16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mori Ran tỉnh lại trong căn nhà gỗ, thám tử Mori và Hattori Heiji nhìn thấy khói báo hiệu từ đây, cũng chạy tới tìm thấy cô, cùng một gian phòng nhỏ khác dán đầy ảnh của Shinichi trên tường và rất nhiều mảnh gương vỡ. Heiji nhìn quanh căn nhà gỗ, phát hiện ra dấu chân trẻ em cùng bàn ghế được xếp chồng và ô cửa sổ nhỏ bị vỡ. "Kẻ này muốn giết Shinichi ư?" Ánh mắt hắn nheo lại, hắc mâu như ẩn hiện lên bão tố.

"Chú cảnh sát, cháu nhờ chút." Heiji thì thầm gì đó vào tai ông cảnh sát thôn, còn đưa ông ấy một chiếc túi vải đựng lá bùa. 

Một lúc sau, tiếng hét của ông cảnh sát vang lên gần đó, mọi người thấy ông ta bị đánh ngất, súng bên hông cũng đã bị cướp đi, ông ta nói Shiragami đã tấn công ông ta. Giữa lúc mọi người đang hoang mang, chàng trai thám tử Osaka mỉm cười nói hắn đã có câu trả lời, kêu gọi mọi người trở về hiện trường vụ án.

Hattori Heiji đứng trước mặt hai vị thanh tra và mọi người, chính miệng buộc tội 'Kudo Shinichi', người kia không chút tranh cãi, khóc nức nở thú nhận tội ác mình làm, nói là do cậu ta quá sợ, sợ bà phóng viên công khai bê bối của mình một năm trước, sợ danh dự bị hủy hoại

'Đây là ai? Không, đây không phải Shinichi, không phải Shinichi mình biết." Nhìn tư thái thấp hèn của 'Kudo Shinichi', Mori Ran âm thầm phủ định.

Hattori Heiji lẳng lặng nhìn kẻ mang bộ mặt quen thuộc kia khóc lóc, hắc mâu lạnh lùng, chán ghét nhắm mắt lại, hắn thật sự không thể nhìn tiếp. Hắn đưa ra suy luận dấu vết trên con dao hung khí cùng dấu vết trên lá bùa không giống nhau, là của hai người khác nhau.

ĐÙNG!!! - Tiếng sấm vang lên kèm theo ánh sáng chói lòa lóe lên, một vị khách không mời mà đến lạnh nhạt đứng trên lan can ngoài ban công, một thân y phục màu đen giống với y phục dạ hành của sát thủ cổ đại, mái tóc dài màu trắng che phủ gần hết nửa khuôn mặt. Tư thái thẳng tắp như trúc, bộ y phục được cố định bằng dây đai lưng hiển lộ ra vòng eo thon gầy, tà áo phất phới theo từng cơn gió, điểm lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài. Tay áo cùng gấu quần tuy được cột chặt vào cẳng tay và chân nhưng mặc trên người này lại như có cảm giác đang tung bay, phảng phất một vị thần bước ra từ bóng tối.

"Shiragami-sama?" Không rõ ai trong phòng bật thốt ra cái tên, vài người không chịu được khí tràng phát ra từ vị khách lạ mặt này, khẽ rùng mình bước lùi ra sau.

Kèn kẹt!!! - Bóng đen nhẹ nhàng nhảy xuống sàn, thân nhẹ như yến, phối hợp với y phục dạ hành, giống như khinh công của võ thuật Trung Hoa vậy. Bàn tay thon dài mở ra cửa kính, tạo lên âm thanh sấn người từ bản lề hen gỉ. Người áo đen mở miệng, âm thanh khàn khàn khiến không gian càng thêm túc mục: "Đó là thứ mà tạo hóa ban cho mỗi người từ khi sinh ra... Không ai giống ai cả. Là bằng chứng không thể chối cãi trong mỗi vụ án. Vân tay, đúng không?" 

Một thân màu đen, tóc trắng che phủ cả khuôn mặt, thanh âm khàn khàn chấn nhiếp người nghe, ba thứ này phối hợp cực kỳ giống một kẻ ác sống trong bóng tối. Nhưng trên thân người này tỏa ra lẫm liệt chính khí, một thân hình như ngọc, dáng đứng thẳng tắp, màu đen quần áo lại như phô bày ra sự nội liễm và lăng lệ, đem hai loại khí chất trái ngược này hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau.

