28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Morofushi Hiromitsu đứng ngẩn người trước cửa hàng xe máy, vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt mang theo hoảng hốt nhìn lên tấm biển, một bàn tay to lớn khẽ đặt lên vai hắn.

"Lớp trưởng Date?!?" 

"Xin lỗi, tôi thấy cậu đứng đây với vẻ mặt không bình thường lắm, tôi không biết cậu đến đây làm gì, không phiền nếu tôi đi theo chứ? Yên tâm tôi sẽ chỉ đứng ngoài nghe thôi, có thể sẽ có lúc lẩm bẩm một mình..."

"..."

Hiromitsu bất đắc dĩ vào trong, theo sau là vị lớp trưởng đô con, hai người đang tìm hiểu về người đàn ông với hình xăm cái ly trên bắp tay, lại phát hiện ra có ba người đều có hình xăm trên cơ thể, hình dáng đều có chút không giống với chiếc ly mà Hiro nhớ tới trong vụ án ba mẹ mình bị sát hại.

Một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài, một chiếc xe con đạp nhầm phanh, bị kẹt hãm xung vào đuôi một con xe tải, trùng hợp tài xế xe tải lại bị ngất xỉu, chiếc xe tải cứ thế di chuyển, kéo theo chiếc xe con đằng sau.

Hiromitsu nhanh chóng gọi cho Rei, cũng vừa hay Hagiwara cũng đang bên cạnh, hai người liền chạy xuống gara đánh thức tên ngốc Matsuda đang ngủ trong cốp xe dậy, ba người lên con RX7 của thầy Onizuka, bắt đầu công cuộc cứu người.

Date mượn xe máy của cửa hàng chở theo Hiro, hai người hét vào loa phóng thanh dọn đường cho chiếc xe tải, chiếc xe đã va vào dải phân cách nhưng vẫn chưa chịu dừng lại, lúc nguy cấp nhất rốt cục ba người kia cũng lái con xe RX7 tới tiếp viện.

Chiếc xe RX7 cố gắng đâm mạnh vào thân xe tải để ép nó dừng lại, nhưng kích thước chênh lệch quá lớn nên thất bại, lúc này không biết kẻ điên Jinpei nghĩ ra trò gì, lại cầm ra đèn xe cảnh sát, cùng Hagiwara bày ra một nụ cười bí hiểm.

"Này, mau mở cửa sổ trời ra đi!" Jinpei hét to với tài xế xe con đang kẹt vào đuôi xe tải kia, ngồi sau Rei vẫn khó hiểu nhìn hai thằng bạn, vẫn chưa load được ý định của hai tên này.

"Cá-i!!!" Cổ áo bị Jinpei túm lấy, hắn còn quay lại nháy mắt mắt với thanh niên da ngăm: "Zero, cẩn thận cắn vào lưỡi đấy."

Không biết Hagiwara Kenji làm như nào, chiếc xe màu trắng bỗng chốc nghiêng về một bên, Hagi nhanh chóng ném chiếc đèn xuống đường, bánh xe va chạm vào nó bay lên, lộn một vòng qua chiếc xe hơi mắt kẹt kia, Jinpei túm cổ Rei nhảy ra ngoài, hai người thành công tiếp cận chiếc xe hơi gặp nạn. 

Jinpei nhận phần tháo hãm xung, còn Rei trèo vào buồng lái xe tải, tìm cách dừng lại xe, chiếc xe hơi phía sau thành công thoát khỏi hãm xung, phía trước đã hết đường, đây là một đoạn đường cao tốc đang xây dở, mặc dù phanh xe bây giờ cũng không kịp.

Hagiwara nhớ tới điều Jinpei đã nói 'Anh mày vốn dĩ chỉ có mỗi chân ga thôi.' Trong đầu lóe lên suy nghĩ điên rồ, vội đi song song với chiếc xe tải, hét lên: "Mau đạp chân ga, đạp đi Zero!"

