21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thám tử Mori đuổi theo Conan vào phòng phát thanh, liên miên cằn nhằn định trách mắng đứa trẻ chạy lung tung.

Dưới tầng, thanh tra Megure định để mọi người trở về, ông ấy định kết thúc cuộc điều tra ở đây và kết luận Nishimoto là hung thủ giết người và đã sợ tội tự sát, lúc này một tiếng nói phát ra từ những chiếc loa: "Tôi đã hiểu rồi ngài thanh tra, về những gì đã xảy ra trên hòn đảo này."

Trong phòng phát thanh, thám tử Mori bị kim gây mê bắn trúng, ngồi trên ghế há mồm đánh một giấc ngon lành, Conan lợi dụng nơ biến đổi giọng nói, giả giọng ông bác bắt đầu đưa ra suy luận.

"Đầu tiên, kẻ đã đánh ngất Murasawa trong phòng Piano tối nay, chính là Hirata." Lời nói vừa dứt, mọi ánh mắt đổ dồn vào vị thư kí đeo kính. "Anh ta bị thương ở tay khi phá cửa sổ chạy trốn." Hirata nghe thế theo bản năng mà che bàn tay bị thương ra sau lưng, hành động này đã chứng thực suy luận đã đúng.

"Anh ta lợi dụng khoảng trống bên dưới chiếc đàn để thực hiện các giao dịch với Kawashima, là ma túy."

"Ma túy?!!" Thanh tra Megure sửng sốt.

"Murasawa đã nhìn thấy anh ta đang đi lấy lại số ma túy còn sót, nên anh ta đã bị đánh ngất. Nhưng Hirata không liên quan đến ba vụ giết người." Chưa để thanh tra Megure thắc mắc, thanh âm của Mori Kogoro đã nói luôn, cũng nói luôn Murosawa không phải.

Conan giả giọng ông bác chậm rãi nói ra tất cả suy luận của mình, cũng nói lên bằng chứng đã công khai danh tính hung thủ thật sự, nói thanh tra cầm hai bức ảnh trong vụ án của Kuroiwa so sánh, tính năng tự động quay băng đã bị tắt sau khi thi thể bị di chuyển và chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều đó.

Mọi ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía một người, trên loa, thanh âm vẫn tiếp tục vang lên: "Người duy nhất lúc đó tiếp cận với thi thể và giả thời gian tử vong ước tính, người đã kiểm tra thi thể, bác sĩ Narumi. Cô là người duy nhất có thể làm việc này."

"Bác sĩ Narumi?" Ran không thể tin nổi mà thốt lên, bị vạch trần tội ác nhưng vẻ mặt của nữ bác sĩ lại thản nhiên đến lạ lùng.

"Động cơ của cô ta trong ba vụ giết người này, là liên quan đến vụ 12 năm trước." Ở thắc mắc của thanh tra Megure, Conan bình tĩnh nói tiếp: "Đúng vậy, 12 năm trước, nghệ sĩ dương cầm Aso Keiji đã tự thiêu, nhưng thực ra ông ta đã bị sát hại bởi bốn người: Kawashima, Kurowa, Nishimoto và cả Kameyama, người đã chết 2 năm trước."

"Cái... Cái gì cơ?"

Thì ra năm xưa, bốn người đó đã lợi dụng các buổi biểu diễn quốc tế của Aso Keiji để mua bán ma túy, một thời gian sau Aso quyết định không giúp đỡ họ nữa, nên ông ấy mới bị sát hại. "Tất cả những điều này được Aso viết trong bản nhạc được tìm thấy trong ngôi nhà bị cháy. Trước khi qua đời, ông ấy đã viết một lời thú tội cho con trai mình là Seiji." 

"Chờ đã... Seiji? Con trai? Lẽ nào..." 

"Đúng, bác sĩ Narumi tên thật là Seiji, Aso Seiji, đứa con trai ốm yếu luôn phải chữa bệnh trên đất liền đó." Conan chậm rãi nói ra một cái tên.