Hattori Heiji khóe môi tràn ra nụ cười, hắc mâu như say nhìn 'vị khách không mời', vui vẻ nói: "Chính xác." Thanh âm ung dung khẳng định, phảng phất như đã quen biết với người này từ lâu.

'Kudo Shinichi' mặt lộ vẻ hoảng sợ, rút khẩu súng lục giấu trong gấu quần ra, chĩa họng súng vào đám người đứng trước mặt.

"Vô ích thôi, khẩu súng đó không có đạn đâu." 'Shiragami' lạnh nhạt nói, bàn tay thon dài như đang nắm gì đó thả ra, vài viên đạn rơi xuống mặt đất. 

'Kudo Shinichi' hoảng hốt mở băng đạn ra, thấy sáu viên đạn vẫn yên vị nằm đó, còn chưa kịp định thần, một đạo tàn ảnh chợt lóe. 'Shiragami' đã chạy tới, một cước đá bay đi khẩu súng trong tay hắn, tinh chuẩn và nhanh nhẹn.

"Vô ích thôi." Thám tử Osaka cười nhạt cúi xuống, cầm lên khẩu súng bị văng vạ dưới đất, hắc mâu lạnh lẽo đối 'Kudo Shinichi' nói: "Kết thúc vở kịch này được rồi."

Ở mọi người trong này bày tỏ nghi hoặc, mơ hồ trước những gì đang xảy ra, Hattori Heiji chậm rãi nói lên suy luận. "Nói lên mánh khóe của thủ đoạn này... Có ai nghĩ tới thám tử lừng danh là thủ phạm không?" Thám tử Osaka giải thích tất cả bằng thanh âm bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang nổi lên từng cơn sóng dữ. Nhìn trước mắt tên khốn mang theo bộ mặt của Shinichi, quần áo dính máu loang lổ, khóc lóc nhận tội, làm ô uế đi khuôn mặt tinh xảo đó, thật muốn cầm kiếm lên chém tên này mấy nhát.

"Đúng vậy, người này đã đi chỉnh hình khuôn mặt..." 'Shiragami' chậm rãi kéo xuống bộ tóc trắng để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, cặp lam mâu giống như bầu trời tỏa sáng rực, mang theo sự thông tuệ và nhìn thấu mọi sự, khóe môi gợn lên một nụ cười quen thuộc. "Thành khuôn mặt của tôi... Vị thám tử học sinh ngốc nghếch, Kudo Shinichi."

"Hả? Chuyện quái gì vậy?" Thám tử Mori thốt lên, mọi người đưa mắt nhìn qua lại giữa hai thiếu niên có khuôn mặt giống y nhau này. "Nhưng... tại sao?"

"Đem tôi nhốt lại, giả thành tôi đi gây án, cậu ta muốn triệt để hủy hoại danh dự và cả mạng của tôi nữa." Kudo Shinichi bình tĩnh nói ra chân tướng, lam mâu mang theo buồn bã. "Cậu đã hoảng sợ khi thấy tôi xuất hiện... Đúng không, Akuda, không... Hinohara Makoto."

Kudo giả mạo nãy giờ vẻ mặt lạnh nhạt, nghe cái tên này rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi.

Hattori Heiji đưa ra nghi vấn, tại sao đã muốn hủy danh dự của Shinichi, lại không thừa nhận ngay từ đầu, Makoto cười gằn: "Vì tôi muốn thử cậu, để xem cậu có thể làm gì khi mọi thứ đều chống lại cậu ta. Cậu ta rất quan trọng với cậu, không phải sao?"

Thám tử Osaka im lặng vài giây, hắc mâu nhìn thẳng vào đôi mắt xấu xí của Makoto, rành mạch từng từ nói ra: "Shinichi không sai." Thanh âm mang theo tín nhiệm, cũng tựa như chế nhạo suy nghĩ ngu ngốc của cậu ta.

Trước những nghi vấn về vụ án một năm trước của Makoto, Heiji và các vị cảnh sát lần lượt nói lên sự thật năm đó, bao gồm cả động cơ của trưởng thôn. Năm đó, Kudo Shinichi không muốn công khai động cơ của ông trưởng thôn, muốn bảo vệ danh dự cho ông ấy, nên mới nhờ cảnh sát thôn nói riêng chuyện này với con trai nuôi của trưởng thôn, nhưng lúc đó vì quá sốc, cậu ta đã không nghe vào tai sự thật này.

Makoto biết được chân tướng, mặt xanh mét, ôm đầu khóc rống: "Tôi đã làm gì thế này? Thay đổi cả khuôn mặt, chỉ để nhận kết quả như này sao? A a a a..."