Rei dường như dành hết tin tưởng cho người bạn của mình, dùng hết sức đạp lên chân ga. Cả chiếc RX7 lẫn chiếc xe tải bay giữa bầu trời, chiếc xe con đã hạ cánh sang cầu bên kia thành công, chiếc xe tải do khối lượng nặng hơn mà va đầu vào thành cầu, đuôi xe nặng nề chổng lên trời, chiếc xe lấy đúng một vòng lật ngược xuống mặt đất.

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Rei giơ lên ngón tay cái, nở một nụ cười chiến thắng, bốn người còn lại cũng giơ lên ngón cái, giống như một đội hợp tác ăn ý vậy.]

"Cánh tay có hình xăm chiếc ly lễ à?" Kudo Shinichi xoa xoa cằm, là một thám tử giỏi, cậu đã nhanh chóng biết kẻ đã giết ba mẹ Hiro là ai, nhưng nhìn cái cách mà năm người họ cứu người, thiếu niên lại có chút bất đắc dĩ.

Hóa ra, cách lái xe điên cuồng của Furuya Rei là từ vị Hagiwara này mà ra, Shinichi cười khẽ, cặp lam mâu như suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Minh đang nhâm nhi tách trà bên cạnh: 'Điều anh ta nói lúc nãy là có ý gì?'

[Vì bọn họ liên tiếp gây ra rắc rối, sĩ quan Onizuka phạt họ vệ sinh nhà tắm của học viện trong 5 ngày, vừa đúng dịp đại hội thể thao đang diễn ra, các học viên đều mang theo bùn vào đây tắm rửa, cái nhà tắm y hệt một bãi chiến trường.

Matsuda Jinpei đắc ý khoe lá cờ mà Hiro thiết kế, biểu thị mình luôn đem theo lá cờ bên người, giống như một vật bất ly thân.

Hagiwara nhắc tới cô bé đang mất tích kia, cũng gặng hỏi Hiro có vấn đề gì liên quan đến cô bé đó à, Hiro nói cô bé ấy rất giống một người bạn hồi bé của hắn, nhưng có gì đó rất lạ khiến hắn bận tâm đến, nhưng khi bốn người khác gặng hỏi, hắn lại nhất quyết không chịu nói, chỉ đến khi Jinpei mất kiên nhẫn nói bọn họ biết chuyện của hắn rồi, Hiro mới thừa nhận.

"Đây là vụ án mà tôi phải tự phá, tôi không muốn ai can dự vào hết... Lỡ như lại có ai đó chết...~" Hiromitsu run rẩy nói, ánh mắt tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

"CHẾT CÁI CON KHỈ!" Bốn người thanh niên đồng thanh quát, Hiro trố mắt ra ngạc nhiên.

"Trước giờ cả 5 đứa đã vào sinh ra tử cùng nhau, mọi thứ vẫn đâu vào đó thôi."

"Cho nên Hiro đại ca, mau kể đi, bọn này không làm gì ông đâu." Jinpei vẻ mặt cười gian nhìn Hiro đang nghệch mặt nhìn họ.

"Phì..." Hiro chợt bật cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn, ánh mắt nhu hòa nhìn họ: "Được rồi, sến quá đấy, nghe như lời thoại phản diện trong phim ấy."

"Nín đê!" Jinpei đỏ mặt gãi đầu, có chút nhụt chí khi bị mấy thằng bạn trêu chọc.

"Tôi sẽ kể, cái đêm 15 năm về trước, mùi sắt tanh nồng nặc đó..."

<Lược bỏ đoạn kể chuyện này, chi tiết mời đọc manga phần spin-off.>

Bốn người nghe trầm ngâm xâu chuỗi lại các chi tiết trong vụ án, lại phát hiện ra trong lời kể của Hiro có vài lỗ hổng kì lạ, tỉ như cánh cửa tủ trong trí nhớ của hắn là cửa đẩy kiểu Nhật, nhưng anh trai của hắn từng nói nhà cũ của hắn là kiểu phương tây, tủ là cửa mở hai cánh. Nhưng kể cả thế việc Hiro mở cửa tủ ra để nhìn được hình xăm cũng không hợp lý lắm, nhưng Date nhanh nhạy nghĩ tới tủ đó thiết kế kiểu có nhiều thanh gỗ mỏng, nên khả năng cao Hiro khi đó nhìn hung thủ không phải theo chiều dọc, mà là theo chiều ngang qua khe hở giữa các thanh gỗ.