"Không thể nào."

"Vậy là, tất cả để trả thù cho cha mình ư?"

"Thanh tra, Asai Narumi biến mất rồi."

Trên phòng phát thanh, thiếu niên cũng nghe thấy tiếng mọi người hô hào truy bắt Aso Narumi bên dưới, trong đầu đã biết nơi anh ta sẽ đến, vẻ mặt tái nhợt: "Ở đó, chắc chắn anh ta sẽ đến đó, nơi đặt cây đàn piano yêu quý của cha anh ta."

Nhà văn hóa cộng đồng của đảo Tsukikage đã chìm trong biển lửa, ánh lửa sáng rực cả bầu trời đêm, mọi người đều vẻ mặt hoảng hốt nhìn biển lửa đỏ rực.

Bên trong căn phòng đặt chiếc đàn dương cầm, Aso Seiji xõa tóc, gục đầu lên chiếc đàn, nở một nụ cười thỏa mãn, ngón tay khẽ ấn xuống, một âm phù vang lên: "Tất cả kết thúc rồi, cha à."

"Vẫn chưa kết thúc đâu!" Một thanh âm trong trẻo vang lên, giống như thanh âm đến từ thiên đường như vậy, Seiji ngẩng đầu lên nhìn theo thứ âm thanh đó. Thiếu niên đứng đó, cặp lam mâu hòa lẫn với ánh sáng đỏ vàng của lửa, đôi mắt nhu hòa nhìn người thanh niên trong hình dạng của nữ nhân ngồi bên chiếc đàn: "Anh không thể chết."

"Conan-kun." Thanh âm trong trẻo của nữ biến mất, thay vào đó là thanh âm khàn khàn của nam thanh niên vang lên, ánh mắt hắn khó hiểu nhìn cậu bé.

"Không phải những bản nhạc ba anh để lại được viết cho anh sao?" Conan trên tay cầm theo xấp giấy, bước lại gần thanh niên, nụ cười mang theo trấn an và nhu hòa nói với hắn như vậy. "Seiji, con nhất định phải sống một cuộc sống đàng hoàng nhé." Ngữ khí mang theo ôn nhu đến cực hạn, cậu không muốn để cho một cái ôn nhu thiện lương bác sĩ chết đi, dù cho hắn là một tên tội phạm giết người.

Aso Seiji mỉm cười một cách bất đắc dĩ: "Nếu biết ông ấy để lại lời thú tội như thế, thì có lẽ anh đã không phải làm việc này." 

"Hả?" Conan ngạc nhiên.

"Anh không thể tin cha mình đã làm việc đó." Thanh niên khuôn mặt thanh tú ngước lên nhìn biển lửa, chậm rãi nói: "Anh không thể tin ông ấy đã giết mẹ và em gái rồi tự sát. Vì vậy, sau khi tốt nghiệp trường Y, anh đến hòn đảo này để tìm ra sự thật."

Nhìn ánh mắt mang theo thương hại và đồng cảm của đứa bé, Seiji vẫn nở một nụ cười nói sự thật cho Conan nghe: "Anh cải trang thành một nữ bác sĩ để mọi người không phát hiện ra anh là con trai của Aso Keiji." Còn tinh nghịch mà nháy mắt một cái với cậu bé. "Vì cách đọc tên không được ghi trên giấy phép y tế nên không ai nghi ngờ anh cả. Anh đã biết tất cả về cái chết của cha mình... khi thôn trưởng lúc đó Kameyama nói hãy gặp ông ta trong căn phòng này. Ông ta sau khi biết anh là con trai của Aso Keiji, ông ta đã rất sợ hãi và khai ra hết tất cả sự thật, sau đó lên cơn đau tim và chết trên chiếc đàn này, nhờ vậy mà anh đã nghĩ ra những vụ giết người sau đó."