Kudo Shinichi lặng người nhìn khuôn mặt của 'bản thân' đang khóc trong đau đớn và tuyệt vọng, cặp lam mâu chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt. 'Tuyệt đối không được quên gương mặt này, phải ghi nhớ lúc này.' Thám tử lừng danh tự nói với lòng mình, tự nhắc nhở bản thân, mỗi khi phá án cần chú ý đến cả tâm tình của người khác, tránh để tạo thành bi kịch như này, gián tiếp tạo nên một con quỷ.]

<Thám tử lừng danh Conan: Kudo Shinichi là kẻ sát nhân - END>

(A, Hattori-kun lạnh lùng quá, cơ mà quá soái.)

(Shiragami??? Trời ạ, tim tôi đang đập lên từng hồi nè.)

(Cảm giác như một vị thần vậy... Cái khí tràng đó...)

(Là Kudo-sama, cái khí tràng đó, thân hình đó, chắc chắn luôn.)

(Không hổ là Kudo-sama, mỗi lần xuất hiện lại đẹp trai như vậy.)

(A, cậu ấy hợp với màu đen quá, vòng eo đó, tôi ghen tị a.)

(Đại mỹ nhân a.)

(Gương mặt giống thì sao chứ, cái khí chất xuất chúng như vậy, không ai có thể bắt chước được.)

(Trời ạ, đôi mắt đó, lại nữa, quá đẹp, giống như có thể nhìn thấu vạn vật vậy.)

(Có ai để ý không? Heiji-kun từ lúc Kudo-kun xuất hiện thì ánh mắt như dán chặt vào người kia ấy.)

(Thấy thấy, ánh mắt nhìn Kudo giả và thật cũng hoàn toàn khác nhau đâu, a, hủ nữ như tôi chịu sao được đây.)

(Kudo-kun cái khí chất đó là độc nhất vô nhị, ôn nhu phát ra từ trong xương, lại trải qua nhiều kinh lịch, biến cố luyện ra một thân trầm ổn, kiên định, tự tin. Một người bình thường làm sao sẽ mô phỏng lại mà bắt chước theo được.)

(Vì một nhà trưởng thôn danh dự cùng tâm tình của thôn dân, chấp nhận xú danh mà bảo mật bí mật, tại sao lại có người ôn nhu, hiểu chuyện như vậy chứ? Hiểu chuyện đến đau lòng.)

(Tôi là người trong thôn, mặc dù vẫn không tin tưởng thôn trưởng có thể làm ra chuyện đó, nhưng tôi xin trước hết xin lỗi vì đã hiểu lầm, chửi bới cậu, Kudo-kun.)

(Cảm ơn Kudo-kun, chúng tôi mong cậu sẽ tha thứ cho sự ngu dốt của chúng tôi.)

(Yên tâm, Kudo-kun rất ôn nhu, chắc chắn cậu ấy sẽ không để bụng đâu.)

(Cảm thấy Makoto vừa đáng thương vừa đáng trách, cậu ta nếu chịu hỏi lại cảnh sát hoặc trực tiếp gặp Kudo chất vấn ngay từ đầu thì sẽ không có sự hiểu lầm này, cũng không tạo nên những bi kịch như vậy. Cậu ta chỉ cố gắng đổ lỗi cho người khác, rồi tìm cách giết người báo thù, sai lầm nối tiếp sai lầm a.)

(Makoto bản thân không rõ sự khác biệt của cậu ta với Kudo đi, nếu trong tay Kudo là một khẩu súng, cậu ấy sẽ cầm nó để cứu người, mà chưa bao giờ dùng nó để giết người. Uổng cho cậu ta từng coi Kudo là thần tượng, không, phải nói cậu ta không xứng với chữ fan.)

(Nhìn cậu ta mang bộ mặt này đi giết người, mắt ta thật sự cay, cmn.)

"Khí tràng thật khủng khiếp, phối với bộ đồ đó, càng làm người đối diện run sợ." Một vị thanh tra nhỏ giọng nói, với những người thường xuyên dùng khí tràng ép cung tội phạm, cũng tự nhận không bằng .

"Không ngờ lại được nhìn thấy một phong thái khác của Cool guys đấy, thật là tuyệt tác trời ban." Vermouth đưa ngón tay đỏ au lên chạm vào môi, nở một nụ cười khẽ, đôi mắt mị hoặc mang theo yêu thích nhìn 'Shiragami' trên màn ảnh.