Onizuka vào nhà tắm kiểm tra tiền độ vệ sinh, lại sửng sốt khi nhà tắm vẫn bẩn nguyên và năm kẻ bị phạt cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Năm người chạy đến nơi ở của ông già có hình quan âm đối mặt kia, bọn họ đã chắc chắn ông ta chính là hung thủ, đồng thời cô bé mất tích kia cũng đang trong tay ông ta. Bước vào cửa tiệm giặt là, Rei phát hiện ra có những sợi dây lạ bị nối với nhau, chúng bị nhét vào trong lồng giặt. Lúc Rei định sờ vào thì bị Jinpei ngăn lại, trong đó là những quả bom, lớn đến nỗi có thể thổi tung cả khu phố, xui xẻo thay hai người giỏi hủy bom nhất là Jinpei và Hagi đều đang bị thương ở hai đầu ngón tay, nên việc hủy bom đành giao cho Rei, người khéo tay nhất.

Rei và Jinpei ở lại hủy bom, Hagiwara chạy ra ngoài sơ tán người dân, hai người còn lại chạy lên tầng 2 tìm ông lão Tomori, ông ta đang ôm trong lòng cô bé mất tích, miệng lẩm nhẩm như một kẻ tâm thần, ông ta quá yêu con gái mà không tin con mình đã chết, ông ta đã bắt cóc cô bé này vì nhầm tưởng đó là con gái mình.

Bên dưới, Jinpei hét lên: "Sai rồi, dây đó là bẫy."

"Phù..." Rei có vẻ căng thẳng và vội vàng, Jinpei cũng nhận ra điều đó, cười trấn an cậu bạn: "Đừng cuống Zero. Sự nóng vội chính là cái bẫy lớn nhất đấy!"

Tầng trên, Hiro dùng kế khích tướng, thành công đá bay thiết bị nổ bom, Date nhanh chóng ôm lấy bé gái, Hiro giằng co dữ dội với ông lão, ông ta gắng gượng bấm nút điều khiển, vừa vặn Rei đã thành công hủy bom trong sự giúp đỡ từ Matsuda.

Bọn họ đưa cô bé và ông lão tội lỗi xuống tầng, ông lão Tomori bỗng nhiên lên tiếng hỏi Hiromitsu áp giải đằng sau: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Dạ, 4 giờ 29 phút chiều!" Hiromitsu quả nhiên là một người mang đầy tinh thần chính nghĩ, không vì người này là kẻ đã giết ba mẹ mình mà hận thù, vẫn cực kì lễ phép hồi đáp.

"Xin lỗi cậu nhóc nhé, tôi sẽ tạ lỗi với ba mẹ cậu ở thế giới bên kia!" Ông ta vừa nói xong, tầng 2 phát ra tiếng nổ lớn.

"Vẫn còn bom ư?"

"A!!!" Hiro sửng sốt khi thấy Tomori chạy ngược lên trên, ông ta đang muốn tự sát, hắn vội vàng nói với bốn người kia: "Cửa trước, anh đào!" Nói xong không kịp để bọn họ kịp phản ứng, chạy ngược lên tầng 2.

"Cái gì cơ? Ngoài cửa làm gì có anh đào!" Jinpei nhíu mày nghi hoặc, nhưng sau đó, bốn người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hiểu ý rồi.