Aso Seiji bị khói làm nổi lên từng cơn ho khan, Conan chạy tới túm lấy cánh tay hắn, muốn lôi kéo hắn chạy khỏi đây cùng mình: "Dù sao thì chúng ta hãy mau ra khỏi đây thôi, Seiji-san. Bây giờ vẫn còn kịp."

"Đã quá muộn rồi." Aso Seiji cười cười, đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Conan, hai tay bế xốc đứa bé, nâng lên cao, ánh mắt mang theo bi thương, cũng mang theo biết ơn và trân trọng phản chiếu vào cặp lam mâu của thiếu niên. "Bàn tay anh đã giống như bốn kẻ đó... Đã nhuốm đầy máu mất rồi." Nói xong, liền tàn nhẫn mà ném đứa bé ra ngoài cửa sổ.

Ầm một tiếng vang lên, cơ thể bé nhỏ đâm vỡ khung cửa sổ bằng kính bay ra ngoài, Conan rên lên từng tiếng đau đớn, lăn lộn vài vòng trên mặt đất. "Chết tiệt..." Thiếu niên lảo đảo đứng dậy, muốn xông vào lần nữa, lại bị Ran túm lấy cánh tay ngăn cản.

"Conan-kun, không được."

"Bỏ em ra." Conan hét lên, cố gắng vùng vẫy cánh tay, bỗng nhiên một giai điệu piano vang lên, là đoạn thứ ba của Sonata Ánh trăng. "Là mật mã..." Conan mắt nhìn biển lửa mang theo bi thương, cắn chặt răng, hai đầu gối mất đi sức lực khuỵu xuống, nắm chặt hai tay điên cuồng đấm xuống mặt đất, từng tiếng thét dài bất lực xé tan màn đêm.

Tiếng đàn Piano mang theo bi ai, đau thương vang vọng không gian, Aso Seiji lựa chọn phương thức giống ba mình Aso Keiji năm xưa, cáo biệt thế giới này bằng một bản nhạc buồn.

Trong biển lửa, khuôn mặt Aso Seiji nở một nụ cười xán lạn, mười ngón tay thon dài ấn lên phím đàn, âm nhạc hòa lẫn cùng với ngọn lửa hừng hực.

Từng kí tự mang theo màu đen, chậm rãi ghép thành một câu hiện lên trên màn ảnh: "Cảm ơn em, cậu bé thám tử!"]

<Thám tử lừng danh Conan: Vụ án bản Sonata Ánh trăng - END>

(Hung thủ lại là một người không ngờ tới.)

(Đúng là khó có thể tin một vị bác sĩ dịu dàng như vậy lại là hung thủ.)

(Đó là nam? Không thể ngờ được.)

(Khoan... Tức là Aso Seiji đã gửi thư đe dọa đó cho thám tử Mori, mong ông ấy có thể ngăn cản mình giết người sao?)

(Conan... Không, Kudo-kun có lẽ là người chịu ảnh hưởng nhất sau việc này a.)

(A, tôi vốn dĩ đã thấy bản nhạc Sonata ánh trăng này vô cùng đáng sợ, nhưng bây giờ lại thấy thật bi ai.)

(Tại sao phải trả thù bằng cách này? Không phải có thể báo cảnh sát tố giác bọn họ sao?)

(Theo luật pháp Nhật Bản hiện nay thì bốn người kia có đi tù cũng chỉ cùng lắm là chung thân thôi, hình phạt tử hình đã bị bỏ đi từ lâu rồi.)

(Thì ra là vậy, tôi cảm thấy bác sĩ Narumi rất đáng thương, cũng rất đáng để tôn trọng, dù hai tay nhuốm đầy máu tươi nhưng cũng sẽ không làm liên lụy đến người vô tội, cũng lấy cái chết của mình để tạ tội.)

(Hắn lòng mang theo ôn nhu và thiện lương, cho dù là một kẻ giết người.)

(Quả thực là kẻ ác và người tốt không có ranh giới sao?)