"Thật là vừa đáng thương vừa đáng trách, bây giờ tôi mới hiểu tại sao Kudo-kun luôn cố gắng thuyết phục tội phạm tự thú, cậu ấy kính trọng sinh mệnh, cũng nhân từ muốn hung thủ nhận ra tội ác và quay đầu. Cảnh sát chúng ta phải học hỏi rất nhiều từ thiếu niên này a." Giám đốc sở cảnh sát Osaka - Hattori Heizo trầm ngâm lên tiếng, ánh mắt hiếm khi nhu hòa nhìn lên hàng ghế đầu.

'Quả thật phù hợp với em/cậu ấy.' Rei, Akai, Kaito, Heiji nhìn chằm chặp vào thân mang y phục màu đen trên màn ảnh, thân hình tinh tế, vòng eo nhỏ, thật muốn sờ nắn cái eo đó mà, bốn người này có chút biến thái suy nghĩ.

"Nhìn gương mặt của mình khóc lóc thảm thiết như này, cũng thật kỳ lạ." Shinichi mở miệng lẩm bẩm, cặp lam mâu mang theo u buồn nhìn màn ảnh, khẽ nhắm mắt lại, tận lực xua đi sự chán nản.

"Kudou, ở đây..." Kudo Shinichi vừa bước chân xuống tàu, một tiếng gọi đã vang lên bên tai, một cánh tay mạnh mẽ vòng tay qua vai thiếu niên. Hattori Heiji vui vẻ, cuối cùng bọn họ cũng thực hiện được lời hứa tham quan một vòng Osaka rồi.

"Nặng quá đó, Heiji." Shinichi cựa người muốn đẩy cánh tay đang khoác vai cậu ra, cái tên này ăn gì mà sức lực lớn vậy chứ, làm cậu suýt thì ngã rồi.

"Xin lỗi, ha ha ha." Hắn rất tự nhiên giành lấy chiếc vali kéo của cậu, đánh giá một chút trang phục hôm nay của thiếu niên. Trời đã vào đông, chưa đến mức tuyết rơi nhưng cũng đã có cái lạnh cắt da cắt thịt, Shinichi hiếm hoi không mặc sơ mi mà là một cái áo nỉ màu ghi, quần kaki đen, khoác thêm một chiếc áo khoác bóng chày, còn cẩn thận quấn một chiếc khăn giữ ấm quanh cổ. Thám tử Osaka hài lòng gật đầu, hắn biết sức khỏe của thiếu niên nay không bằng xưa, sức đề kháng kém hơn trước rất nhiều, hắn sẽ coi chừng cậu trong hai ngày du hí Osaka.

"Đi thôi, về nhà mình cất đồ đã, mẹ mình đã nấu một bàn tiệc chờ cậu đến đấy." Thiếu niên da đen nắm lấy cổ tay của người kia, hắc mâu nhìn đường đi nhưng không giấu được sự vui vẻ trong đó.

"Shin-chan đến rồi đấy à, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Hattori Shizuka một thân kimono, vui vẻ chào hỏi thiếu niên xinh đẹp, ánh mắt không ngừng ngắm nghía cậu tỏ vẻ yêu thích.

"Cháu chào cô. Shizuka-san!" Bối rối trước sự tiếp đón nồng nhiệt của người phụ nữ quý phái trước mắt, Shinichi khẽ cúi người chào hỏi, một bộ dáng nhu thuận và lễ phép, càng khiến vị phu nhân này yêu thích hơn.

"Tiểu tử thối, mau đưa Shin-chan lên phòng rửa mặt một chút rồi xuống ăn cơm, nhanh đi." Shizuka liếc sang lườm cậu con trai, hất hàm ra lệnh, rước lấy ánh mắt thổ tào từ Heiji, thật không biết ai mới là con ruột của cô.

Shinichi theo sau Heiji, bước vào phòng của cậu bạn thân Osaka, căn phòng không quá rộng nhưng lại vô cùng ấm áp, nhà của gia đình Hattori mang phong cách cổ điển Nhật Bản, nhưng phòng của cậu quý tử duy nhất trong nhà này dường như chẳng hợp với bên ngoài. Căn phòng mang phong cách hiện đại, với những tấm áp phích in hình đấu kiếm hoặc võ thuật, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Cậu ngồi xuống giường, tháo khăn quàng cổ và áo khoác, ngắm nhìn một lượt căn phòng, rất sạch sẽ và ngăn nắp.