Trong làn khói đen nghi ngút, Hiro ho khan từng cơn, cố hết sức nhịn thở để ngăn không hít quá nhiều khói, hắn đỡ lấy ông già Tomori, chạy ra ban công: 'Khói quá nhiều, mình không thể hét lớn làm tín hiệu, nhưng nếu là các cậu ấy... Nhất định sẽ...' Quả nhiên, Hiro nở một nụ cười khi nhìn xuống phía dưới.

Bốn người họ đã đợi sẵn phía dưới, giăng lên lá cờ anh đào nở rộ, đỡ lấy hai người đàn ông từ trên rơi xuống, Hiro khẽ thở dài nhẹ nhõm, lại nghe Tomori lẩm bẩm tại sao không để ông ta chết đi, hắn mỉm cười nhìn ông ta: "Điều đó là không thể, cho đến khi ông trả giá cho tội lỗi của mình."

Furuya Rei đứng trước khu vực nhà tắm, muốn giải thích cho vị thầy giáo Onizuka, hiển nhiên là câu chuyện rất khó tin rồi, đặc biệt là với nhóm cá biệt như năm người họ. Rei tìm đủ mọi cách để kéo dài thời gian, cũng may là khi Onizuka bước vào trong nhà tắm, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, vị sĩ quan có chút xấu hổ dặn dò thanh niên tóc vàng rồi rời đi. 

Rei thở hắt ra một hơi, cầm theo cây chổi lau nhà bước vào trong tìm bốn người còn lại, cặp mắt xanh dương nhu hòa nhìn bốn thằng bạn đang nằm dựa đầu vào nhau mệt mỏi ngủ mất, cười khẽ: 'Mặc dù vậy, nhưng tôi luôn muốn sát cánh cùng các cậu...'

Hagiwara Kenji, chỉ vài tháng sau khi tốt nghiệp và gia nhập đội xử lý chất nổ cùng Matsuda Jinpei, trong một lần xử lý một quả bom trong một khu chung cư, quả bom vốn dĩ đã ngừng hoạt động bỗng nhiên hoạt động lại, nó đã khiến anh ấy tử nạn.

Bốn năm sau, Matsuda Jinpei sau khi chuyển sang Tổ điều tra số 1 được 7 ngày, một lần nữa đụng độ với kẻ đã đánh bom trong vụ của Hagiwara, đáng lẽ ra anh ấy đã hủy được trái bom, nhưng vì lời nhắn của hung thủ mà đã hi sinh để cứu được càng nhiều sinh mạng khác.

Một năm sau, Morofushi Hiromitsu có biệt danh Scotch trong tổ chức, bị tổ chức phát hiện ra thân phận gián điệp, trong lúc nguy cấp đã nghe nhầm tiếng bước chân của Furuya Rei là của bọn chúng, vì không để thông tin cơ mật bị tiết lộ, anh ấy đã dùng súng tự bắn vào đầu tự sát. Rei lúc chạy lên đến nơi đã hiểu nhầm Akai Shuichi là kẻ đã dồn Hiromitsu đến bước đường cùng, nên đã đem lòng thù hận vị vương bài FBI này.

Tiếp tục một năm sau đó, Date Wataru trong một lần đi điều tra qua đêm với cấp dưới Takagi Wataru, đã bị một chiếc xe tải có tài xế ngủ gật gây tai nạn và qua đời.

Hiện tại, năm cánh hoa anh đào năm nào chỉ còn duy nhất Furuya Rei còn sống sót, thuộc bộ điều tra công an của Bộ công an, từng là nằm vùng của tổ chức với biệt danh Bouborn, tên giả Amuro Tooru.]

<Wild Police Story - Học viện cảnh sát: Hoa anh đào nở rộ - END.>

Kudo Shinichi im lặng một lúc lâu, hai bàn tay đan vào nhau, liếc mắt nhìn Minh vẫn đang nhàn nhã thưởng trà, thanh âm tràn đầy áp lực hỏi hắn: "Thiên đạo đặc biệt để tôi xem những đoạn phim này là ý gì?"

"Cậu đã nghe đến 'vị diện không gian' bao giờ chưa?" Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Thuyết 'không gian song song' sao?"