(Kudo-kun hẳn rất tự trách đi, bây giờ tôi mới hiểu câu nói của cậu ấy: Nhìn người khác tự vẫn trước mặt mà không thể làm gì, cùng kẻ giết người có gì khác nhau?) 

Trong không gian rạp phim, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc, ngay cả những người có liên quan đến vụ này cũng không ngờ tới, một hung thủ giết bốn mạng người, dù hai tay đã nhuốm đỏ rực màu máu tươi, đến cuối cùng cũng không để một đứa bé đi theo mình chịu chết.

Các vị cảnh sát cũng lần đầu nhận ra thiếu sót trong luật pháp Nhật Bản, ở Nhật Bản rất khó để phán tội tử hình, vì vậy mà người thanh niên này đã lựa chọn tự tay mình trả thù như thế, cũng tự tay phán định hình phạt cho chính mình. Ở trận này sát nhân hàng loạt, trên bàn tay đầy máu đó, lại là một trái tim lạc lối tù túng mất phương hướng.

Hattori Heiji, Hakuba Saguru, Sera Masumi đều mở to mắt nhìn màn ảnh, ba thám tử thiếu niên đều giống như 'đề hồ quán đỉnh'* mà ngộ ra nhiều thứ, cũng lần nữa hiểu rõ sự khác biệt của họ và Kudo Shinichi. 

<'*' Đề hồ quán đỉnh: định lý nhà phật, từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.>

Trong mỗi vụ án, bọn họ là muốn làm đúng nhiệm vụ thám tử của họ, đôi lúc sẽ không quan tâm đến tâm tình của thủ phạm, vì họ cho rằng đã là tội phạm giết người thì là kẻ ác, không thể tha thứ. Nhưng với thiếu niên kia, dù là tội phạm cũng là một sinh mạng, cũng có máu thịt, có tư tưởng, thiếu niên không muốn tiệt toàn bộ đường sống của họ. Giống như mỗi một kẻ tội phạm, ẩn sâu trong họ luôn còn một sợi dây nhân tính cuối cùng hoặc dày hoặc mỏng, thứ mà thiếu niên luôn muốn nắm lấy mà níu kéo, Aso Seiji cũng vậy, Irish cũng như thế.

"Narumi-sensei... Xin lỗi, rất xin lỗi..." Shinichi nắm lấy vải áo trước ngực, cơ thể khẽ run rẩy, hàm răng cắn chặt vào môi, khuôn mặt trắng bệch. Trong tâm trí như ẩn như hiện bóng hình của Aso Seiji chơi đàn trong biển lửa, thiếu niên hai mắt vô thần, cặp lam mâu như xám xịt đi, trong lòng tràn đầy tự trách cùng ân hận.

"Shinichi...!" Furuya Rei lo lắng chạm vào vai thiếu niên, cảm nhận cơ thể của cậu run rẩy, đau lòng mà ôm thân hình bé nhỏ đó vào lòng, tay đưa ra sau lưng im lặng vỗ về.

"Rei-san..." Thiếu niên nhắm mắt cảm nhận ấm áp từ đối phương, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm: "Nếu như em có thể từ sớm đoán ra ý nghĩa ẩn trong bức thư đó, có phải em sẽ cứu được anh ấy không?... Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ 'Nếu như'..."

Thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng trong không gian mọi người đều mơ hồ nghe thấy, đau lòng mà nhìn đứa bé trong lòng Furuya Rei, bọn họ đã hiểu vì sao thiếu niên này lại luôn tràn ngập bi thương khi nhắc đến vụ này rồi. Đứng trước một kẻ đã mang tội danh giết người, muốn bắt không bắt được, muốn cứu cứu chẳng xong, lại trơ mắt ra nhìn người nọ chết trước mắt lại chẳng thể ngăn cản, một vụ án đáng lẽ ra phát hiện ra sớm thì có thể cứu được bốn mạng người.

