhưng cũng dùng trái tim nhận lấy toàn bộ tổn thương, đau đớn.

[Hattori Heiji nói với Ray Curtis có người muốn nói chuyện với ông, người đó đợi ông ở căn phòng nơi mà ông đã ở đó khi án mạng xảy ra. Ray lạnh nhạt tới địa điểm hẹn gặp, lại nhìn thấy căn phòng bố trí quen thuộc, vẻ mặt ông tràn đầy sợ hãi: "Đây là... Ai, ai đã làm việc này?"

"Việc dàn dựng rất đơn giản." Thanh âm non nớt mang theo buồn bã vang lên, Conan ẩn nhẫn bi thống lạnh lùng nói lên cách thức gây án của cầu thủ nổi tiếng, trước những ngụy biện của Ray, thiếu niên vẫn bình tĩnh đưa ra suy luận sắc bén. "Làm ơn... Hãy tự thú đi, Ray..." Thiếu niên trầm mặc cúi đầu, che giấu đi đôi lam mâu sau mắt kính, thanh âm giống như khẩn cầu.

"Rất tiếc, không được, nếu vậy người hâm mộ tôi và người nhà sẽ buồn lắm, cảm ơn cậu bé đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ đi đánh giày ngay, để cảnh sát hỏi có thể giải thích được." Ray lạnh nhạt cười nói, đang muốn bỏ đi, thanh âm đứa bé lại vang lên, mang theo sự thất vọng đến cùng cực, nhưng cũng mang tới chất vấn.

"Không, đó không phải điều duy nhất chú cần phải giải thích... Đúng chứ? Bức tường thép của Châu Âu." Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhặt lên trái bóng da, quay lại dùng cặp lam mâu như xuyên thủng cái ác nhìn ông, chân phải tâng bóng một đá, trái bóng da bay đến trước mặt Ray, vị cầu thủ muốn giơ tay bắt lấy nó nhưng thất bại, quả bóng sượt qua mặt ông sau đó ông ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc.

"Sao vậy, Ray... Chỉ là một cú sút của học sinh tiểu học thôi mà. Đáng lẽ chú có thể dễ dàng bắt bằng một tay thôi. Chú bị làm sao thế này? Trả lời đi, Ray!!!!" Thanh âm thiếu niên từ lúc đầu rất nhẹ, đến cuối thì cất cao gần như hét lên, lam mâu bịt kín hơi nước, triển lộ ra một tiểu thám tử yếu đuối khác hẳn ngày thường.

"Boy, cậu bé biết từ bao giờ? Rằng cơ thể tôi suy nhược vì heroin."

"Đau khớp, ngáp, đó đều là biểu hiện của nghiện ma túy, lúc chú đau khớp chân phải nhưng chấn thương là bên trái, cháu đã nhận ra..." Conan trầm mặc nói lên suy luận của mình, thanh âm không một chút phập phồng. "Những gì phóng viên kia viết, chẳng lẽ đều là thật sao?"

"Không, không phải như vậy." Ray không muốn thiếu niên hiểu lầm, vội vàng nói. "Tôi nghiện heroin từ sau vụ thắng kiện đó, tôi muốn dùng scandal của mình để dụ tay phóng viên đó và trả thù... Cũng cần có heroin để thoát khỏi nỗi đau khi mất đi người vợ yêu quý của tôi." Ông che mặt, che giấu đi vẻ mặt đau đớn.

"Stop it, Ray. No matter how painful and sad it may be, drugs and murders are still nothing but fouls that deserve a red card. <Dừng lại đi, Ray. Dù có đau đớn hay bi thương đến đâu, ma túy và giết người vẫn là những pha phạm lỗi xứng đáng nhận thẻ đỏ.>" Conan nói ra một tràng lưu loát tiếng anh, cặp lam mâu như chứa đựng một bầu trời và đại dương bao la, phía sau lưng lờ mờ hiện ra bóng lưng của một thiếu niên 17 tuổi, như đâm sâu vào lòng của vị cầu thủ giết người.

Hattori Heiji đứng dưới cầu thang, lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại của hai người, hắc mâu trầm ngâm, giống như một cơn sóng dần dần gợn lên. Ray Curtis đã ra sở cảnh sát Osaka tự thú, từ đó cầu thủ mang áo số 8 không bao giờ xuất hiện trên sân cỏ nữa.

Ngồi bên sân nhà Heiji, thiếu niên trầm mặc, chán nản thở dài chống cằm nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, biểu hiện này của Conan khiến mọi người rất lo lắng, nó làm Mori Ran nhớ lại trước đây Kudo Shinichi cũng từng thất vọng vì một điều gì đó trước đây.

Bỗng nhiên một trái bóng từ đâu bay tới trúng đầu của cậu nhóc, Conan xoa xoa đầu nghi hoặc nhìn thám tử miền tây lại gần.