"Không hẳn là vậy, thực sự là có sự tồn tại của vô vàn vị diện, các vị diện được phân thành cấp thấp, trung cấp và cao cấp vị diện, thế giới của cậu được xếp vào hàng trung cấp. Mỗi một vị diện lại có những người sinh ra đã là nhân vật chính, mang theo mình khí vận cực cao, đủ sức ảnh hưởng đến cả một quy tắc của vị diện đó, chúng tôi gọi những người như thế là 'Khí vận chi tử'."

"..." Shinichi khẽ nheo mắt, lượng thông tin này đã hoàn toàn làm đảo lộn mọi thứ mà cậu đã biết trước đây.

"Kudo Shinichi, cậu chính là khí vận chi tử của vị diện này, mọi khí vận và ảnh hưởng cậu đem lại được bắt đầu vào chính thời điểm cậu ăn phải thứ thuốc độc kia, ATPX4869." Minh tiếp tục nói, nói xong lại nhấp một ngụm trà.

"Vậy thì có liên quan gì đến đoạn phim này không? Không lẽ Thiên đạo đang muốn hồi sinh những người đã chết đó à?" Shinichi vô cùng khó hiểu, việc để một mình cậu xem những thước phim này hẳn là không chỉ để cậu biết rõ hơn về Rei đâu.

"Furuya Rei, anh ta mặc dù không phải khí vận chi tử, nhưng cũng là một người được Thiên đạo che chở, trong khoảng thời gian mà bốn người bạn của anh ta chết, thực chất là do sai lầm của chúng tôi."

"Sai lầm?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã có chút sai lầm, bốn người đáng lẽ không phải chết nhưng..."

"Rồi sao? Thiên đạo định hồi sinh họ? Nhưng bằng cách nào?" Shinichi cắt ngang câu nói của Minh, cặp lam mâu lóe lên chút vui mừng.

"Không hẳn là hồi sinh, mặc dù Thiên đạo là ý chí của vị diện này, nhưng cũng không phải là vạn năng, phía trên còn có một hội đồng cai quản từng cái vị diện, bọn họ sẽ không để chúng tôi làm việc như hồi sinh người chết."

"Vậy..." 

"Chúng tôi không thể, nhưng khí vận chi tử thì có thể, chính là cậu đấy, Kudo Shinichi. Thiên đạo có cách để cậu quay trở lại thời điểm bốn người họ chết, nếu là cậu thì việc cứu họ là hoàn toàn có thể."

"... Ý anh là tôi sẽ quay ngược về quá khứ và cứu mạng bọn họ sao?" Shinichi sửng sốt, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, vậy cậu có thể cứu cả những người khác chứ?

Dường như Minh biết được suy nghĩ của thiếu niên, liền lắc đầu: "Cậu chỉ có thể cứu bốn người bọn họ, vì khí vận của cậu bắt đầu vào thời điểm sau cái chết cuối cùng của Date Wataru, nếu cậu hiện tại xâm lấn vào thời điểm sau đó thì sẽ gây nên hỗn loạn khó mà cứu chữa được."

"Nếu vậy, chẳng phải việc cứu bốn người đó cũng sẽ gây ảnh hưởng tới hiện tại sao?" Shinichi càng lúc càng mơ hồ, khó hiểu.

"Việc đó Thiên đạo sẽ có sắp xếp, còn cậu thì sao? Cậu sẽ đồng ý cứu họ chứ?" Minh cười, nhìn sang thiếu niên đang trầm mặc, cặp lam mâu tràn đầy rối rắm.

"Tôi sẽ... Chuyện này còn cần hỏi sao?" Shinichi ngẩng đầu lên cười khẽ: "Năm cánh hoa anh đào, thiếu đi một cánh đều sẽ là tiếc nuối cho những cánh hoa ở lại, cũng làm mất đi sự rực rỡ của nó, không phải sao?"