Hattori Heiji nhìn thiếu niên run rẩy kìm nén trong ngực của vị công an tóc vàng, hai tay siết chặt, thì ra đây là nguyên nhân khiến một thám tử luôn kiêu ngạo và tràn ngập khí tức tuổi trẻ trước đó trở nên trầm ổn và cẩn thận. Có thể nói cái chết của vị bác sĩ Aso Seiji này đã mạnh mẽ làm Kudo Shinichi trưởng thành, cũng thay đổi đi cách phá án sau này của thiếu niên. 

"Kudo Shinichi, nhắm mắt lại, ta có một món quà nhỏ cho cậu." Minh bỗng nhiên lên tiếng, một đạo ánh sáng từ một góc không gian bay tới mi tâm thiếu niên, Shinichi chỉ kịp cảm thấy một cảm giác mát lạnh giữa trán, lam mâu dần khép lại, rất nhanh lại lâm vào trạng thái ngủ say.

"Đây là..." Furuya Rei nhìn thiếu niên, vẻ mặt hoang mang.

"Yên tâm, điều này là để giúp cậu ấy cởi bỏ khúc mắc trong lòng mình, trước lúc phần phim tiếp theo được phát cậu ấy sẽ tỉnh lại." Minh nhẹ giọng giải đáp nghi hoặc.

Trong đầu một mảnh ý thức hỗn độn, Shinichi cảm giác cơ thể như đang chìm chìm nổi nổi vô định, sau đó lại cảm giác có một vòng tay ôn nhu và ấm áp ôm lấy cậu.

"Cậu bé thám tử, lâu rồi không gặp..."

'Giọng nói quen quá, là Narumi-sensei sao? Không phải hắn chết rồi sao? Mình đang nằm mơ?'

"Không phải nằm mơ nha, sau một thời gian dài chúng ta lại được gặp lại nhau."

'Thật sao? Thật tốt quá. Narumi-sensei... Nếu như em có thể ngăn cản anh từ sớm, có phải sẽ cứu được anh không?'

"Không nha, khi một người muốn chết, có dùng mười con trâu kéo lại cũng không kéo lại được. Với lại, không phải anh từng nói với em rồi sao? Trên tay của anh đã nhiễm lên máu tươi của bốn người, dù cha anh, ông ấy muốn ta sống thật đàng hoàng, nhưng trong tâm anh làm sao sống thoải mái được đây."

'Nhưng sinh mạng của một người là vô cùng quý giá, bất kỳ người nào cũng không thể tự ý chà đạp lên nó, cho dù đó là sinh mạng của bản thân a.'

"Nhưng em cũng biết mà, đó là số phận của anh, cũng là sự lựa chọn của anh nha. Dù sao dùng một mạng đổi bốn mạng, tính ra anh vẫn có lời." Người kia cười khẽ, lại ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên. "Không thể mãi dậm chân tại chỗ nha, tiểu thám tử, sau lưng em vẫn có rất nhiều rất nhiều người yêu thương em, chú ý, bảo vệ em đấy."

'Narumi-sensei, nhưng...'

"Sự quý trọng sinh mạng của em, anh là không học theo được, có điều... từ nay về sao, em sẽ càng thêm quý trọng sinh mệnh hơn đúng không? Thế gian vạn vật đều có điểm cuối, anh chỉ là lựa chọn sớm hơn người khác tới đó mà thôi."

'...'

"Thời gian cực hạn sắp đến rồi, cậu bé thám tử, em thật sự không định mở mắt lên nhìn anh một cái ư?"

Cặp lam mâu chậm rãi mở ra, thiếu niên ngước lên nhìn hắn, vẫn là gương mặt thanh tú cùng nụ cười ôn nhu đó, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ, thiếu niên đưa tay lên lau đi thứ chất lỏng chua xót đó, miệng không ngừng xin lỗi tràn trề bất lực.

Aso Seiji cười khẽ đưa tay lên vò đầu thiếu niên, ôn nhu an ủi: "Không sao đâu, đừng khóc." Lại dùng ngón tay quệt đi bờ mi còn ướt của thiếu niên, lại nhẹ giọng nói: "Hứa với anh, không cần cảm thấy có lỗi vì chuyện này nữa. Hãy hảo hảo mà làm một thám tử, làm Sherlock Holmes của tân thế kỷ. Được chứ?" Thân thể của hắn càng lúc càng trở nên trong suốt.