"Chả hiểu có gì hay, cũng chỉ là đá đi đá lại một quả bóng thôi mà." Nói xong, hắn cố gắng dùng kỹ thuật tâng bóng dở tệ của mình, trước mặt Conan biểu diễn, rước lấy một trận thổ tào từ thiếu niên.

"Kém cỏi, xem mà học hỏi này." Dường như không thể chịu được cái kỹ thuật ba xu kia, thiếu niên nhảy ra cướp lấy trái bóng da, tung hứng, chơi đùa cùng nó. Tâm trạng giống như rất tốt, cặp lam mâu dần lấy lại tinh thần, ánh mắt thích thú nhìn theo quả bóng đang bay nhảy trên chân mình. Thiếu niên mải mê tung hứng, không nhìn thấy Hattori Heiji đứng gần đó mang theo sủng nịch mà nhìn cậu, hắc mâu tràn đầy ôn nhu nhìn đứa bé dần lấy lại sức sống, khóe miệng hắn cũng gợi lên một nụ cười yêu thương.]

<Thám tử lừng danh Conan: K3 -  END>

(Vẫn là suy luận sắc bén, đâm thẳng yếu hại mà nói ra chân tướng a.)

(Giọng của Conan có vẻ rất ưu thương.)

(Chính miệng vạch trần thần tượng là hung thủ giết người, chắc hẳn rất đau lòng.)

(Lần đầu tiên tiểu thám tử cầu người tự thú đâu.)

(Ray làm vậy không khác gì đâm thêm một dao vào tim Kudo-kun a.)

(Trời ạ, tiếng anh phát âm rất chuẩn. Cũng rất có hàm lý sâu sắc nữa.)

(A a a. Ánh mắt này của Hattori... Rất sủng nịch, rất ôn nhu a... Tim tôi.)

(Âm thầm an ủi tiểu thám tử, rất lãng mạn. A a a, có nên đổi thuyền không?)

Kudo Shinichi tinh thần sớm đã chìm vào suy nghĩ, bên tai ong ong những câu hỏi han của mọi người, thiếu niên theo bản năng mà hồi đáp với họ rằng bản thân không có việc gì, đã qua. Nhưng sự thật như nào có lẽ chỉ chính bản thân cậu biết đi, thái dương giật giật lên từng cơn đau đớn, Shinichi nhắm lại lam mâu, nỗ lực để bản thân tỉnh táo lại. Ray Curtis đã nghe theo khuyên bảo của cậu mà đi tự thú, chấp nhận mọi hình phạt, coi như một sự an ủi nho nhỏ đi, thiếu niên thầm nghĩ.

<Thám tử lừng danh Conan: Kudo Shinichi là kẻ sát nhân> 

<Truyện tranh chap 646 - 651>

(Ê, cái tiêu đề?)

(Tự dưng thấy bất an.)

(Cmn cái tiêu đề, gai ốc tôi nổi hết lên rồi này.)

Trong không gian khi thấy tiêu đề hiện lên cũng xôn xao, trừ vài người đã nhớ ra sự kiện, còn lại đều nghi hoặc mà nhìn vào dòng chữ trên màn hình.

"Là vụ án đó a..." Hattori Heiji xoa cằm nhớ lại chuyện đó, là một vụ án đau buồn đây.

[Hattori Heiji thu được một phong thư, trong thư người gửi đối trước đây suy luận kết án của Kudo Shinichi có sai lầm, muốn đối chất lại với thám tử lừng danh. Vì để che dấu Shinichi đã teo nhỏ, Heiji liền rủ theo thám tử Mori và Ran đi cùng, tất nhiên như vậy, Conan sẽ danh chính ngôn thuận mà đến nơi bức thư hẹn rồi.

Trong một căn nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong rừng, một bóng đen đang tràn ngập tức giận cầm dao đâm mạnh vào một bức ảnh in trên báo, chính là Kudo Shinichi cùng lời khen ngợi trên mặt báo. Trên xe, Edogawa Conan bỗng nhiên rùng mình, một cảm giác ớn lạnh bỗng chốc tràn ngập toàn thân, cơ thể thiếu niên run rẩy, một cảm giác bất an dần chiếm cứ.

"Em sao thế, Conan-kun?" Ran thấy đứa bé có biểu hiện lạ, lo lắng hỏi thăm. "Giọng em khàn quá, đáng lẽ ra em nên ở nhà với chị, đang bị cảm còn muốn đi theo."

"Em ổn mà, trước khi đi bác tiến sĩ cho em uống thuốc rồi... Khụ khụ..." Conan đeo khẩu trang to bản che nửa khuôn mặt, khàn khàn trả lời.

Bọn họ đến văn phòng công chính của thôn làng, nhận được tin người gửi thư tên Makoto đã mất tích được nửa năm, đồng thời cũng nhận ra người trong thôn đối với cái tên Kudo Shinichi tỏ ra rất chán ghét.