<Kết thúc hồi tưởng.>

Kudo Shinichi nhìn ngắm bầu trời xanh, trầm ngâm suy nghĩ, Kuroba Kaito sau vài lần gọi hồn thiếu niên không thành công, bèn cầm lấy hai vai cậu lắc lắc.

"Hả, Kaito?" Shinichi như bừng tỉnh, nhìn sang cậu bạn thân, vẻ trầm trọng trong cặp lam mâu còn chưa kịp rút đi.

"Làm gì mà ngẩn người từ sáng đến giờ thế? Có chuyện gì sao?" Thanh âm của Kuroba Kaito vẫn thoải mái tựa như không để ý, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, trạng thái này của thiếu niên có chút kì lạ.

"Không có gì đâu, đang nghĩ đến lâu rồi không vào không gian Thiên đạo, có chút mong chờ đâu." Shinichi vội vàng xả một cái lý do, lấp liếm cho qua.

"Nói mới nhớ, đã vài ngày rồi không trở vào không gian..." Kaito gật gù, nhưng lại sực nhớ ra hắn tới gọi Shinichi là để làm gì, vội vàng sửa giọng: "Không nói đến cái này, mau xuống cantin đi, giờ ăn trưa đã qua một lúc rồi. Cậu không đói sao?" Nói rồi, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay của thiếu niên mà kéo đi, khóe miệng mân thành một đường thẳng bất mãn.

"Chờ chút... Đi chậm lại coi, Kaito!" Shinichi có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng có chút vui vẻ, cảm giác được quan tâm như này cũng không tệ đâu.

Trong cantin, các bạn học đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai thiếu niên có chút giống nhau đang thân mật kéo tay nhau vào trong, có vài nữ sinh còn thích thú, âm thầm giơ lên điện thoại chụp ảnh.

"Là Kudo và Kuroba kìa, trông bọn họ rất thân mật a."

"Thuyền KaiShin này tui chèo đến hết đời luôn."

"..."

Hai thiếu niên mỗi người một khay đồ ăn, ngồi xuống một góc bắt đầu dùng cơm, Kuroba Kaito nhạy cảm thấy người bên cạnh trầm tư suy nghĩ, có chút nghi hoặc: "Này, đừng vừa ăn vừa suy nghĩ, không tốt cho dạ dày đâu."

"À..." Shinichi hồi thần, ngập ngừng chú tâm vào khay cơm, Kaito trầm mặc nhìn thiếu niên một chút nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng dùng bữa.

"Kaito này!"

"Hửm?"

"... Thôi, không có gì đâu!" Shinichi khẽ thở dài, việc này vẫn nên để bản thân tự quyết định thì hơn.

Kaito càng lúc càng thấy Shinichi có gì đó là lạ, nhưng nếu cậu ấy không muốn nói, thì hắn cũng hoàn toàn sẽ không ép buộc và khiến cậu khó xử. Trong suốt buổi học chiều, hắn cứ vậy trầm ngâm nhìn thiếu niên đang vu vơ nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn cậu mang theo lo lắng, hắn cảm thấy có một dự cảm bất an nổi lên trong lòng, trông thiếu niên lúc này y hệt như đang suy tính làm chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm.

Dự cảm của vị ảo thuật gia không hề sai, Kudo Shinichi liên tục suy nghĩ đến những gì Thiên đạo nói, việc để hồi sinh bốn người kia nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ. Xoay chuyển thời gian là vi phạm nghiêm trọng đến quy tắc ổn định thời không, giống như 'hiệu ứng bươm bướm', một cái vỗ cánh của con bướm cũng dễ dàng tạo ra một cơn bão lớn, cái giá phải trả không hề nhỏ, thậm chí đe dọa đến sinh mạng của người tạo ra hiệu ứng đó.

Là phúc hay họa, chỉ ở trong một quyết định nhỏ của thiếu niên, người mà theo lời Minh nói: 'Khí vận chi tử.'