Thiếu niên chậm rãi gật đầu, ảnh ngược trong cặp lam mâu, thân ảnh của Aso Seiji dần trong suốt, hóa thành từng đốm sáng yếu ớt rồi tan biến vào hư vô.

"Tạm biệt, cậu bé thám tử..."

'Tạm biệt... Cảm ơn...Narumi-sensei...' Thiếu niên đưa tay ra muốn chạm vào những đốm sáng, nhưng một cảm giác nặng nề đánh úp lại, một bóng tối bao trùm.

"Tỉnh lại rồi sao, Shinichi?" Mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc, cặp lam mâu mông lung mở ra, Furuya Rei khe khẽ thở dài nhẹ nhõm, chỉ vài phút trước thiếu niên của hắn khóc trong lúc đang ngủ sâu, hắn đã đau lòng biết chừng nào, nhưng vì Minh đã nói điều này là tốt cho thiếu niên, nên hắn cũng chỉ có thể chờ đợi thiếu niên tỉnh lại. 

"Rei-san..." Chớp chớp mắt để lấy lại tỉnh táo, lại nhìn thanh niên tóc vàng đang một mặt lo lắng cho mình, thiếu niên nở nụ cười tươi: "Em tỉnh lại rồi!" Nụ cười tỏa nắng này khiến Rei và vài người khác nhìn thấy sững sờ, mọi người liếc nhìn nhau rồi cũng hiểu ý nở nụ cười yên lòng.

"Được rồi, Kudo-kun đã  tỉnh lại rồi, chúng ta cũng nên xem phần phim tiếp theo rồi." Minh nhìn thiếu niên trong hình hài đứa bé đang giãy dụa rời khỏi lòng Furuya Rei bò về ghế của mình thì bật cười.

<Thám tử lừng danh Conan: Vụ án 12 triệu con tin rúng động Sở cảnh sát.>

[Ngày hôm nay diễn ra buổi diễu hành chúc mừng cho cúp vô địch J1 của Tokyo Spirits, rất đông người tụ tập trên đường.

Tiến sĩ Agasa cùng năm đứa trẻ của đội thám tử nhí cũng chen chúc trong dòng người, Mitsuhiko còn cẩn thận cầm theo máy quay của bố đến, nhưng người quá đông, cậu bé chẳng quay được gì cả.

Lũ nhóc quyết định trèo lên một thùng đựng thư để có thể quay lại sự kiện, Mitsuhiko đang hí hửng vì đã có thể quay rõ mặt đoàn diễu hành, lại bị một bàn tay nắm lấy cổ áo nhấc lên, một giọng nữ nghiêm khắc vang lên: "Không được trèo lên đó."

Bọn nhỏ đang muốn cự cãi lại thì thấy người phụ nữ này lột xuống tóc giả, tháo kính đen, một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc hiện ra, cô cúi xuống nháy mắt với bọn trẻ: "Nếu không nghe lời, thì cô sẽ bắt hết mấy đứa đó."

"Cảnh sát Sato...?" Ba đứa trẻ đồng thanh.

Không chỉ cảnh sát Sato, còn có thanh tra Shiratori, hai vị cảnh sát giải thích cho tiến sĩ chuyện này, một mail lạ đã được gửi đến sở cảnh sát: 'Các người sẽ được chứng kiến một thứ rất hay ho tại buổi diễu hành của đội Tokyo Spirits.' Bởi nó rất giống tình tiết một vụ trước đây nên đội hình sự phải vào cuộc, cảnh sát Sato thấy vẻ mặt lo lắng của lũ trẻ liền cười xòa trấn an, đấy chắc chỉ là một trò đùa thôi.