"Cậu đi rửa mặt cho tỉnh táo trước đi, mình để sẵn khăn sạch trong đó rồi. Mà cậu có mang theo thuốc giảm đau chứ?" Hattori thả vali để gọn vào góc phòng, cũng ngồi xuống giường, mắt nhìn thiếu niên đang lộ vẻ tò mò đánh giá xung quanh, khẽ nhắc nhở.

"Tất nhiên là có mang rồi, đợi mình chút." Thiếu niên cười nói, đứng dậy bước về phía nhà tắm, một lúc sau thì đi ra tìm tòi trong vali mang ra một lọ thuốc nhỏ, lắc lắc trước mặt cậu bạn thân, đôi mắt cong cong, Heiji đưa ngón tay lên gãi gãi mũi che đi ngại ngùng, đáng yêu chết hắn mất.

Sau khi ăn trưa xong, hai thiếu niên liền kéo tay nhau ra ngoài chơi, Shinichi khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ cậu nhiệt tình quá, để tớ có chút sợ a." Nghĩ tới lúc ăn cơm, vị phu nhân xinh đẹp không ngừng gắp thức ăn cho cậu, thịnh tình quá mức khiến thám tử lừng danh có chút ngại ngùng.

"Ha ha, mẹ tớ rất thích cậu đấy." Heiji cười gượng giải thích.

Hattori Heiji dẫn Kudo Shinichi tiến vào sở cảnh sát Osaka tham quan, vừa bước vào trong các cảnh sát đều hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vị thám tử lừng danh, giống như fan nhìn thấy idol vậy. Nhân viên trong sở cảnh sát đều xúm vào hồ hởi xin chữ ký và muốn chụp ảnh chung với Shinichi, Heiji bất hạnh bị đẩy ra một góc, làm cho vị thám tử da đen hoài nghi nhân sinh, thắc mắc liệu đây có phải là nơi hắn ra vào từ bé đến lớn hay không.

Hành trình đi chơi ở Osaka này hiếm khi không có vụ án nào quấy rối, hai thiếu niên vui vẻ đi chơi khắp nơi thú vị của vùng đất pha trộn giữa cổ điển và hiện đại này, Hattori Heiji thành công đạt được mong ước bấy lâu nay là cùng Shinichi đi ăn đồ nướng. 

"Người dân ở đây cũng thật hiếu khách." Shinichi cầm trên tay một cái xiên nướng cắn xuống, cười nói. Trong suốt buổi lượn lờ hôm nay, không hiểu vì lí do gì mà các chủ tiệm đều rất nhiệt tình tiếp đãi hai người họ, từ lúc đầu cậu còn khéo léo từ chối đồ ăn đưa thêm, nhưng sau đó thì đành bất đắc dĩ tiếp nhận sự thịnh tình này.

Hattori Heiji sóng vai bên cạnh lắc đầu, thiếu niên của hắn bây giờ là danh nhân rồi, sau những buổi xem phim Thiên Đạo, làm gì có ai không có thiện cảm với cậu ấy chứ. Sự thịnh tình này là bọn họ đã cực lực khắc chế rồi, thiếu niên của hắn xứng đáng được mọi người nâng niu, yêu thương hơn nữa kìa.

Ban đêm, Hattori Heiji sau khi tắm xong, bước ra ngoài, nhìn thấy Shinichi nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, mũi hít thở đều từng nhịp, có lẽ là do hôm nay có chút mệt mỏi sau khi đi tàu xe và đi dạo khắp Osaka nên thiếu niên đã ngủ quên mất. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, hắc mâu mang theo nồng đậm tình cảm ngắm nghía khuôn mặt tinh xảo, đưa tay lên khẽ gẩy đi lọn tóc lộn xộn bên má thiếu niên. Tuy cử động nhẹ nhưng vẫn làm thiếu niên hơi tỉnh giấc, cặp lam mâu mang theo chút mơ màng mở ra, đôi môi mấp máy, nỉ non gọi: "Heiji...".

Thanh âm của thiếu niên giống như một đoàn lửa thiêu đốt lý trí của thám tử da đen, hắn không nghĩ nổi gì nữa, cúi xuống ngậm lấy đôi môi mỏng đang hé mở của thiếu niên. Khác với nụ hôn bá đạo của Kaito và nụ hôn ôn nhu của Rei, Hattori Heiji khi hôn lại có chút vụng về, nhưng có vẻ hôn là một loại bản năng của nam nhân, rất nhanh hắn đã nắm bắt được phương thức, tham lam nếm vị ngọt trong khoang miệng Shinichi.