Conan một mình theo nội dung bức thư tiến vào trong rừng, đi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ, bước vào trong, lên tiếng dò hỏi, vì nói quá lớn nên cổ họng lại khó chịu mà ho khan: "Chết tiệt, thuốc bác tiến sĩ đưa chả hiệu quả gì cả."

Một chiếc bộ đàm trên mặt bàn phát ra tiếng rè rè, cùng một âm thanh bị bóp méo vang lên: "Là Kudo Shinichi sao?"

"Ai... Ai đó?" Conan gắng sức khàn khàn hỏi lại, bỗng cánh cửa phía sau bị đóng lại, thiếu niên chạy tới gắng sức muốn mở ra, nhưng nó đã bị khóa trái bên ngoài, cậu còn nghe loáng thoáng tiếng chân chạy bên ngoài: "Này... Khoan đã!" Muốn kêu lên nhưng cổ họng quá đau đớn, thanh âm phát ra giống như muỗi kêu, không thể la lớn lên được.

Ho khan lên vài tiếng, bỗng nhiên Conan cảm nhận lấy cơ thể đang nóng bừng lên, lồng ngực co rút. 'Cảm giác này... Không lẽ?' Đau đớn túm chặt lấy lớp quần áo trước ngực, trái tim không ngừng co giật, sắc mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu, cơ thể giống như bốc lên từng làn khói trắng, mồ hôi lạnh túa ra. "Chết tiệt, mình phải thoát ra khỏi đây." Nắm chặt lồng ngực đang đau đớn, Conan nhìn một lượt trong căn phòng, phát hiện ra phía trên có một ô cửa kính nhỏ. 

Bên nhà tiến sĩ Agasa, Haibara lục lọi tìm trong ngăn tủ, hỏi bác tiến sĩ đứng bên cạnh: "Lọ thuốc nhỏ cháu để đây đâu mất rồi?" 

"Lọ thuốc cảm đó à? Sáng nay bác đưa cho Shinichi rồi."

"Cái gì? Đó là thuốc giải tạm thời cháu mới nghiên cứu ra đó, không phải thuốc cảm đâu. Bác mau gọi cho Kudo đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!" Haibara mặt tái mét sau khi nghe tiến sĩ nói, vội vàng thúc giục tiến sĩ gọi điện thoại.

Conan từ thắt lưng bắn ra một trái bóng, bật lên giày tăng lực đã vỡ cửa kính, lại xếp bàn ghế rồi gắng sức trèo lên, cố nhoài người chui qua cửa, lúc người đã đưa một nửa ra ngoài, một cơn đau nhói từ trái tim nảy lên, thiếu niên tuột tay ngã xuống, rơi vào dòng sông phía sau căn nhà.

Nhóm thám tử Mori ở đồn cảnh sát gọi về nhà nghỉ, biết được cậu nhóc chưa về đó thì trở nên lo lắng, lúc mọi người muốn vào rừng để tìm kiếm, thì có vài người dân làng đi qua, bàn tán về việc họ vớt được một thằng nhóc từ dưới sông lên.

Hattori Heiji có chút nghi ngờ chạy lại hỏi dân làng, biết được đó là một học sinh cấp ba thì trở nên hoảng hốt, chạy theo hướng họ chỉ ra bờ sông.

Trên bờ sông, thiếu niên toàn thân ướt sũng nước, đang trùm lên người một chiếc chăn lớn, ánh mắt thẫn thờ, Mori Ran sững sờ nhìn bóng dáng quen thuộc, khóe mắt nổi lên lệ quang, gọi lớn: "Shinichi? Sao cậu lại..."

Thiếu niên thẫn thờ quay lại, ánh mắt không một tia sắc thái, có chút lạnh nhạt mà nhìn thiếu nữ, thanh âm khàn khàn vang lên, từng chữ tuôn ra khiến nhóm người sửng sốt: "Shinichi? Đó... Là tên của tôi ư?"]

(Tại sao lại có cảm giác, người trong thôn đối Kudo-kun rất khó chịu đâu?)

(Tôi là người của thôn đó đây, cái tên Kudo Shinichi này từng tới đây xử án, lại dám nói xấu trưởng thôn hòa ái, dễ gần của chúng tôi, thật đáng ghét.)

(Lầu trên đừng nói bậy. Kudo-sama là người như thế nào, đã được xem chân tướng từ đầu đến giờ mà không hiểu ư?)

(Tôi cũng là người trong thôn, cũng từng rất ghét cậu ấy, nhưng đến nơi này lại cảm thấy có lẽ là hiểu lầm gì đó.)

(A, trông Kudo-kun rất đau đớn đâu.)

(Trời ạ, ăn nhầm thuốc giải ư?)

(A... Rơi xuống sông rồi, nguy hiểm.)

(Kudo Shinichi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net