Sau vài ngày không vào không gian rạp phim, cuối cùng thì đêm nay, rạp phim Thiên đạo lại lần nữa mở ra, mọi người đều có chút nhớ nhung nơi này, rất nhanh đã ổn định lại vị trí của mình.

"Vài ngày rồi không gặp, hoan nghênh các vị đã đến với rạp chiếu phim Thiên đạo." Minh như mọi lần ẩn thân ở một góc lên tiếng chào hỏi, sau đó màn hình sáng lên.

 <Thám tử lừng danh Conan: Bóng ma đường Baker.>

[Tòa nhà Beika, nơi diễn ra sự kiện giới thiệu trò chơi mô phỏng giác quan - cái kén, là một dạng trò chơi thực tế ảo, thiết bị trò chơi dạng hình một cái kén khổng lồ, đưa người chơi vào trạng thái giấc ngủ, người chơi hoàn toàn có thể hoạt động trong ý thức như ngoài đời thực, cũng có thể nói chuyện với nhau.

Cha con Mori dẫn theo năm đứa bé tới tham dự sự kiện, Genta có chút ước ao và ghen tị với 50 đứa trẻ được trực tiếp thử nghiệm trò chơi, nghe nói những đứa trẻ được thử nghiệm đều là được lựa chọn đặc biệt.

"Cháu trai của phó tổng cục cảnh sát, cháu trai của ông chủ tập đoàn tài chính quốc gia,... Chúng đều là những đứa trẻ sẽ lãnh đạo Nhật bản trong tương lai, thậm chí là cả hai hay ba thế hệ sau nữa." Mori Kogoro điểm danh lên vài cái tên, cũng khẽ cảm thán.

"Có nên ganh tị không?" Haibara Ai có chút lạnh nhạt và chán ghét nói: "Chúng như bộ mặt đại diện cho hệ thống chính phủ di truyền xấu xa của Nhật Bản."

Mori Kogoro vẻ mặt kinh hãi nhìn cô bé học sinh tiểu học lại nói được những thứ này, ba đứa trẻ thám tử nhí cũng hiếu kỳ nhìn cô bạn.

"Một hệ thống di truyền lặp đi lặp lại, khuyết điểm tệ hại của lịch sử nhân loại!" Haibara Ai lạnh nhạt nói.

"Này này, cậu nên nói chuyện giống một đứa bé thôi chứ..." Conan vẻ mặt bất đắc dĩ tiến tới gần nói nhỏ với bé gái.

Haibara Ai mặc kệ thiếu niên, hai mắt nhắm lại, thanh âm mang theo nhạt nhẽo: "Con trai nhà chính trị sẽ thành nhà chính trị, con trai tổng thống sẽ thành tổng thống, ... Do đó, dù bao lâu đi nữa thì Nhật Bản sẽ chẳng bao giờ thay đổi được." Hắc mâu liếc sang thiếu niên đứng cạnh, đột nhiên chuyển sang dáng vẻ thiên chân đáng yêu, ngây thơ reo lên: "Đó là những gì mà bản tin ngày hôm qua nói tới nha..."

Cha con Mori khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn trẻ tuy không hiểu gì nhưng cũng bắt chước Haibara cười vui. Già dặn thiếu nữ quay sang Conan đang mặt nghệch ra, khẽ cười: "Thế nào?"

Thiếu niên hơi nghiêng người ra sau, cặp lam mâu nheo lại, nở một nụ cười miễn cưỡng, thầm nghĩ: 'Đáng sợ quá!']

(...!!!)

(Tôi choáng váng!)

(Thật to gan một cái tinh xảo ngôn luận a.)

(Không hổ là đại lão!)

(Ngôn luận rất sắc bén và phân tích triệt để vấn đề a.)

(Xem Kudo-kun phản ứng, có vẻ cũng đồng tình với phân tích đó của Haibara-chan đó.)

(Phì, Ai-chan rất đáng yêu!)

(Giả bộ làm trẻ con cũng thật dễ dàng.)

[Sonoko bước tới, trên ngực là chiếc huy hiệu biểu thị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net