Mơ màng cảm nhận được một sự xâm lấn trong miệng, cặp lam mâu vì thiếu không khí mà gợn lên vài giọt nước mắt, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, nhìn khuôn mặt gần sát trước mặt, hiện vẻ khó tin vội đẩy mạnh người kia ra. "Heiji? Cậu làm gì vậy?" 

Heiji bị đẩy mạnh ra thì cũng tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng, cặp lam mâu ngấn nước, đôi môi vì bị hôn mạnh mà có chút sưng đỏ, nếu là bình thường hắn chắc chắn sẽ xin lỗi và nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng lần này hắn lại vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào người đối diện. "Shinichi, xin lỗi... mình thích cậu." Hattori Heiji là một người thẳng thắn, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng chính nghĩa và trung thực từ bố mình, hắn chán ngấy với việc giấu diếm tình cảm của mình rồi, chi bằng lần này nói thẳng ra với Shinichi, dù cho kết quả thế nào, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

"Hả?..." Nhận được lời tỏ tình bất ngờ, Shinichi sửng sốt, nhất thời quên hết những gì định nói, là một người thông minh, nhìn vào đôi mắt của hắn, cậu biết hắn không có đùa. Trước khi teo nhỏ, cậu đã từng nghĩ mình thích Ran, nhưng sau thời gian đứng giữa đỏ và đen, cậu biết cậu và cô không cùng một thế giới, Ran tựa như một bông hoa nên tự tin khoe sắc và tắm dưới ánh nắng mặt trời, hoàn toàn không hợp với một người quanh năm suốt tháng dính đến các vụ án và hắc ám như cậu. Tuy nhiên, để tiếp nhận tình cảm của người khác thì thực sự rất khó khăn với cậu, muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt có chút đáng thương của cậu bạn thân, thiếu niên lại có chút không đành lòng.

"Xin lỗi, Heiji..." Hattori Heiji có chút thất vọng khi nghe thấy Shinichi nói vậy, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nhưng tim hắn vẫn có chút đau, nhưng câu nói tiếp theo của Shinichi vang lên làm hắn sửng sốt, ngỡ mình nghe nhầm. "...Mình cần có thời gian..."

Hắc mâu sáng rực nhìn thiếu niên đang ngập ngừng xoa mũi, dường như đang cố gắng tìm từ, có chút ngốc manh đáng yêu đâu, hắn cười khẽ: "Được, mình hiểu... Mình sẽ chờ câu trả lời của cậu."

Shinichi bối rối, hai má đỏ ửng, nằm xuống giường kéo chăn lên trùm kín người, thúc giục cậu bạn da đen: "Tắt đèn thôi, mình buồn ngủ." Cậu cứ nghĩ tình huống đột phát này sẽ khiến đêm nay mất ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi từ lúc nào, một đêm hiếm hoi thiếu niên không bị ác mộng quấy rầy mà ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau, khẽ chớp chớp mắt tỉnh dậy, thiếu niên sửng sốt khi nhận ra mình đang nằm gọn trong lồng ngực của Hattori Heiji, tay hắn còn đang đặt lên eo cậu, nhắm mắt ngủ rất say. Shinichi chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu bạn thân, hơn một năm kết bạn và vài lần gặp nhau, hình như cậu chưa từng nhìn kĩ mặt của hắn. Để xem, làn da ngăm đen khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt chưa hoàn toàn trưởng thành nên vẫn còn khá thanh thoát, sóng mũi thẳng, cặp lông mày hình kiếm rậm rạp nam tính, không thể phủ nhận hắn rất điển trai, phù hợp với hình mẫu bạn trai lý tưởng của các thiếu nữ a.

Hình như do ánh nhìn quá chăm chú, người kia cũng hơi cựa người muốn tỉnh, hắc mâu chậm rãi mở ra, hắn ôn nhu nhìn khuôn mặt đang dần nổi lên hai vệt màu hồng của người trong lòng. "Cậu dậy rồi à?" Thanh âm còn mang theo ngái ngủ nên có chút khàn khàn.

"... Mình đi rửa mặt." Bối rối ngồi dậy, chạy thẳng vào nhà tắm, Hattori Heiji cựa mình ngồi dậy, có chút hoang mang mà nhìn bóng dáng hớt hải của  thiếu niên.

Hai người bước xuống phòng ăn, thấy thân hình to lớn và vững chãi của vị giám đốc sở cảnh sát - Hattori Heizo, ông đang ngồi đọc báo chí rất nghiêm túc, vợ của ông - Shizuka thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net