Lại trong sự trêu chọc của cảnh sát giao thông Yumi về người bạn trai trong tin đồn Takagi, sự theo dõi và nghi ngờ của thanh tra Shiratori, Sato bất đắc dĩ định ngậm bồ hòn làm ngọt, im lặng trước tin đồn này. Trung sĩ Takagi cũng đã lái xe đến nơi, trong bộ tóc xoăn và đeo kính đen, vài vị cảnh sát ở đây sắc mặt chợt biến, Sato lại dường như rất tức giận tiến tới tặng cho anh ấy một bạt tai rất mạnh.

"Tôi đã làm sai gì sao?" Trung sĩ Takagi xoa một bên má đã sưng đỏ, kéo tóc giả xuống, nhìn theo bóng lưng đầy tức giận và đau buồn của Sato đang rời đi, không khỏi thắc mắc.

"Bởi vì lúc nãy trông cậu giống hệt người đó." Yumi vẻ mặt nghiêm trọng nói.

"Trước khi cậu được phân công đến trụ sở, có một người đã gia nhập tổ đội chỉ vỏn vẹn 7 ngày." Shiratori trầm mặt nói, trong đầu hiện lên hình ảnh một người.

Giữa lúc không khí căng thẳng, đám đông bỗng trở nên phấn khích, xe chở theo hai tiền đạo nổi tiếng chuẩn bị đi qua, bọn trẻ cũng vội vã chạy chen vào đám đông. Mitsuhiko nói quên mất không tắt ghi hình, dung lượng thẻ nhớ đầy mất rồi, lại ở Haibara nhắc nhở mới nhớ ra mình còn mang theo một thẻ nhớ dự phòng nữa, liền nhanh chóng thay đổi.

<Để cho hợp với thời đại tân tiến thì mình sẽ thay cuốn băng bằng thẻ nhớ nha :))).>

Mitsuhiko bị chen lấn trong dòng người xô đẩy, cậu bé bị đẩy ngã, chiếc máy quay cũng bị bay ra xa, lại bị một người cầm lên và biến mất vào dòng người đông đúc.

Một bên cảnh sát Takagi lại gần xe, chán nản kêu ca hôm nay quá xui xẻo, móc ra chìa khóa định tra vào ổ, lại trượt tay làm rơi chìa xuống gầm xe. Anh ấy đành bất dĩ quỳ xuống cúi người nhìn xuống gầm xe định tìm chìa khóa, lại thấy một chiếc túi giấy đang nằm dưới đó.

OANH!!!! - Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe bị hất bay lên, khói đen bốc lên nghi ngút, đám đông hoảng sợ bắt đầu hét lên bỏ chạy, đường phố bỗng nhiên trở lên hỗn loạn, dòng người dẫm đạp lên nhau bỏ chạy.]

(Cái tiêu đề... Nghe sặc mùi nguy hiểm a.)

(Nữ cảnh sát này xinh đẹp quá.)

(Thật tội nghiệp cảnh sát Takagi, bỗng dưng bị ăn tát.)

(A, vị cảnh sát trong trí nhớ của thanh tra kia cũng đẹp trai quá, có chuyện gì đã xảy ra với người này vậy?)

(A... Nhớ ra rồi, là vụ nổ ở buổi diễu hành. Khi đó tôi cũng ở hiện trường a.)

(Tôi cũng ở đó, lúc đó tôi còn bị người đẩy ngã gãy chân, phải điều trị hơn tháng đấy.)

"Takagi, xin lỗi lúc đó nhé." Sato bối rối xin lỗi, hôm đó cô đã mất bình tĩnh, cũng vì vậy mà đã vi phạm quy tắc của cảnh sát.

"Không có gì đâu." Takagi lắc đầu, nở nụ cười ngây ngô đặc trưng đối Sato nói, nữ cảnh sát liền phì cười.

"Matsuda..." Furuya Rei nhìn bóng dáng người bạn thân trên màn ảnh, đôi mắt màu xanh dương tràn ra đau buồn, Shinichi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net